Chương 37

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Bạch Ngọc Lang thò đầu vươn cổ, rất muốn nghe thêm nhưng Quý Gia Văn tỏ vẻ đề phòng, Nhiễm Phi Trạch liền bảo cậu ta đi. Bạch Ngọc Lang tự thấy mình bị gạt sang một bên thì rất không phục, vừa rời đi vừa lẩm bẩm mắng tên Quý Gia Văn này qua cầu rút ván, dùng cậu ta tìm người xong rồi liền đá cậu ta đi, còn nói Nhiễm Phi Trạch không trượng nghĩa, nếu như có chuyện thì mọi người cùng nhau đảm đương, lấy đâu ra đạo lý gạt người đầy lòng nhiệt tình như cậu ta đi chứ. Nhiễm Phi Trạch và Quý Gia Văn đều nghe thấy lời càu nhàu của cậu ta, nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ta cho đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa, lúc này mới quay vào trong phòng. Nhiễm Phi Trạch vào cửa trước, quay đầu lại nhìn, Quý Gia Văn có vẻ để tâm nhìn cánh cửa để mở một nửa, thấy Nhiễm Phi Trạch đang nhìn mình, Quý Gia Văn vội nói: "Không đóng cửa ạ?" "Muốn đóng thì đóng đi." Nhiễm Phi Trạch chẳng để tâm. Quý Gia Văn nghe thấy, vội đi qua đóng chặt cánh cửa lớn lại. Nhiễm Phi Trạch vào phòng ngồi xuống, âm thầm lắc đầu, thiếu niên thời nay đúng là nhiều tật lạ. Nếu Tô Tiểu Bồi ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy thú vị lắm. Quý Gia Văn vào trong phòng, mắt không nhìn ngang ngó dọc, nghiêm túc đứng đó. "Ngồi đi!" Nhiễm Phi Trạch xua tay, Quý Gia Văn cảm tạ, đi đến chiếc ghế bên cạnh, không ngồi mà lại bê lên, đặt xuống đối diện Nhiễm Phi Trạch, để ngay ngắn chính diện rồi, lúc này mới ngồi xuống. Nhiễm Phi Trạch nhìn hành động của cậu ta, thấy hơi buồn cười."Tiểu ca, làm việc rất nghiêm túc đó, vào Huyền Thanh phái bao lâu rồi?" "Sắp một năm rồi." Quý Gia Văn ngồi thẳng người, nghiêm túc trả lời."Vì ta là người mới, không gây ra nhiều sự chú ý, lại từng gặp qua Nhiễm đại hiệp, Nhiễm đại hiệp cũng nhận ra ta, cho nên sư phụ, sư huynh mới phái ta đến." "Phái cậu đến làm gì?" "Một là xem đại hiệp bên này có cần Huyền Thanh phái bọn ta tương trợ hay không, hai là báo tin cho Nhiễm đại hiệp." "Báo tin gì?" "Chuyện vào kiểm tra Linh Lung trận, mọi người đều đang đợi Nhiễm đại hiệp." Nhiễm Phi Trạch chau mày."Ta không biết từ khi nào mình lại trở nên quan trọng như thế, người giang hồ các cậu làm chuyện của các cậu, cứ muốn kéo người ngoài cuộc như ta vào làm gì?" Quý Gia văn nghiêm túc đáp: "Vốn đại sư huynh đã thương lượng với sư phụ, cũng nói Nhiễm đại hiệp có chuyện phải làm ở bên này, việc vào trận pháp đã có rất nhiều tiền bối giàu kinh nghiệm đi rồi, Thần Khí môn cũng phái người tương trợ, bất luận cách bố trí trận hình hay tìm đường đều không có trở ngại gì, tự đi vào kiểm tra là được. Mọi người vốn đã thương lượng xong, nhưng khi tìm đến Thần Toán môn thương nghị, Cửu Linh Đạo chưởng kiên trì buộc phải có Nhiễm đại hiệp đi cùng. Hỏi ngài ấy vì cớ gì, ngài ấy nói ngài ấy đã bốc một quẻ cho án oan của mình, trên quẻ tượng nói là muốn