Chương 26

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Tô Tiểu Bồi nhăn mặt, nói: "Thất bại rồi." "Chuyện gì thất bại?" Nhiễm Phi Trạch hiếu kỳ. Tô Tiểu Bồi lắc đầu."Không có gì, một trong những bản lĩnh mà ta chưa thành thạo." "Không sao, một trong những bản lĩnh, chưa sử dụng được." "Ờ." Tô Tiểu Bồi bĩu môi, cúi đầu ủ rũ. Vào lúc này mà chàng còn nhớ đến chuyện sửa cách nói cho cô. "Cô nương thông minh hơn người, một chút thất bại nho nhỏ hà tất phải để trong lòng?" Nhiễm Phi Trạch tuy không hiểu rõ là chuyện gì, nhưng cũng cất lời an ủi. "Ừm, tráng sĩ cũng phản ứng rất nhanh." Tô Tiểu Bồi biết ý khen lại chàng. "Phản ứng của A Trạch cũng không tồi, không phụ sự trông đợi của cô nương." Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc đáp lại. Tô Tiểu Bồi liếc xéo chàng, sau đó không nhịn được cười."A Trạch, gà quay mua được chưa?" Nhiễm Phi Trạch cũng cười."A Trạch chỉ có mười lăm xu, còn phải đợi cô nương phá án, cầm bạc thưởng rồi mới mua được." Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười. "Chính là hắn ta phải không?" "Bạc thưởng chắc là không còn xa nữa rồi." "Nếu vẫn không được thì sao?" "Vậy đúng là vận may của cô nương không tốt." Vận may của Tô Tiểu Bồi thực sự không thể coi là tốt. Vì La Khuê không nhận tội. Bị bắt ngay tại hiện trường, La Khuê không thể phủ nhận chuyện hắn muốn gây án ở Tư Mã phủ, nhưng hắn nói chỉ muốn dọa Tư Mã Uyển Như một chút thôi. Hắn nói, vì Tư Mã Uyển Như làm ầm ĩ một trận mà chuyện con gái hắn là La Linh Nhi say rượu cùng Thường Quân bị vỡ lở trước mặt mọi người. Con gái mất thể diện, hắn giận dữ khó lòng cho qua, nên mới bịt mặt tìm đến phủ, định dạy dỗ Tư Mã Uyển Như một trận. Không ngờ Tô Tiểu Bồi cũng đến đó, hắn sợ bị lộ nên mới nảy sinh ác tâm, định giết người diệt khẩu. Nhưng cuối cùng chẳng có ai bị thương cả, tội hắn không đến mức phải chết. Lời này của hắn đương nhiên không ai tin. Bọn Tần Bổ đầu tức đến mức nghiến răng kèn kẹt. Chân tướng dường như đã ở ngay trước mắt, vậy mà lại bị hắn lấp liếm một cách trắng trợn như thế, sao có thể cam tâm. Phủ doãn đại nhân và Tần Bổ đầu đương nhiên cũng chẳng ngồi không, họ nhanh chóng điều chỉnh lại phương hướng điều tra. Trên dưới trong Thường phủ lại bị tra hỏi một lượt. Thường phu nhân lúc này mới nhớ ra, nhiều năm trước, còn trước cả khi Thường Quân đính hôn, La Khuê từng nhắc với mình chuyện kết làm thông gia để thân càng thêm thân. Bà ta thử thăm dò ý tứ của con trai, Thường Quân hoàn toàn không có ý này, bản thân Thường phu nhân cũng cảm thấy y nên lấy một mối tốt hơn, thế là chuyện này bị dẹp bỏ. Sau đó không nghe La Khuê nhắc đến nữa, La Linh Nhi bình thường cũng rất