Chương 89

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

"Hắn không phải là Trình Giang Dực, tráng sĩ, ta sai rồi, ta đã sai rồi, hắn không phải là Trình Giang Dực." "Vậy hắn là kẻ nào?" "Ta không biết, ta không biết hắn là ai. Nhưng hắn biết ta là ai, hắn còn biết về cái chết của cha ta, hắn biết ta là ai." Cô có cảm giác như bị ma quỷ theo dõi. Sau khi được Nhiễm Phi Trạch đưa về nhà, Tô Tiểu Bồi liền đờ đẫn hồi lâu. Nhiễm Phi Trạch biết cô đang suy nghĩ nên không làm phiền, chỉ ngồi xuống bên cạnh. Lát sau, Tô Tiểu Bồi bắt đầu nói chuyện với Nhiễm Phi Trạch. Cô kể rất nhiều chuyện, về công việc của cha cô, về tên sát nhân liên hoàn, về những nữ cảnh sát đã bị giết chết, về chuyện tổ của cha cô đã thiết lập một kế hoạch bắt hung thủ ra sao và về cái chết của cha cô."Con đường đó tên là đường Ngô Đồng, bên đường có trồng một hàng cây. Cha ta mặc thường phục, cải trang làm người sửa xe ngồi theo dõi ở đó, hung thủ dùng dao găm, sức chú ý của mọi người đều đổ dồn vào nữ cảnh sát làm mồi nhử kia, đến khi nhân viên tình huống cần xác nhận lại các vị trí, mới phát hiện cha ta ở bên đó không trả lời, ông đã chết dưới một gốc cây, ngả nghiêng trong vũng máu, tư thế giống hệt bộ bài cốt hôm nay vậy." Nhiễm Phi Trạch không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay cô, lẳng lặng tiếp sức cho cô. "Ta sai rồi, ta những tưởng đó là Trình Giang Dực, đoán chừng sau khi đến đây anh ta đã gặp phải sự đả kích to lớn nên nhân cách thay đổi. Bây giờ ta mới biết, đó không phải là anh ta. Nhân cách đúng là có khả năng thay đổi, chuyện mượn xác hoàn toàn có khả năng, nhưng hiểu hết về ta như vậy thì lại không thể. Trình Giang Dực không quen biết ta, anh ta căn bản không biết ta là ai. Trước khi đến nơi này, ta và anh ta không hề quen biết. Tại sao ta lại ngu ngốc như thế, cho rằng người này chính là anh ta, ta nên nghĩ đến sớm hơn, nghề nghiệp và tư liệu phỏng vấn của anh ta rõ ràng cho thấy anh ta không hề học qua tâm lý học, ta lại cứ nghĩ đó có lẽ là hứng thú cá nhân của anh ta, chưa biết chừng là tự mình nghiên cứu cũng nên, hơn nữa kỳ thực cũng chẳng phải là thứ quá sâu xa khó hiểu, chỉ là chút thường thức, lên mạng tìm kiếm cũng có thể biết được, cũng có vài người bẩm sinh thiên phú đối với tâm lý học, và không cần phải..." Cô đang nói không ngừng, đột nhiên giật mình cảm thấy vô cùng thất thố, những lời cô vừa nói loạn xị bát nháo, còn có rất nhiều từ vựng thời hiện đại. Cô ngẩng đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng không hề tỏ ra kinh ngạc, cũng không phê bình, trách cứ, chỉ xoa xoa đầu cô, ôm cô vào lòng."Không sao, không sao." Tô Tiểu Bồi đã bình tĩnh hơn một chút. 