giải được câu đố thì phải dựa vào thần khí chi thủ. Cho nên chuyện kiểm tra vết cắt ngài ấy yêu cầu để Nhiễm đại hiệp đến là vì thế, đến giờ kiểm tra Linh Lung trận cũng như vậy." Nói đến đây cậu ta dừng lại, nhìn nhìn Nhiễm Phi Trạch, tiếp tục nói: "Lời này hơi huyễn hoặc, tuy quẻ tượng của Cửu Linh Đạo chưởng trước nay rất chuẩn nhưng mọi người không muốn nghe theo, sợ là ngài ấy có ý đồ khác, thế là trả lời rằng có hai vị đại đệ tử của Thần Khí môn sẽ cùng vào trận, điều này cũng phù hợp với yêu cầu của ngài ấy. Nhưng Cửu Linh Đạo chưởng lại nói, trong mắt ngài ấy, chỉ công nhận Nhiễm Phi Trạch là thần khí chi thủ, Thần Khí môn chỉ có mỗi cái danh của thần khí mà thôi." Nhiễm Phi Trạch cười."Cửu Linh Đạo chưởng quả nhiên là có mắt nhìn người đó." Quý Gia Văn nét mặt cứng đờ, trong lòng rất không tán đồng, trọng điểm cậu ta nói đến hoàn toàn không phải ở chỗ Cửu Linh Đạo chưởng khen Nhiễm Phi Trạch là thần khí chi thủ. Bên trong có nhiều huyền cơ như vậy, lẽ nào huynh ấy hoàn toàn không hiểu sao? Nhiễm Phi Trạch thấy biểu cảm của cậu ta, lại cười."Chiêu này Cửu Linh Đạo chưởng thực sự không tồi, nếu mọi người không nghe theo ông ta, rõ ràng là cố ý giở trò khiến án oan của ông ta không được làm sáng tỏ, nhưng nếu nghe theo ông ta là ta đã vô ý giúp ông ta kéo dài thời gian để động chân động tay. Hơn nữa, ông ta nói những lời này, chọc giận Thần Khí môn và phái trợ thủ, bất luận là ta có tham gia vào chuyện này hay không, bọn họ đều xung đột, một khi làm không tốt, nội bộ tranh chấp, Thần Toán môn lại có cơ hội lợi dụng." Hóa ra Nhiễm Phi Trạch đã nghe hiểu, Quý Gia Văn vội gật đầu."Đích thị là như vậy. Cửu Linh Đạo chưởng nói ra lời này, lập tức làm mọi người đều khó xử. Nếu như để đại hiệp cùng đi, dường như là không giữ thể diện cho Thần Khí môn, còn nếu không để đại hiệp đi, Cửu Linh Đạo chưởng lại có cớ để nói. Ý tứ của sư phụ vẫn là hy vọng hành sự lỗi lạc, để hung thủ thật sự khâm phục khẩu phục nhận tội, chứ không phải vẫn chưa chắc chắn, để người ta có cớ giảo biện, cuối cùng gây ra chia rẽ trong giang hồ, đây chẳng khác nào đại họa." Nhiễm Phi Trạch gật đầu, Giang Vĩ Anh đích thực là một tiền bối quang minh lỗi lạc như thế."Hảo ý của Giang chưởng môn cũng nên được các môn phái trong giang hồ đón nhận mới phải." "Chưởng môn đi khắp nơi du thuyết, đến giờ cuối cùng đã thuyết phục yên ổn được các môn phái. Tuy có không ít người ôm lòng hoài nghi đối với việc Cửu Linh Đạo chưởng nằng nặc muốn kéo đại hiệp vào chuyện này, nhưng sư phụ cũng nói, hôm đó Cửu Linh Đạo chưởng khăng khăng muốn Nhiễm đại hiệp kiểm tra vết cắt, Nhiễm đại hiệp cũng không có ý giúp đỡ bên nào, công chính nghiêm minh, không làm điều dối trá. Nếu Cửu Linh Đạo chưởng thực sự không phải là hung thủ, quẻ tượng của ngài ấy rất chuẩn, để Nhiễm đại hiệp và Thần Khí môn cùng vào trong phá giải câu đố cũng không phải là chuyện xấu. Huống hồ có nhiều người