giữ lễ, không hề có bất cứ cử chỉ khiếm nhã nào. Tần Bổ Đầu lại hỏi La Linh Nhi kia, La Linh Nhi vô cùng kinh ngạc trước chuyện phụ thân đêm hôm xông vào Tư Mã phủ, nàng ta nói không hề biết vì sao phụ thân làm vậy. Hỏi đến chuyện hôn nhân của nàng ta, La Linh Nhi nói phụ thân chỉ có một mình, nàng ta cũng không sốt ruột, hơn nữa chuyện hôn nhân của con cái phải nghe theo cha mẹ, nàng ta chưa thấy phụ thân có sắp xếp gì, nên cũng không hỏi. Còn về chuyện với Thường Quân, nàng ta cam đoan bọn họ chỉ là tình cảm huynh muội, tuyệt không mảy may có suy nghĩ khác. Nàng ta nói chuyện lời lẽ dõng dạc, biểu cảm thành khẩn, hơn nữa thực sự chưa từng thổ lộ điều gì với Thường Quân, sau hôm say rượu nàng ta cũng rất an phận, đối đãi với Thường Quân như bình thường, thực sự không có gì để dị nghị cả. Nhưng Tần Bổ đầu vẫn hoài nghi nàng ta, vì nha hoàn của Tư Mã phủ nhớ rằng La Linh Nhi và Tư Mã đại tiểu thư thường hay qua lại, đúng một ngày trước khi Tư Mã đại tiểu thư bị giết, nàng ta còn gửi cho đại tiểu thư một chiếc hộp. Tần Bổ đầu nghi ngờ trong hộp có thư, nhưng ông ta không có chứng cứ. Hỏi La Linh Nhi, nàng ta cũng nói là có tặng phấn và khăn hỷ, đó đều là lễ vật chúc mừng bằng hữu sắp thành thân. Tần Bổ đầu đã nhìn thấy hộp quà đó ở trong phòng của Tư Mã Uyển Thanh, đồ bên trong đã bị lấy ra, phấn bày ở trên bàn, khăn hỷ vẫn đặt bên trong hộp, và không có thư. Bọn hạ nhân cũng nói hộp trực tiếp được đưa đến tay của tiểu thư, bọn họ không hề mở ra, bên trong có những gì, thực sự là không biết. Nhưng muội muội Tư Mã Uyển Như đã bị một bức thư đánh lừa, cho hạ nhân lui đi hết một mình ở trong phòng, thì làm sao dám chắc tỷ tỷ không gặp phải thủ đoạn tương tự? Hung thủ gây án xong, liền đem thư đi cũng chẳng có gì khó. Huống hồ Tô Tiểu Bồi quan sát cũng thấy La Linh Nhi đối với Thường Quân không phải là không hề động lòng như nàng ta nói. Và khi La Linh Nhi nói đến chuyện của phụ thân cũng có giấu giếm. Cũng tức là, La Linh Nhi đã nói dối. Nhưng cứ coi như nàng ta nói dối, cũng có thể giải thích là để tránh hiềm nghi, đây chẳng qua là chuyện thường tình của con người, chẳng thể chứng minh được gì cả. Tô Tiểu Bồi cho rằng La Linh Nhi cũng nói dối trong chuyện của cha nàng ta, nhưng đó chẳng qua chỉ là phán đoán cá nhân, không có gì chứng minh được. Tần Đức Chính dựa vào kinh nghiệm điều tra án nhiều năm đã xác định chắc chắn cha con La thị không thoát khỏi liên can đến chuyện này, đặc biệt là La Linh Nhi. Đúng lúc này La Khuê lại đột nhiên nhận tội. "Là ta mê muội, võ quán của ta tuy vẫn cầm cự được, nhưng tiền bạc chu chuyển thì cứ lúc tốt lúc xấu, ta muốn được tỷ phu và tỷ tỷ chu cấp nhiều hơn, để mở rộng việc làm ăn, hơn nữa nếu như kết hôn với thân thích, quan hệ sẽ càng gần gũi hơn, không sợ rủi ro. Nhưng tỷ tỷ không đồng ý kết thân, Thường Quân lại ưng ý tiểu thư nhà khác. Vốn dĩ ta cho rằng đã vô vọng, không ngờ cậu ấy kéo dài mấy năm không tiến hành hôn sự, ta lại thấy còn có hy vọng, liền nhẫn nại chờ đợi. Hai năm nay võ quán trong thành mở hết nhà này đến nhà khác, trong lòng ta cảm thấy rất bất an, vẫn phải gả con gái cho nhà họ Thường mới là tốt nhất. Đúng lúc này Thường Quân lại quyết định ngày thành hôn với đại tiểu thư. Lúc đó khắp nơi đều treo thưởng về tên tội phạm liên hoàn kia, ta nghe thấy mọi người bàn tán, biết được một số tin tức của vụ án, thế là nảy ra một mưu kế. Đêm đó ta xông vào Tư Mã phủ, đâm chết Tư Mã đại tiểu thư, lại sắp xếp hiện trường giống như bị tên tội phạm trong cáo thị kia làm. Vốn cho rằng hôn sự thất bại thì ta sẽ có cơ hội thương lượng chuyện kết thông gia với tỷ tỷ, nhưng sau vụ ầm ĩ ở hoa viên hôm nọ, ta lại biết trong lòng Thường Quân vốn có người khác, sợ y không chịu lấy Linh Nhi. Đã đâm lao thì phải theo lao, ta lặp lại kế cũ, muốn dựng hiện trường giả nhị tiểu thư tự vẫn, dù sao quan phủ cũng đang hoài nghi nàng ta, hôm đó trước mặt mọi người nàng ta cũng có ý định tự vẫn, đúng là rất hợp lý. Nhưng chuyện này lại bị phá hỏng, nên mới có ngày hôm nay." Tần Đức Chính bị sự thành khẩn đột ngột của La Khuê khiến cho trở tay không kịp, ông ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Tư Mã phủ sân viện trùng trùng, La Khuê chưa từng đi vào, nếu không có người chỉ điểm thì làm sao có thể dễ dàng tìm được nơi ở của đại tiểu thư như vậy? Nhưng La Khuê lại nói là đã sớm thăm dò nhiều lần, thậm chí hắn còn miêu tả cách thức giết chết Tư Mã Uyển Thanh rất rõ ràng mạch lạc, vị trí, tình trạng của thi thể và quang cảnh hiện trường, đều giống hệt như thật. Tần Bổ đầu không chỉ ra được sai sót, Tô Tiểu Bồi ở bên cạnh quan sát, khi La Khuê kể lại chuyện sát hại Tư Mã Uyển Thanh, hắn thực sự đang nhớ lại, chứ không phải là tưởng tượng ra, sự chuyển động của ánh mắt cho thấy đó là hồi ức thực sự. Sau khi ra ngoài, cô đem chuyện này nói cho Tần Bổ đầu nghe. Tần Bổ đầu tuy không biết cô làm thế nào để xác định, nhưng cũng tin cô."Ý cô nương là, hắn ta thực sự là hung thủ?" "Ta có thể phán đoán, khi vụ án xảy ra, hắn đúng là có mặt ở hiện trường. Hắn không hề thêu dệt ra chuyện đó." Tần Bổ đầu nhíu mày, tội phạm đầu thú vốn là chuyện tốt, nhưng ông ta vẫn cảm thấy không cam tâm. Tô Tiểu Bồi cũng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhưng chẳng thăm dò được điều gì từ La Linh Nhi, cô chỉ biết La Linh Nhi đã nói dối, nhưng đối phương rất