'Tóm lại ta sai rồi." Nhiễm Phi Trạch nói: "Nói như vậy thì không chỉ có nàng và Trình Giang Dực đến đây, mà còn có cả người khác nữa?" Tô Tiểu Bồi chau mày gật đầu, cô hoàn toàn không hiểu được đây là chuyện gì, Nguyệt Lão số 2238 chưa từng nói qua chuyện có bất cứ người nào khác có thể xuyên không. Anh ta còn nói sự việc của cô là ngoại lệ, trước đây chưa từng có. Nhưng trên thực tế Tô Tiểu Bồi có thể khẳng định, tên Đỗ Thành Minh này nhất định là người thứ ba xuyên không. Hắn không phải là Trình Giang Dực cũng đành, nhưng vì sao hắn lại biết được cái chết của cha cô, lại biết được năm đó cô mười bốn tuổi, thậm chí hắn còn biết con đường Ngô Đồng kia. Tô Tiêu Bồi đột nhiên nhảy bật dậy. Nhiễm Phi Trạch giật thót mình, chàng nhìn Tô Tiểu Bổi đi qua đi lại mây vòng trong căn phòng, sau đó dừng lại. "Hung thủ giết cha ta mãi vẫn chưa tìm ra được." Tô Tiểu Bồi nói: "Hắn không còn gây án nữa, ít nhất thì cũng đã chấm dứt việc sát hại những nữ cảnh sát. Lần đó cha ta chết, nữ cảnh sát làm mồi nhử kia cũng chết, sau khi mọi người đổ dổn sự chú ý vào cái chết khi đang làm nhiệm vụ của cha ta, hung thủ nhân cơ hội đó mà động thủ. Dường như hắn nắm rõ từng suy nghĩ và hành động của mọi người, hắn biết kế hoạch của họ. Nhưng sau lần đó, hắn không còn gây án nữa. Phía cảnh sát... ý ta là quan phủ bên kia cũng không tìm được đầu mối gì mới, vụ án này trở thành án treo, kéo dài mãi cho đến tận bây giờ. Khoảng thời gian trước, sư huynh của ta có nói cho ta một đầu mối. Chỗ của huynh ấy có một bệnh nhân, kẻ đó gây án là do bị một ác nhân dẫn dắt và khích lệ, thậm chí hắn còn truyền dạy cho gã cách hành sự và lẩn tránh sự truy sát. Hắn giảng cho gã rất nhiều ví dụ, một trong số đó là vụ án liên hoàn mà phụ thân ta đã chết trong khi làm nhiệm vụ." Nhiễm Phi Trạch chau mày lại. Tô Tiểu Bồi nhìn chàng, có thể cảm nhận được chàng đang nghĩ gì, bởi lúc này cô cũng có chung một suy nghĩ."Tráng sĩ, kẻ đó có kiến thức giống như ta, hắn có thể hiểu rõ tâm lý tội phạm, biết được nhu cầu của bọn họ, hắn khích lệ bọn họ, dạy dỗ bọn họ hành ác." "Điều này đúng là rất giống với Đỗ Thành Minh." "Ở quê hương ta, kẻ đó tên là Thi Ninh. Cái tên này có lẽ là giả, thân phận cũng là giả. Hắn nói với gã tội phạm kia hắn là giáo sư, ở đây gọi là phu tử. Nhưng các quan sai đã điều tra, không tìm thấy phu tử nào có tên như vậy trong các thư viện. Không tra ra được người này, đầu mối coi như đứt đoạn." "Vậy nàng định thế nào?" Tô Tiểu Bồi ngơ ngác."Ta vẫn chưa nghĩ ra." Cô hy vọng có thể nhanh chóng tra ra hắn là ai. Hắn biết rõ về cái chết của cha cô như vậy, tâm lý hành động và nhân cách đều rất giống với Thi Ninh kia, nhưng dù sao thì đây cũng là hai thế giới, hắn làm thế nào đến đây được? Thực sự có khả năng là hắn sao? Sự nôn nóng của Tô Tiểu Bồi hồi lâu vẫn chưa thuyên giảm. Cô ngồi trong thùng tắm lớn ngẫm nghĩ về toàn bộ sự việc, cuối cùng kích động đến mức toàn thân co rúm lại, nín thở. Khi ý thức mỏng yếu nhất, cô mới có thể xuyên không quay về, vì thế mỗi lần xuyên không đều là vào lúc cô đang ngủ. Vậy nếu như ở bên này cô gần chết thì sao, không phàị là tử vong, chỉ là gần chết, có phải sẽ quay về không? Tô Tiểu Bồi càng nín thở càng khó chịu, lồng ngực sắp nổ tung, trước mắt cũng bắt đầu tối đen. Bên tai vang lên tiếng ong ong, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Nhiễm Phi Trạch. Cô không nhịn nổi nữa, đột ngột ngồi bật dậy, không khí bỗng chốc ùa vào trong phổi, cô bắt đầu ho liên hồi. Tự động thủ với chính mình quả nhiên quá khó khăn, hay là nhờ Nhiễm Phi Trạch giúp một tay nhỉ? Lúc này bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, Nhiễm Phi Trạch thất thanh gọi: 'Tiểu Bồi!" Tô Tiểu Bồi còn chưa khôi phục được thần phách, ngẩn người nghe. "Tiểu Bồi." Chàng lại gọi, giọng lớn hơn một chút. Tô Tiểu Bồi giật mình tỉnh táo, cuống quýt đáp lời. "Ra ngoài đi." Lần này chàng quát lên. "Ta... vẫn chưa tắm xong." "Nàng đã tắm lâu lắm rồi." " Ừm." Tô Tiểu Bồi thấy hơi chột dạ."Ta sắp xong rồi." "Ra ngoài đi." Nhiễm Phi Trạch lớn tiếng thúc giục. Tô Tiểu Bồi thở dài, nhanh chóng bò ra khỏi thùng tắm, mặc y phục rồi ra ngoài. Vừa mở cửa đã nhìn thấy vẻ mặt không vui của Nhiễm Phi Trạch. "Ta xin lỗi, ta vừa tắm vừa suy nghĩ nên lâu quá." "Nàng đã đồng ý với ta một chuyện." Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc nói. "Ừm. Là chuyện gì?" "Nàng sẽ không... chủ động rời xa ta, đúng chứ?" Tô Tiểu Bồi nhìn biểu cảm của chàng, trong lòng bỗng chốc mềm nhũn, lập tức dập tắt ý nghĩ muốn để chàng giúp đỡ cô thử nghiệm chuyện xuyên không gì đó. "Đúng chứ?" Chàng lại hỏi. "Ừm." Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, ngay sau đó liền bị Nhiễm Phi Trạch ôm vào lòng."Chớ làm tổn hại chính mình, chớ rời xa ta." "Ừm." Tô Tiểu Bồi lại gật đầu nhưng trong lòng không dám nắm chắc, cảm giác không chắc chắn này, giống như chuyện cô không biết có thể đánh bại được ma quỷ hay không. Tô Tiểu Bồi không ngủ được, cô cảm thấy lo lắng, không có lòng tin với bất cứ sự việc nào. Cô có lỗi với Nhiễm Phi Trạch, vì trước sau gì cô cũng sẽ phụ chàng. Cô có lỗi với bố, bao năm như vậy rồi mà vẫn chưa điều tra được hung thủ sát hại ông. Cô có lỗi với mẹ, cô đã xung đột với bà nhiều năm như vậy rồi. Cô có lỗi với những cô nương vô tội đã chết, bọn họ bị cô làm liên lụy, là cô gián tiếp hại chết bọn họ. Mà cô thì bó tay chẳng có cách gì, liên tiếp bị ma quỷ làm cho thất bại. Tô Tiểu Bồi lật qua lật lại, cũng không biết đã khuya thế nào rồi, cửa phòng có ai đó gõ nhẹ một tiếng, sau đó mở ra. Nhiễm Phi Trạch đi vào, Tô Tiểu Bồi đờ đẫn nhìn chàng. Chàng chẳng nói một lời, chỉ leo lên giường cô, nằm xuống bên cạnh, dang tay ôm cô vào lòng. Chàng vỗ lên lưng cô, khẽ nói một câu: "Ngủ đi!" Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, rúc vào lòng chàng. Lại nghe thấy giọng nói khe khẽ của chàng: "Nhắm măt lại, ta ở bên nàng." Tô Tiểu Bồi nghe lời nhắm mắt lại, cảm thấy bình tĩnh hơn."Ta sẽ mãi mãi ở bên nàng." Cô nghe thấy chàng nói. Nhưng ta lại không có cách nào mãi mãi ở bên chàng. Tô Tiểu Bồi thầm nghĩ như vậy, lời này cô không nói ra nổi, nhưng lại không kìm được mà nghĩ đến, buồn bã vô hạn. "Có vài chuyện chỉ nghĩ thôi thì không cách nào vượt qua được." Nhiễm Phi Trạch hôn lên đỉnh đầu cô."Nàng cần phải nghỉ ngơi." "Xin lỗi chàng." Cô không kìm được nói ra lời xin lỗi. Lần này chàng không sửa lại cách dùng từ của cô chỉ nhẹ nhàng vỗ về."Ngoan." Tô Tiểu Bồi cảm thấy dễ chịu, vòng ôm của chàng thật tuyệt, cô muốn được chàng ôm mãi thế này, một lúc sau cô chìm vào giấc ngủ say. Tỉnh giấc, Tô Tiểu Bồi nghe thấy tiếng nói chuyện. Cô nhận ra giọng nói đó, nhanh chóng bật dậy, vội vàng làm vệ sinh rồi đẩy cửa bước ra, thấy Tư Mã Uyển Như đang ngồi nói chuyện với Nhiễm Phi Trạch ở phòng ngoài. "Tô cô nương." Nàng ta nhìn thấy Tô Tiểu Bồi, liền đứng dậy thỉ lễ. Tô Tiểu Bồi xua xua tay, cùng nàng ta ngồi xuống. "Tô cô nương yên tâm, không có ai thấy ta đến đây đâu. Bọn Lâu đại hiệp giúp ta trông chừng rồi." Tư Mã Uyển Như nói lời này trước để Tô Tiểu Bồi yên tâm, sau đó lại hỏi: "Lưu Hưởng đã chết, vậy kế hoạch bài bố trước đó đều không dùng được nữa. Tiếp sau phải làm thế nào, cô nương đã nghĩ ra chưa?" Tư Mã Uyển Như là người duy nhất Tô Tiểu Bồi nghĩ có thể giúp được. Tỷ tỷ nàng ta, Tư Mã Uyển Thanh bị La Linh Nhi và La Khuê hại chết, chuyện vốn liên quan đến La Linh Nhi, Tô Tiểu Bồi còn hơi lo lắng Tư Mã Uyển Như sẽ không chịu giúp, nào ngờ nàng ta nghe nói cô sắp quay lại thành Ninh An, liền chủ động lặng lẽ đến tìm cô, nói ơn cứu mạng lúc trước, nàng ta vẫn chưa có cơ hội báo đáp. Giờ nghe thấy trên giang hồ bàn tán xôn xao rằng có ác nhân nhắm vào Tô Tiểu Bồi, nàng ta liền hỏi Tô Tiểu Bồi có cần nàng ta tương trợ hay không, vì dù sao thì nàng ta cũng là nữ tử, có nữ tử đi cùng, trong một số chuyện cũng thuận tiện hơn. Thực ra Tô Tiểu Bồi không cần nàng ta bảo vệ, đó vốn là việc của tráng sĩ, cô sợ tráng sĩ sẽ không vui. Cô nói có việc khác muốn nhờ Tư Mã Uyển Như, rằng muốn đối phó với Lưu Hưởng thì cần phải có hồn phách của La Linh Nhi. Giả ma quỷ đã đành, còn cần phải thoắt ẩn thoắt hiện, việc này rõ ràng cần một nữ tử có thân hình tương tự La Linh Nhi, bên cạnh đó còn phải biết khinh công. Tư Mã Uyển Như là người thích hợp nhất. Tư Mã Uyển Như liền đồng ý ngay, nhưng sau đó nói đến chuyện cần nàng ta đến Thường phủ thì nàng ta không được vui lắm, còn Thường Quân thì rất vui.