vào Linh Lung trận như vậy, chỉ cần cẩn trọng hành động, Cửu Linh Đạo chưởng cũng chẳng làm ra được thủ đoạn gì." "Cho nên đến giờ mọi người đều đang đợi ta?" "Đúng vậy." Nhiễm Phi Trạch trầm mặc, Cửu Linh Đạo chưởng có dụng ý gì? Tô Tiểu Bồi thực sự đang ở trong tay ông ta, mà ông ta cũng có ý định dùng nàng để uy hiếp chàng sao? Nhưng vì sao ông ta lại không nói rõ với chàng, vòng vo thế này, cứ coi như đưa ra lời cảnh cáo cũng không chứng minh được ông ta thực sự có điều kiện để uy hiếp được chàng. Ông ta nói "kỳ duyên đã đến, ứng phó nguy hiểm" rốt cuộc có phải ám chỉ chuyện này không? Rốt cuộc ông ta chịu hao phí tâm tư cho việc ám thị muốn uy hiếp hay căn bản là bọn họ đã nghĩ nhiều rồi? Hoặc Cửu Linh Đạo chưởng chẳng qua là người vốn hay khiến người ta ghét mà thôi? Lúc này Quý Gia Văn nói tiếp: "Sư huynh nói với sư phụ chuyện Cửu Linh Đạo chưởng từng đưa lời cảnh báo với Nhiễm đại hiệp, đến giờ cũng không biết là thật hay giả, hay cố tình huyễn hoặc bày mê trận, thế là sư phụ và sư huynh bảo ta đến đây trước, nói rõ sự tình cho đại hiệp biết, xem xem đại hiệp ở bên này có gặp phiền phức gì không, Huyền Thanh phái bọn ta sẽ toàn lực tương trợ." "Phiền phức thì cũng không nhỏ, có điều nhất thời không giải quyết nổi, Huyền Thanh phái các cậu cũng chưa chắc có thể giúp được gì." Quý Gia Văn nhíu mày, hỏi: "Là vị cô nương mất tích kia vẫn chưa tìm được phải không?" Nhiễm Phi Trạch khẽ gật đầu. "Hôm đó, Lục Lang của Bạch gia nói căn phòng đó toàn máu, lẽ nào cô nương vẫn sống sót?" Nhiễm Phi Trạch quét mắt nhìn một cái, Quý Gia Văn ngậm miệng lại, sau đó không bỏ cuộc, lại nói: "Hay là đại hiệp theo bọn ta đi kiểm tra Linh Lung trận trước, xem xem Cửu Linh Đạo chưởng rốt cuộc có dụng ý gì. Có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối mới cũng chưa biết chừng." Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ."Ta cũng có ý này, nhưng sự tình phải suy xét nặng nhẹ, để ta cân nhắc thêm đã. Ta đợi tin tức trước, mấy ngày nữa sẽ quyết định." "Vâng." Quý Gia Văn cũng không giục chàng, gật đầu đồng ý. Nhiễm Phi Trạch nhìn cậu ta, cất lời giải thích: "Cậu đến đây rồi, Thần Toán môn ắt là đã biết tin tức, nếu như bọn họ có tâm muốn thao túng ta, ta vội vàng đi cùng với cậu, sợ là đã trúng ý bọn họ. Ta cứ đợi xem, nếu như bọn họ sốt ruột, trái lại sẽ dễ dàng để lại dấu vết." Quý Gia Văn gật đầu, đáp lời: "Đại hiệp nói rất có lý, tại hạ hiểu rõ rồi." Nhiễm Phi Trạch không nói gì, kỳ thực chàng lo sợ Thần Toán môn căn bản không có ý muốn thao túng chàng, càng sợ hơn đó là Cửu Linh Đạo chưởng thực sự dựa vào quẻ để hành sự, căn bản không hề biết tin tức của Tô Tiểu Bồi, càng sợ hơn nữa là... Chàng lắc đầu, lo sợ cũng vô dụng. Nhiễm Phi Trạch đợi thêm ba ngày nữa Ba ngày này Thần Toán môn không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có Quý Gia Văn nắm bắt cơ hội liền tới an bài việc vào Linh Lung trận với Nhiễm