cứng đầu, nhất thời cô cũng không nghĩ ra cách, mà La Khuê đã nhận tội rồi. Mấy ngày sau, Phủ doãn hạ lệnh kết thúc vụ án này. La Linh Nhi đến thăm La Khuê, hai cha con nói chuyện rất nhiều, sau đó ôm lấy nhau khóc lóc thảm thiết. Ngày hôm sau, La Linh Nhi rời khỏi Thường phủ, không biết đi đâu. Ngày La Linh Nhi mất tích, nha môn nhận được bồ câu đưa thư từ thành Tế, nói rằng đã bắt được Mã Chinh Viễn! Các bổ khoái đang áp giải hắn đến thành Ninh An. Tin tức này khiến kẻ trên người dưới trong nha môn vô cùng vui mừng, Phủ doãn đại nhân cười không khép được miệng, liên tiếp phá được hai đại án, thật là tốt đẹp. Tâm trạng của Phủ doãn rất tốt, chưa tận mắt nhìn thấy Mã Chinh Viễn kia, ông ta đã hạ lệnh đưa năm mươi lượng bạc thưởng đó cho Tô Tiểu Bồi. Năm mươi lượng được đặt trong chiếc hộp nhỏ. Tô Tiểu Bồi mắt sáng long lanh, ngắm nghía không nỡ rời. "Tráng sĩ, huynh nói xem, nếu như Mã Chinh Viễn bị áp giải về rồi, Phủ doãn đại nhân thấy không đúng, chắc sẽ không thu hồi bạc chứ?" Nhiễm Phi Trạch bật cười. "Tráng sĩ, huynh nói xem, nếu như La Khuê ở trong ngục đột nhiên hối hận kêu oan, nói hắn không giết đại tiểu thư, Phủ doãn đại nhân cũng sẽ không thu hồi bạc chứ?" Nhiễm Phi Trạch tiếp tục cười. "Tráng sĩ." Tô Tiểu Bồi hai mắt sáng lên, đột ngột nhảy cẫng lên."Tráng sĩ, ta có một cách..." "Biện pháp." "Đúng, ta có một biện pháp, giải quyết tâm trạng lo lắng lúc này." "Thế nào?" "Chúng ta mau ra phố tiêu tiền đi!" Lần này Nhiễm Phi Trạch cười rũ rượi đến nỗi gục cả người lên ghế. Sau đó Nhiễm Phi Trạch đi cùng với Tô Tiểu Bồi. Trạm đầu tiên, chính là tiệm bán đồ dùng tắm gội kia. Bàn chải, mua ba chiếc. Loại làm bằng xương khiến Tô Tiểu Bồi thấy hơi buồn nôn, cô liền mua loại bằng gỗ. Kem đánh răng, dạng bột dạng cao mỗi thứ hai hộp, cô chỉ cần biết chắc nó được làm từ thảo mộc là được, không để chủ tiệm nói quá kỹ, sợ nhỡ ra lại có thứ gì đó không muốn biết, thì sẽ không dùng nổi nữa. Khăn vải mềm, mua mười chiếc. Cái này không có nguy cơ gây buồn nôn, cô chỉ lo chọn màu sắc ưa thích. Thực ra cũng không có nhiều màu sắc để chọn, cô hết nhấc cái nọ lại đặt cái kia, mất cả nửa ngày. Còn cả cao thơm để gội đầu tắm rửa nữa, tuy đắt nhưng cô vẫn cắn răng mua. Dùng bồ kết không được thoải mái lắm. Suốt quá trình mua sắm, Nhiễm Phi Trạch chỉ đứng một bên mà cười, cười đến mức Tô Tiểu Bồi không nhịn được trừng mắt lườm chàng. Nhiễm Phi Trạch nói: "Bộ dạng hùng hổ xông vào tiệm của cô nương, giống như muốn cướp tiệm. Không nhìn thấy chủ tiệm kinh hãi thất sắc sao?" "Ta chỉ thấy khi ta trả ngân lượng, bà ta cười tươi như hoa." Nhiễm Phi Trạch lại phá lên cười. "Rốt cuộc có chỗ nào buồn cười?" "Những