Chương 80

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Tô Tiểu Bồi thở dốc, hết nhìn Nhiễm Phi Trạch lại nhìn Bạch Ngọc Lang và Lưu Hưởng, hồi lâu mới thốt ra được một câu: "Chỉ là ác mộng thôi sao?" Lúc này Tần Đức Chính ở phía trước cũng phát hiện ra có chuyện bất thường, liền thúc ngựa quay lại, vừa khéo nghe thấy câu "ác mộng" này, liền chau mày hỏi: "Làm sao vậy?" Tô Tiểu Bồi lắc đầu, không nói gì nữa. Bạch Ngọc Lang than vãn: "Sao lại khiến người ta tò mò thế này chứ!" Lưu Hưởng không lên tiếng, nhưng sắc mặt lại rất khó coi. Tần Đức Chính nhìn mọi người, đã đoán được ra chuyện gì, liền nói: "Được rồi, được rồi, nghỉ ngơi một lát. Tô cô nương cũng đừng nằm nhiều quá, xuống đi lại một chút, thả lỏng gân cốt. Mọi người tản ra đi, chớ xem náo nhiệt nữa." Nhiễm Phi Trạch đỡ Tô Tiểu Bồi đứng dậy, để cô xuống xe đi lại vận động. Đợi tinh thần của cô khá hơn một chút, Bạch Ngọc Lang lại chạy đến hỏi han buôn chuyện: "Đại tỷ đại tỷ, tỷ mơ thấy cái gì vậy, La Linh Nhi tìm tỷ đòi mạng à? Mà không đúng, là tự nàng ta nói đã giết tỷ, tỷ nên tìm nàng ta đòi mạng mói phải chứ!" Tô Tiểu Bồi không kìm nén nữa, nói với cậu ta: "Nàng ta đến tìm ta đòi mạng, nàng ta bảo ta dạy nàng ta cách hoàn dương." Bạch Ngọc Lang cười ha hả."Nàng ta tự kết liễu mạng mình, còn muốn hoàn dương? Ha ha, thế này thì phiền phức rồi, tự sát rồi lại muốn sống lại." Cậu ta cười ngặt nghẽo, còn vỗ vỗ vào vai Lưu Hưởng đang xúm vào nghe chuyện náo nhiệt."Hưởng ca, huynh nói xem, có phải là rất phiền phức không?!" Cậu ta chuyển hướng sang Tô Tiểu Bồi, nói tiếp: "Đại tỷ, tỷ bị người xung quanh gọi là yêu nữ nhiều rồi thực sự coi bản thân mình có bản lĩnh chết đi sống lại à, thật đúng là, lại còn nằm mơ thấy điều này nữa. Tỷ nghĩ xem, cứ coi như tỷ có bản lĩnh này, La Linh Nhi cũng không ở trấn Võ, không ở Linh Lung trận, làm sao mà biết được tỷ sẽ hoàn dương?" "Nếu đúng là nàng ta đã giết ta thì có thể đã biết." Tô Tiểu Bồi nghiêm túc nói. Bạch Ngọc Lang đang định ngoác miệng ra tiếp tục cười, thì bị câu nói này của Tô Tiểu Bồi làm cho nghẹn lại. Cậu ta tưởng tượng một chút, bỗng dựng tóc gáy."Đại tỷ kể câu chuyện quỷ quái này khiến người ta sợ lắm đó." "Nhát gan thế này mà còn làm bổ khoái." Tô Tiểu Bồi tiếp tục dọa dẫm cậu ta."Nếu như đệ khiến ta mất vui thì ta sẽ bảo La Linh Nhi đi tìm đệ đó." Bạch Ngọc Lang kêu oai oái, phê bình Tô đại tỷ không trượng nghĩa, Lưu Hưởng thì lặng lẽ rời đi. Cơn ác mộng của Tô Tiểu Bồi lại đến thêm lần thứ hai lần thứ ba. Khi đến thành Ninh An, tinh thần Tô Tiểu Bồi rất kém. Cô không muốn về sống trong tiểu viện ở phía sau phủ nha nữa, đương nhiên cũng không có ai yêu cầu cô quay về. Nhiễm Phi Trạch muốn đưa cô đến khách điếm ở, Tần Đức Chính lại nói ở cuối con đường chỗ phủ nha có gian tiểu viện nhỏ bỏ trống, hiện giờ không biết đã có ai vào ở chưa, nếu vẫn trống thì có thể đến đó ở. Cả đoàn người đánh xe ngựa chạy đến trước tiểu viện đó, được biết nó vẫn còn đang trống. Tiểu viện không lớn có ba căn phòng, trong đó có một gian bếp, rất thích hợp cách phủ nha cũng không xa. Nhiễm Phi Trạch lập tức quyết định thuê trọ. Tần Đức Chính rất nhiệt tình, nói Phủ doãn đại nhân vẫn luôn nhớ đến Tô sư gia, hiện giờ Tô Tiểu