Phi Trạch, có ý muốn thu hút sự chú ý của chàng. Trên phương diện chọn người vào trận pháp, Huyền Thanh phái cử ra ba người, vì Chưởng môn Giang Vĩ Anh vẫn phải ở ngoài trận pháp chủ trì đại cục, cho nên giao cho Tiêu Kỳ dẫn hai đệ tử khác vào trận. Thần Khí môn phái hai người nhị Chưởng môn Trần Hiếu Sơn và con gái Chưởng môn Liễu Nhan Hương vào trận. Phương Bình và Phó Ngôn của Thất Sát trang nhất định muốn đi, ngoài ra còn có hai vị đệ tử của Thất Sát trang, lại có cả Chưởng môn Thúy Sơn phái Tào Hạ Đông và một người đệ tử La Y môn, Thiết Tụ sơn trang, Nhật Nguyệt sơn trang mỗi bên một người. Nhiễm Phi Trạch nghe vậy thì nhíu mày."Nhiều người thế sao? Định tổ chức đội săn vào trong trận pháp mở yến tiệc đấy ư?" Quý Gia Văn là tiểu bối, không tiện bác bỏ lời chàng, chỉ đành nói ra lời thương nghị của các vị tiền bối: "Bởi vì bên trong Linh Lung trận có quá nhiều cạm bẫy, nguy hiểm rình rập, các phái cử ra nhiều nhân thủ cũng tiện tương hỗ tiếp ứng. Lần này không phải là vượt qua các cơ quan bình thường, mà phải tìm đường trong trận pháp, càng nhiều người phần thắng sẽ càng cao." "Chuyện tầm phào. Vượt qua cơ quan tìm đường thì có can hệ gì đến nhiều hay ít người chứ? Nhiều người lắm ý kiến, vướng víu chân tay, ồn ào khó chịu." Quý Gia Văn mím môi, bị Nhiễm Phi Trạch chê bai cũng không tiện nhiều lời nữa. Nhiễm Phi Trạch lại nói: "Vậy Thất Sát trang cử bốn người đi có tác dụng gì?" "Bọn họ yêu cầu." Giọng nói của Quý Gia Văn nhỏ hơn, cậu ta chỉ là tiểu đệ tử đến chuyển lời mà thôi, nói những điều này với câu ta thì có tác dụng gì chứ? "Thần Toán môn thì sao? Tại sao không có ai đi?" "Thất Sát trang không đồng ý. Sợ bọn họ giở thủ đoạn giữa đường. Nhưng trong những ngày này, mọi người đều lưu tâm, cũng không thấy bên đó có điều gì khác lạ." "Vậy Thần Khí môn thì sao, không phải nói đại đệ tử sao? Tại sao lại đổi thành nhị Chưởng môn và Liễu Nhan Hương kia?" "Vốn là nói cho hai vị đại đệ tử vào trận pháp, sau đó Cửu Linh Đạo chưởng liên trì muốn để Nhiễm đại hiệp đồng hành, mọi người vừa đồng ý, Thần Khí môn liền yêu cầu đổi người." Nhiễm Phi Trạch khinh bỉ, đầu óc Thần Khí môn vẫn hạn hẹp như vậy, bọn họ muốn đề phòng chàng hay dự dự tính so cao thấp đây? Nhiễm Phi Trạch thở dài, cho nên chàng đã nói giang hồ rất phiền phức, những người này suy nghĩ nhiều quá thành ra vớ vẩn, một đống xúm vào náo nhiệt mưu cầu danh lợi thế này, đúng là vũng nước hỗn tạp. Quý Gia Văn nhìn biểu cảm của Nhiễm Phi Trạch, quyết định phải nói cho xong mọi chuyện trước đã: "Nhiễm đại hiệp, ta đã nói với sư phụ, sư huynh rồi, Linh Lung trận này, ta cũng muốn đi, sư phụ, sư huynh đã đồng ý." Nói cách khác, chính là trong số ba người của Huyền Thanh phái bọn họ, có một người là cậu ta. "Vì sao?" "Muốn cùng vào trận pháp, đương nhiên phải bẩm báo sư phụ, sư phụ cho phép mới được đi." "Ta là nói, vì sao muốn đi?" "Linh Lung trận là kỳ trận thánh địa