cô nương khác ta từng gặp, chỉ thích đi xem tiệm bán y phục, son phấn đồ trang điểm, đồ trang sức, hoặc là những chỗ bán đồ chơi mới lạ." "Tráng sĩ đã gặp qua không ít cô nương?" "Cũng tạm." Tô Tiểu Bồi lườm chàng, khuôn mặt nghiêm túc thật đáng ghét. Ôm đống đồ thong thả quay về, đột nhiên cô hỏi: "Tráng sĩ có hôn ước chưa?" Nhìn Thường gia, Tư Mã gia kia, thành thân thôi mà xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, cổ nhân thật là phiền phức. Thích là thích, không thích là không thích, chuyện tình cảm, làm sao có thể nhường được? Cứ coi như đại tiểu thư không chết, Thường Quân trở thành anh rể rồi, Tư Mã Uyển Như có thể chắc chắn sau này ba người sẽ không có chuyện gì sao? Vị tiểu thư hung dữ khó ưa này rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Người trong thế giới này có cách nghĩ thế nào đối với chuyện hôn nhân nhỉ? "Chưa, sao vậy, cô nương có ý với tại hạ?" Tô Tiểu Bồi suýt chút nữa vấp ngã, con người này, lại còn dám hỏi câu đó. "Tráng sĩ, lời này vô lễ, sau này chớ như vậy nữa." Ha ha, tóm được rồi nhé, tráng sĩ muốn dạy lễ giáo à. Nhiễm Phi Trạch vẫn thản nhiên nói: "Lời này không phải tráng sĩ nói, là A Trạch nói." Khục! Tô Tiểu Bồi thực sự đã bị trẹo chân. Tráng sĩ, giữa ban ngày ban mặt, huynh đừng có chơi trò đa nhân cách để trêu ghẹo con gái nhà lành có được không? Lễ nghĩa liêm sỉ của huynh đâu rồi? Nhiễm Phi Trạch rất nhanh chóng chứng minh lễ nghĩa liêm sỉ của chàng vẫn còn. Chàng nhìn thấy Tô Tiểu Bồi bị trẹo chân, nghiêm mặt nói: "Cô nương đi đường không cẩn thận như vậy, thực sự không nên. Cô nương xem, trên đường lớn thế này, người qua kẻ lại, tại hạ không tương trợ được, nhiều mắt lắm miệng chẳng biết phải làm sao, nam nữ thụ thụ bất thân, tại hạ nghĩ cho danh dự của cô nương..." "Huynh được đó." Tô Tiểu Bồi xua tay cắt ngang lời chàng."A Trạch rút lui rồi à, đổi vai cho tráng sĩ." Nhiễm Phi Trạch bật cười. Nói chuyện với cô nương này thực sự vô cùng thú vị. Chàng hắng giọng, nghiêm túc hỏi: "Cô nương có bị thương không?" "Không bị thương." Tô Tiểu Bồi cử động cử chân, không sao. Cô tiếp tục đi. Cô ôm đống đồ được mua bằng số tiền tâm huyết của mình phăm phăm đi trước, Nhiễm Phi Trạch chắp tay sau lưng theo sau. "Còn cô nương, đã có hôn ước chưa?" Đột nhiên chàng lại hỏi đúng câu mà cô đã hỏi. "Chưa." Cô thuận miệng đáp. "Cô nương tuổi tác bao nhiêu rồi?" Tô Tiểu Bồi đang muốn đáp, đột nhiên nhớ ra đây không phải là thời hiện đại, với cao niên hai mươi bảy tuổi như cô, hình như không gả được chồng là chuyện rất nghiêm trọng. Nhưng người hỏi là Nhiễm Phi Trạch cơ mà, chàng nhất định sẽ không quá kinh ngạc. "Sắp hai mươi bảy rồi." Nhiễm Phi Trạch