Bồi trải qua kiếp nạn trở về, đại nhân nhất định sẽ rất vui. Vị trí sư gia kia chắc vẫn còn lưu lại cho Tô Tiểu Bồi, nếu như Tô Tiểu Bồi nguyện ý, ông ta sẽ đi nói với đại nhân, để Tô Tiểu Bồi đến làm. Tiền công đãi ngộ vẫn như trước đây, tiền thuê phòng và chi phí ăn uống thường ngày cũng có thể tính vào chỗ nha môn. Bạch Ngọc Lang ở bên cạnh nghe thấy vậy liền lẩm bẩm cằn nhằn, nói các đại nhân quá thiên vị, rõ ràng cậu ta làm việc cũng rất tận tâm, nhưng trước giờ chưa từng được tăng lương. Lưu Hưởng trả lời cậu ta: "Đệ thiếu tiền tiêu sao? Cứ coi như tăng lương cho đệ rồi, thì số tiền đó cũng chẳng đủ cho đệ mua nổi một bộ y phục". Đường đường là một quý công tử, đến tranh chức vị tiểu bổ khoái đã khiến rất nhiều người nghiến răng hậm hực rồi, còn chê bai tiền lương gì nữa. "Đệ thích nhất là y phục của bổ khoái, không cần mua áo mới." Bạch Ngọc Lang nói. "Cậu có bản lĩnh như người ta không?" Tần Đức Chính nói một câu liền khiến Bạch Ngọc Lang nghẹn họng. Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng nói: "Nàng nghỉ ngơi đợi sức khỏe tốt lên rổi hẵng bàn. Dạo này ngày nào nàng cũng gặp ác mộng, ngủ không ngon, không có tinh thần thì làm việc làm sao được?" Tô Tiểu Bồi vội gật đầu."Hay là, chúng ta đến Thường phủ một chuyến, hỏi xem phần mộ của La Linh Nhi ở đâu, ta đi thăm nàng ta một chút, xem rốt cuộc nàng ta có oán khí gì." "Đại tỷ còn có khả năng nhìn ra được oán khí trên mộ người chết ư? Theo đệ thấy, tỷ đến miếu mời lão hòa thượng làm phép cho thì thỏa đáng hơn đó." Tô Tiểu Bồi cắn môi, lo lắng, do dự một hồi lâu."Cứ đi xem trước đã rồi hẵng hay." Thế là Tô Tiểu Bồi ở lại đây luôn. Đám người Tần Đức Chính lên đường quay lại phủ nha bố trí. Tô Tiểu Bồi ngồi nghỉ ngơi một chút, ăn bữa cơm, rồi được Nhiễm Phi Trạch dẫn đến phủ nha một chuyến, gặp mặt chào hỏi các vị đồng liêu trước kia. Mọi người thấy Tô Tiểu Bồi còn sống thì cũng rất kinh ngạc, đều nói căn phòng đó toàn là máu mà cô vẫn còn sống, đúng là phúc lớn. Tô Tiểu Bồi chào hỏi một vòng, lại đi gặp Phủ doãn đại nhân. Phủ doãn an ủi cô hồi lâu, nói rằng quay lại là tốt, rồi đề cập tới vấn đề mà Tần Đức Chính đã nói trước đó, khi sức khỏe khá hơn nếu cô muốn quay lại thì ông ta vẫn để cô làm sư gia. Tô Tiểu Bồi vội vàng cảm tạ. Việc thăm hỏi cũng tốn cả nửa ngày, Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch được mọi người giữ lại dùng cơm, ăn uống no say rồi mới quay về tiểu viện, còn xách theo đồ đạc, sổ sách cô để lại lúc trước. Về đến nhà, Tô Tiểu Bồi không bận tâm đến chuyện kiểm tra đồ đạc, chỉ ôm đầu, nói: "Bệnh giả sắp thành thật rồi." Nhiễm Phi Trạch bước đến đưa tay ấn vào mấy huyệt đạo trên đầu cô, nhẹ nhàng mát xa một hồi, hỏi: "Đau đầu à?" "Chẳng phải nên hỏi có đau hay không trước rồi mới động thủ sao?" "Hoạt huyết thông mạch, còn cần phải hỏi sao?" Nói rồi chàng gõ vào đầu cô một cái. Tô Tiểu Bồi đau đến mức suýt nhảy dựng lên, nhưng rồi lại thấy tỉnh táo hơn nhiều. "Thế nào?" Chàng kéo ghế đến ngồi đối diện cô. "Tạm thời chưa nhìn ra được đầu mối gì. Nhưng nếu đó thực sự là Lưu Hưởng thì chắc chắn hắn ta sẽ nghĩ cách lôi kéo thêm vài đồng bọn." "Tần Bổ đầu thì sao?" Tô Tiểu Bồi khẽ chau mày."Chàng hoài nghi ông ấy?" "Nàng