trong võ lâm, người người hướng đến, ta tư chất còn non kém, bản lĩnh có hạn, nếu lần này không được đi theo các vị tiền bối, sợ là sau này không còn cơ hội nữa. Ta cũng bỏ ra khá nhiều tâm tư tìm hiểu, nghiên cứu về binh khí có trong cạm bẫy, chắc chắn sẽ không làm vướng chân mọi người." Nhiễm Phi Trạch cười, vỗ vỗ vào vai cậu ta."Tiểu huynh đệ, dám thẳng thắn nói là tốt nhưng ở trước mặt các vị gọi là tiền bối giang hồ đó, chớ nói thật lòng như thế này." "Hả?" Quý Gia Văn há hốc miệng. Nhiễm Phi Trạch dạy cậu ta: "Cậu nên nói, diệt tà trừ ác, người người có trách nhiệm, thân là người trong giang hồ, há có thể khoanh tay đứng nhìn? Linh Lung trận nguy hiểm vạn phần, chính là lúc nên để tiểu bối bọn ta lấy thân thăm dò nguy hiểm, ở đường cho các vị tiền bối. Tại hạ đã nghiên cứu kỹ về binh khí cạm bẫy, là trợ thủ tốt để vượt qua cửa ải, nếu được tại hạ trợ lực, nhất định sẽ tăng thêm phần thành công." "Hả?" Quý Gia Văn tiếp tục há hốc miệng. "Hả cái gì mà hả, chính là phải đường hoàng, trang nghiêm như vậy, thêm một chút tự tán thưởng mình nữa, lại vừa nịnh bợ các vị tiền bối, như thế mới có thể thành sự. Những điều này sư môn của cậu không dạy sao?" Quý Gia Văn lắc đầu. "Thật không phải là sư môn tốt." Nhiễm Phi Trạch lắc đầu, tiếc nuối thở dài, bộ dạng đó khiến Quý Gia Văn đột nhiên lĩnh ngộ được chuyện Tiêu Kỳ nói vị đại hiệp này khiến người ta không thích là có ý gì rồi. Kết quả vị đại hiệp này tiếp tục nói: "Nhưng mà sư môn của cậu cũng không cần dạy, bọn họ ai cũng đều có đức tính như vậy, giáo dục bằng hành động, không cần đến truyền ngôn, chắc chắn khả năng lĩnh ngộ của cậu chưa đủ, không lĩnh ngộ được tinh cốt giang hồ." Quý Gia Văn không kìm được nữa nhướng mày lên, thật ra thì cậu ta hận là mình không thể quay đầu đi nhưng như thế thì hình như vô lễ quá. Nhiễm Phi Trạch thấy biểu cảm của cậu ta, bất giác sững sờ, biểu cảm này lại hơi giống với Tô Tiểu Bồi. Chàng bỗng chốc trở nên thương cảm, nhớ đến Tô Tiểu Bồi chẳng biết sống chết ra sao, cũng không biết nàng có phải chịu khổ không, lòng chàng nhói đau, buồn bã. Chàng thở dài, vỗ vỗ vai Quý Gia Văn."Đáng tiếc chúng ta trước mắt vô duyên." Cảm thán xong, chàng rời đi. Cậu nhóc này thực sự rất được, đáng tiếc hiện giờ chàng chỉ một lòng nhớ nhung Tô cô nương, không có tâm tư cướp đồ đệ của nhà khác, thật là không có duyên. Chàng quyết định quay lại căn phòng của Tô Tiểu Bồi ngồi, yên lặng nhớ đến Tô cô nương của mình. Lời nói của Nhiễm Phi Trạch khiến Quý Gia Văn thấy lạnh cả người, nhớ lại lời dặn dò của đại sư huynh "chớ bị vị đại hiệp này lừa đi, nhất định phải cẩn thận." Quý Gia Văn thầm cảnh giác, cũng không biết "bị lừa đi" mà đại sư huynh nói là ý gì, xem ra cậu ta phải cẩn thận hơn nữa. Ngày thứ tư, cuối cùng Nhiễm Phi Trạch cũng đợi được tin tức của một bên khác truyền đến, trước khi rời khỏi trấn Võ, chàng đã lén lút ủy thác Tặc bang giúp chàng điều tra, rốt