quả nhiên không có phản ứng gì lớn, chỉ hiếu kỳ hỏi: "Vì sao?" Một câu "vì sao" chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Tô Tiểu Bồi lại hiểu."Cô nương ở nơi đây nếu như lớn tuổi mà chưa xuất giá, thì là vì sao?" Cô hỏi lại. "Thông thường sẽ là do phụ mẫu đã mất. Không có người lo liệu, hoặc là danh dự bị tổn hại, không ai muốn lấy, hoặc là gia đình nghèo khổ, không có hồi môn, còn có vài cô gái vì nhà nghèo bị bán đi, thì khỏi nhắc đến chuyện chung thân đại sự nữa. Ừm, còn có vài người tâm cao khí ngạo, thân phận không tầm thường, hơi quá kén chọn, cũng sẽ để lỡ thời gian xuất giá. Nhưng bất luận là nguyên nhân do gì, lớn tuổi chưa xuất giá, sẽ khiến người ta dị nghị và khinh thường." "Ồ." Tô Tiểu Bồi gật đầu. Khiến người ta dị nghị và kinh thường, chẳng phải cô đã trải qua khá nhiều chuyện tương tự từ khi đến đây rồi sao. "Ở chỗ bọn ta, có rất nhiều cô nương thân phận bình thường nhưng tâm cao khí ngạo, khá là kén chọn, ta là một trong số đó." Tô Tiểu Bồi đáp, lại nghiêm túc ngẫm nghĩ, thấy bản thân mình đúng là như vậy. Cô đã đi xem mặt bao nhiêu lần, lần nào cũng bới ra một đống khuyết điểm của đối phương. Thực ra người ta thật sự không tệ như vậy. Có khi trong mắt đối phương, mình mới là loại người đọc được ít sách thì tự cho mình là đúng, điều kiện tầm tầm nhưng cứ tự cho mình là loại cực phẩm cũng nên. Bây giờ ở một thế giới khác, cô mới có cơ hội dùng một góc độ khác để đánh giá những người đàn ông đã từng xem mặt, thôi thôi, cô cảm thấy mình vẫn không có hứng thú với họ, không thích là không thích, chẳng liên quan gì đến bệnh kén chọn cả, cô cũng không cần ở đây giả bộ hối hận. Cô chính là loại người khiến người ta khinh ghét, ở đâu cũng thế cả thôi. "Cô nương." Nhiễm Phi Trạch thấy biểu cảm trên khuôn mặt Tô Tiểu Bồi biến đổi khá là thú vị, lúc thì thở dài, lúc lại nhăn nhó lúc thì bĩu môi, không nén được cất tiếng gọi cô. "Tráng sĩ thì sao? Tuổi tác bao nhiêu rồi? Vì sao chưa thành hôn?" Tô Tiểu Bồi lắc lắc đầu, đem những việc ở thế giới kia gạt ra khỏi tâm trí. Ở đây, cô là một con người khác, đã nghèo rớt mùng tơi, không thân không thích, lại chẳng có chỗ để đi. Chỉ hy vọng nhanh chóng tìm được Trình Giang Dực kia, để tất cả quay trở lại bình thường. "Ta sao?" Nhiễm Phi Trạch cười cười."Cô nương hỏi chuyện của ta, khiến ta rất mừng." Lại thế rồi. Tô Tiểu Bồi nhíu mày, nhanh như cắt nói: "A Trạch lui xuống, để tráng sĩ nói chuyện." Nhiễm Phi Trạch lại bật cười khanh khách, sau đó nói: "Đã sống hai mươi chín năm trời, tuổi tác đang độ đẹp." Tô Tiểu Bồi mím môi, chàng còn không quên tự khen mình mọi nơi mọi lúc nữa chứ. Trong thế giới này cũng nói đàn ông ba mươi là