nghĩ xem, những người Đỗ Thành Minh chiêu mộ kia, không phải là chưởng môn thì cũng là đại đệ tử, tiểu lâu la đơn thương độc mã thì có tác dụng gì với hắn? Lưu Hưởng có chút kỳ quái, ngày mà nàng bị hại cũng là ngày hắn ta trực đêm, điều này đương nhiên không thể không phòng. Có điều hắn ta chẳng qua chi là tiểu bộ khoái, Đỗ Thành Minh xa xôi cách trở khống chế hắn ta, có lợi lộc gì chứ? Chẳng lẽ hắn lại thiếu tạp dịch sao?" Tô Tiểu Bồi ngẫm nghĩ."Chàng nói có lý, nhưng ta không nhìn ra được Tần Bổ đầu có chỗ nào khả nghi." Nhiễm Phi Trạch nhún vai."Ta chỉ là hoài nghi người có thể hoài nghi. Cẩn thận một chút cũng tốt mà." Tô Tiểu Bồi không nói gì, Nhiễm Phi Trạch quan sát rồi xoa đầu nàng."Tần Bổ đầu tuổi tác giống như cha nàng phải không?" "Cũng xấp xỉ." Tô Tiểu Bồi mơ hồ đáp. "Nàng đến cha mình à?" "Ông ấy đúng là rất giống cha ta, tận tụy, nghiêm túc, rất thích làm cảnh sát." "Bổ khoái." "Ừm, rất thích làm công việc của bổ khoái này." Tô Tiểu Bồi vô thức nhìn về phía đầu giường, chỗ đó không có tủ, càng không có ảnh của bố. "Ta biết Tần Bổ đầu vẫn luôn chiếu cố nàng." Tô Tiểu Bồi gật đầu."Ta biết rồi, tráng sĩ. Ta sẽ không để tình cảm xen vào mà dẫn đến sơ suất, ý ta là, sẽ không vì những điều này mà khinh suất. Nhưng ta thực sự hy vọng không phải là ông ấy, thực ra các vị huynh đệ trong nha đều không tồi, Lưu Hưởng đối xử với ta cũng rất tốt. Ta hiểu mà, tráng sĩ." "Vậy thì tốt, ngủ sớm đi. Ngày mai ta đến nha môn báo bọn họ tìm người dẫn chúng ta đến Thường phủ, không thân không thích không có lý do mà tìm đến hỏi thăm thì không được thích hợp, sợ là Thường phủ cũng không tiếp đón. Người có chủ ý ở trong nha môn, tự nhiên sẽ chủ động giúp đỡ. Chúng ta dựa theo kế hoạch hành sự, cứ chậm rãi tự nhiên sẽ khiến bọn chúng lộ ra dấu vết." Tô Tiểu Bồi đồng ý. Cô đi ngủ từ sớm nhưng cũng chẳng ngủ được. Quay lại chốn cũ, đầu óc của cô hơi rối loạn, hết nghĩ đến những ngày tháng mới đến thành Ninh An này lại nghĩ tới công việc ở phủ nha. Ở nơi này, có người của Đỗ Thành Minh. Cô nhận được bức thư bằng tiếng Anh cũng là ở nơi này. Khi đó Đỗ Thành Minh đang ở đâu? Xa như vậy, hắn gửi thư đến để người ta ném cho cô đọc sao? Cô nhớ đến buổi tối hôm đó, biểu cảm của Lưu Hưởng giống như chẳng có việc gì cả, y còn hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Tô Tiểu Bồi lật người, nhắm mắt, hình ảnh hai cô nương vô tội bị chết oan ở trấn Võ lại hiện lên trong đầu, so với câu nói "đã xảy ra chuyện gì" kia của Lưu Hưởng, việc này khiến Tô Tiểu Bồi cảm thấy vô cùng khó chịu. Ngày hôm sau, Tô Tiểu Bồi thức dậy, tinh thần hết sức mệt mỏi, Nhiễm Phi Trạch xoa cằm, nhìn cô hồi lâu."Cô nương càng lúc càng nh𘁶ai rồi." "Chẳng phải lúc này tráng sĩ nên tỏ vẻ đau lòng sao?" "Nếu ta ra vẻ đau lòng một chút thì cô nương tiếp nhận không?" "Chắc là không đâu." Cô đang phiền lòng, không có tâm trạng đâu mà tiếp nhận. "Vậy đợi khi cô nương tiếp nhận thì ta mới đau lòng vậy." Nhiễm Phi Trạch nói với vẻ nghiêm túc, càng khiến Tô Tiểu Bồi cảm thấy buồn cười. Thật đáng ghét, đáng ghét đến mức cô cảm thấy khá hơn nhiều rồi. Sau khi hai người ăn sáng xong, Nhiễm Phi Trạch làm đúng như lời tối qua nói, đi đến phủ nha chào hỏi một tiếng. Tần