cuộc tin tức cũng đã đến. "Thần Toán môn ngày ngày đóng chặt cửa lớn, không có bất cứ động tĩnh gì, Cửu Linh Đạo chưởng ở trong biệt viện ngồi thiền bốc quẻ, không thấy rời đi. Nhưng có bồ câu đưa thư ngày ngày bay đến bay đi, ta từ trấn Võ đến, trên cả quãng đường chặn được mấy con, thực ra cũng muốn kiếm vài con để nướng ăn." Đang nói chuyện là Lâu Lập Đông, Bang chủ tân nhiệm của Tặc bang, thần thâu(4) đệ nhất giang hồ. Tặc bang thực ra còn có đại danh là Diệu Thủ môn, nhưng người người trong giang hồ đều gọi bọn họ là Tặc bang, cái tên Diệu Thủ môn này chỉ có bọn họ tự gọi mình. (4) Thần trộm. "Chớ nói sang chuyện khác, kết quả." Nhiễm Phi Trạch là số ít trong những "người chính phái" có thể qua lại được với phái hắc đạo lén lút vụng trộm này. "Kết quả ta bắt được tám con, không nướng một con nào, thật là đáng tiếc. Ta chỉ xem qua ống thư trên chân của chúng. Trong đó có năm bức thư là báo tin của Thất Sát trang, đã có tin tức về kẻ thù của Phương Trang chủ, còn có tình trạng hiện tại trong Thất Sát trang. Một bức thư nói đến chuyện khác, đoán chắc là tin tức hộ lớn nào đó nhận ủy thác điều tra. Hai bức thư khác là báo cáo điều tra việc tìm kiếm Tô cô nương và Trình công tử, đều không tra ra kết quả." Lâu Lập Đông duỗi chân ra, nói: "Ngươi nói xem, có phải bọn họ đang định đổ tội sang cho người khác không?" "Tra không ra kết quả?" Nhiễm Phi Trạch chỉ để ý đến sự việc này."Tô cô nương và nam tử họ Trình, chỗ của ngươi có tra được gì không?" "Không có, nói đến đây là hết rồi, chúng ta đường đường là tình báo môn đệ nhất giang hồ, vậy mà cũng có thứ không tra ra được. Không những tra không được, mà còn không lần được chút dấu vết nào, lạ quá, lạ quá!" "Thứ cho ta nhắc nhở ngươi, tình báo môn xếp danh đệ nhất trong giang hồ là Thần Toán môn." "Vậy thì sao chứ, không thấy bọn họ sắp bị hạ bệ rồi sao? Hễ bọn họ đổ, đương nhiên là nhà ta lên rồi." Lâu Lập Đồng không mảy may giấu giếm tâm tư dậu đổ bìm leo, cười lên tai họa của người khác của mình."Hơn thế nữa, dựa vào cái gì tiên sinh xem mệnh lừa bịp người có thể giành được địa vị cao hơn những người cướp của kẻ giàu chia cho người nghèo như bọn ta chứ?" Nhiễm Phi Trạch không nói gì, chàng ngồi đó ngẫm nghĩ hồi lâu, xác nhận với Lâu Lập Đông: "Tin tức ngươi thu được liệu có phải là bị bọn họ cố ý sắp xếp không?" "Không có đâu." Lâu Lập Đông nói."Bọn họ chỉ sát sao theo dõi ngươi và Huyền Thanh phái, không ngờ được ở giữa lại có bọn ta xen ngang. Hơn thế, ta không chỉ bắt bồ câu của nhà họ, môn hạ của ta cũng đi khắp nơi nghe ngóng, bọn họ đích thị đang điều tra Thất Sát trang, cũng đang tìm kiếm một vị nữ sư gia tên Tô Tiểu Bồi và công tử tóc ngắn họ Trình. Những điều này giống hệt với nội dung mật hàm trên chân bồ câu kia." Nhiễm Phi Trạch lại không nói gì nữa, Lâu Lập Đông không kìm được hỏi: "Ngươi thấy thế nào?" "Cửu Linh Đạo chưởng quả quyết muốn ta vào Linh Lung trận."