phong độ nhất sao? Ở tuổi chàng, người ta có thể làm ông nội rồi đấy, già thật rồi. "Vì sao chưa thành thân?" "Điều kiện của ta không bình thường, khá kén chọn, liền lỡ dở thời gian." Tô Tiểu Bồi chẳng thèm liếc xéo chàng nữa, tiếp tục đi. Nhiễm Phi Trạch đuổi theo, cười, hỏi: "Cô nương không hỏi nữa sao?" Tô Tiểu Bồi giả bộ cười toe toét, không hỏi nữa. Nhiễm Phi Trạch lại nói: "Ta lại rất muốn nói với cô nương." Hóa ra, chàng sinh ra ở một thôn làng nhỏ, cha mẹ đều là nông dân, chồng cấy cày vợ dệt vải, cuộc sống bình yên phẳng lặng. Khi còn nhỏ chàng rất nghịch ngợm, hiếu kì với mọi thứ xung quanh, thích tháo đồ dùng trong nhà ra xem cấu tạo của chúng thế nào. Dụng cụ làm việc của cha chàng, khung dệt vải của mẹ chàng, thậm chí đến bếp lò trong nhà cũng bị chàng xuống tay. Vì vậy đã làm hỏng không ít đồ. Cha chàng đánh mắng, chàng liền bỏ chạy, còn thích cãi lộn đánh nhau với trẻ con hàng xóm nữa. Không những đánh nhau gây họa, chàng còn nhằm cả vào vật dụng của nhà người khác. Thực ra thì bởi vì đồ đạc trong nhà đã chẳng còn gì để nghịch nữa. Những thứ chàng chưa từng thấy, không biết nó được làm ra như thế nào, chàng đều rất muốn xem. Đương nhiên kết quả lại bị cha chàng đánh cho một trận, đáng tiếc chàng chính là loại đánh chẳng chịu ngoan, ngày nào cũng ầm ĩ khắp thôn khiến gà bay chó chạy, người người thấy chàng liền đóng cửa. Lúc đó, chàng nổi tiếng khắp thôn, mọi người đều sợ chàng, còn hơn sợ trưởng thôn. Năm chàng bảy tuổi, trong thôn xuất hiện một quái nhân, đó là một người đàn ông gọn gàng sạch sẽ trông có vẻ nho nhã, nhưng nói chuyện lại khá vô lễ. Người đó ở trong thôn mấy ngày, cũng không làm gì, chỉ nhàn nhã dạo chơi. Mỗi khi Nhiễm Phi Trạch gây rắc rối, luôn đụng phải ông ta. Một ngày ông ta đột nhiên hỏi Nhiễm Phi Trạch có muốn bái ông ta làm sư phụ không. Nhiễm Phi Trạch đương nhiên không muốn, chàng ở trong thôn nghịch ngợm vui vẻ, trẻ con nào hiểu bái sư học nghệ là gì. Người đàn ông đó có vẻ tiếc nuối, sau đó liền đi. Nhưng chẳng bao lâu sau, quê Nhiễm Phi Trạch bị lũ lụt, cả thôn bị nhấn chìm trong biển nước, Nhiễm Phi Trạch trở thành cô nhi. Cô nhi không ai nuôi dưỡng thì chẳng thể nào sinh tồn được, Nhiễm Phi Trạch mấy lần đại nạn không chết, tránh được hồng thủy, dịch bệnh, thoát khỏi thổ phỉ... nhưng chàng cảm thấy cuối cùng mình sẽ chết vì đói. Sau đó chàng hạ quyết tâm, không ai thu nhận chàng, chàng sẽ đi tìm người đàn ông cổ quái kia. Nếu giữa đường có người thu nhận chàng hoặc là tìm được đường sống thì thôi, nếu không chàng sẽ tìm người đàn ông đó, hỏi xem ông ta còn muốn nhận đồ đệ không? Cứ như vậy vừa dò hỏi vừa xin ăn, chàng thực sự đã tìm được ông ta.