Đức Chính bận công vụ không thể đi được, Bạch Ngọc Lang rất không trượng nghĩa nói không muốn đi, còn Lưu Hưởng lại chủ động đồng ý, dẫn một vị quan sai khác tên là Lý Mộc cùng đi với bọn họ. Thường phủ thấy bọn họ đến thì rất kinh ngạc, nhất là nhìn thấy Tô Tiểu Bồi thì càng giật thót mình. Bọn họ đương nhiên biết di thư của La Linh Nhi, trên đó rõ ràng viết nàng ta đã giết Tô cô nương này, nhưng bây giờ người vẫn sống sờ sờ ngay trước mặt, chuyện này quả thực đã vượt ra ngoài dự liệu. Hai bên khách sáo một hồi, Thường gia không dám khinh nhờn, vừa mời Tô Tiểu Bồi ngồi vừa dâng trà, đối với các câu hỏi cô đưa ra cũng trả lời đầy đủ. Thường Quân sau khi nhận được tin tức thì cũng từ cửa tiệm trở về, vội vàng chào hỏi. Tô Tiểu Bồi nói sơ qua vài vấn đề không mấy quan trọng, đến khi được hỏi về di thư của La Linh Nhi, cô nói: "Ta đến đây chính là vì điều này. Di thư của La cô nương rất kỳ lạ, rõ ràng ta vẫn chưa chết, vì sao cô nương ấy lại gánh tội danh giết người này?" Tất cả mọi người trong phòng đều không hiểu, Tô Tiểu Bồi nhìn quanh một vòng, lại nói: "Ta hoài nghi, La cô nương là bị người ta hại." Người của Đường phủ không ai không kinh ngạc, Lưu Hưởng nhíu mày."Tô cô nương..." Mục đích cô đến đây không phải để nói vấn đề này. Tô Tiểu Bồi xua xua tay, ra hiệu cho y im lặng, chớ nôn nóng. Lúc này Thường Quân lại hỏi: "Là bị kẻ nào hãm hại sao?" Tô Tiểu Bồi lắc đầu, nói: "Ta cũng không biết. Có điều lúc đầu ta bị người ta bắt đi, hung phạm không rõ là ai, mà La cô nương ở bên ngoài đang sống êm đẹp, đột nhiên lại còn oan uổng tự nhận là đã giết ta, điểm này đương nhiên có điều kỳ lạ. Có lẽ bọn ta cùng vướng vào một sự việc. Hôm nay ta đến, chính là muốn xem qua nơi ở trước kia của La cô nương, rồi đi thăm phần mộ của cô nương ấy." Một chuỗi lời hợp tình hợp lý, Thường gia vội đồng ý đưa Tô Tiểu Bồi đi xem phòng ở của La Linh Nhi. Thường phu nhân tỏ ra thương tiếc nói: "Căn phòng này của Linh Nhi, bọn ta chưa hề động đến." Tô Tiêu Bồi gật đầu, cẩn thận nhìn một vòng. Bình phong tùng trúc, cây cối chậu cảnh, rèm vải, màn giường màu xanh. Tô Tiểu Bồi tỉ mỉ hỏi những chuyện thường nhật của La Linh Nhi, lại hỏi về lời nói, hành động cử chỉ của cô ta sau khi La Khuê vào ngục, đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài cửa sổ có bóng người lướt qua, là bóng của một vị nữ tử trẻ tuổi. Tô Tiểu Bồi giật thót mình. Những người khác cũng nhìn thấy, có nha hoàn nhát gan thậm chí còn gọi lên thành tiếng: "Biểu tiểu thư!" Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng chắn ở trước mặt Tô Tiểu Bồi, còn Thường Quân và Lưu Hưởng đồng thời đuổi theo ra ngoài, nhưng không nhìn thấy ai. Hai người đuổi một đoạn, Thường Quân tóm lấy một bộc nhân qua đường hỏi có nhìn thấy người nào không, bộc nhân đó chỉ kinh ngạc lắc đầu. Thường Quân nhíu chặt hàng mày, có chút lúng túng nói với Lưu Hưởng: "Có lẽ là ta hoa mắt." Lưu Hưởng không lên tiếng, nhưng sắc mặt cũng rất khó coi. Nếu chỉ mình hắn nhìn thấy thì có thể tính là hoa mắt, nhưng đây lại là mấy người đều nhìn thấy. Khi bọn họ quay lại phòng, mọi người đều có ý lảng tránh không nói tới chuyện này, nhưng Lý Mộc đã thấy hơi hoảng sợ, hỏi: "Phần mộ kia, đi nữa hay thôi?"