Chàng lại cười lớn một trận nữa."Với tư cách là thụ yêu, cô nương đúng là yếu đuối quá."
Cô tức quá lại đấm chàng mấy cái."Ta, không, phải, yêu, quái."
"Ừm, điều này tự ta biết rõ." Chàng ôm lấy cô, nhìn vào đôi mắt cô.
Biết rõ còn ném cô bừa bãi ư? Cô lại muốn đấm chàng rồi.
"Ta cố ý đó." Dường như chàng có thể nghe thấy được ý nghĩ trong đầu cô, nói ra câu này xong liền đặt cô trở lại trên hộp đao. Rồi ném tay nải trên lưng vào lòng cô, quay đầu rời đi.
Còn dám nói cố ý? Nói xong rồi còn chạy nữa? Tô Tiểu Bồi ôm lấy tay nải của chàng, trừng mắt lườm bóng lưng chàng, mau quay lại để cô đá hai cái.
Cô đang thầm lầm bầm thì chàng quay đầu lại thật, có điều là quay đầu cười với cô một cái, nhướng mày."Đợi một lát, ta lập tức quay lại ngay."
Tô Tiểu Bồi ngẩn người, bị nụ cười của chàng làm cho lóa mắt, vội lắc đầu, nhìn bóng lưng chàng khuất dần sau rừng cây.
Chàng nói lập tức đúng là lập tức thật, cô không nhìn thấy chàng đâu, sau đó trong đầu còn chưa kịp nghĩ lại hết một lượt những lời đối thoại của bọn họ sau khi trùng phùng thì chàng đã quay về rồi."Bên đó có khe núi, có nước, chúng ta di chuyển qua bên đó, lát nữa trời sẽ tối."
"Được." Nghe chàng nói thếm bỗng chốc cô cũng cảm thấy vừa khát, vừa đói, lại vừa mệt.
"Nàng đeo tay nải, ta cõng nàng." Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng đưa ra sắp xếp.
"Còn cái này thì sao?" Tô Tiểu Bồi vỗ vỗ xuống hộp đao dưới mông.
"Cái này nàng không đeo được."
Cô biết, cho nên mới hỏi làm thế nào.
"Như thế này, ta cũng thực sự là bị bức chẳng biết làm thế nào, cô nương chớ trách." Chàng nói xong, lấy lại tay nải, vắt ra đeo sau lưng, rồi khom eo ôm cô lên, để cô ngồi trên cánh tay phải của chàng, sau đó đá vào hộp đao kia một cái, chiếc hộp bật lên, tay trái chàng đón lấy, hất ra sau lưng, đeo nốt nó lên, tiếp đó hai cánh tay ôm chắc Tô Tiểu Bồi, đi về hướng khe núi.
Tô Tiểu Bồi cũng không biết tại sao mình lại hơi đỏ mặt, rõ ràng như thế này giống lúc vừa rồi khi chàng cứu cô xuống, nhưng cô vẫn thấy mặt nóng bừng. Trong đầu cô vang lên ngữ khí câu "ta cố ý đó" mà chàng nói, cô cắn môi, lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ ngợi thật lung tung, rõ ràng cô còn có việc nghiêm túc hơn cần suy nghĩ.
"Sao vậy?" Chàng đi rất vững, eo không còng, thờ không gấp, còn có thể cúi đầu nhìn cô.
"Tráng sĩ cứu ta hai lần rồi." Tô Tiểu Bồi cuống quýt tìm lời để nói.
"Ba lần." Nhiễm Phi Trạch kể công lao, mặt không hề đỏ.
"Ờ, đúng, ba lần." Cô bỏ sót một lần chàng vớt cô từ dưới sông lên.
"Cô nương dự định báo đáp ta sao?"
"Ừm." Cũng chẳng thể nói là không được.
"Cô nương chắc biết, ơn cứu mạng, nên lấy thân báo đáp." Khi chàng nói lời này ngữ khí mang theo ý cười, đôi mắt phát sáng lấp lánh.
"A Trạch à." Tô Tiểu Bồi thở dài."Chắc chắn huynh không phải là người tầm thường thế chứ?" Tính xấu thích đùa cợt của chàng lại phát tác rồi sao?
"Cũng phải." Nhiễm Phi Trạch chớp chớp mắt, học theo ngữ khí của cô để nói chuyện. Nghe thấy cô gọi chàng là "A Trạch", tâm trạng của chàng khá tốt."Lấy thân báo đáp đích thị là tầm thường, vậy cũng chẳng có thành ý gì, nên dùng cả đời báo đáp mới có thể biểu hiện được sự thành tâm của cô nương."
"A Trạch đến giờ thu được bao nhiêu cái trọn đời rồi?"
"Khụ khụ." Nhiễm Phi Trạch ho mấy tiếng, nói: "Ta thực sự giữ mình trong sạch, thanh bạch mà."
Tô Tiểu Bồi không nhịn được cười nữa.
"Chuyện gì mà buồn cười như vậy?" Nhiễm Phi Trạch nhướng mày lên.
"Rất buồn cười." Cô thực sự cảm thấy buồn cười, từng này tuổi rồi nhưng cô chưa từng gặp người đàn ông nào, đừng nói là hán tử cao lớn giống như Nhiễm Phi Trạch đây, ngay đến nam giới nho nhã, cũng chưa có một ai ở trước mặt cô, nghiêm túc lại rụt rè nói rằng bản thân mình thanh bạch cả, biểu cảm còn giống như cô nương thẹn thùng nữa chứ.
Nhiễm Phi Trạch dừng bước, lườm cô, nhưng cô vẫn không kìm được, tiếp tục cười, thực sự rất buồn cười, biểu cảm giả bộ tức giận của chàng cũng buồn cười lắm đó.
Cô còn chưa dừng cười thì đã thấy chàng vứt hộp đao xuống dưới đất, sau đó cũng vứt luôn cả cô xuống. Cô phồng má lên, rất muốn xoa xoa cái mông bị đập hơi đau của mình, hóa ra tráng sĩ cũng nhỏ mọn thế. Đang nghĩ như vậy thì bụp một cái, tay nải của chàng lại bị quăng vào trong lòng cô, cô ôm lấy, bĩu môi nhìn ngó xung quanh, lúc này mới phát hiện bọn họ đã rẽ vào khe núi rồi.
Đây là một đầu khác của rừng cây, gần vách núi, có nước chảy, còn có cây cỏ, dây leo đếm không xuể. Tô Tiểu Bồi nhìn một vòng, ánh mắt chuyển về chỗ Nhiễm Phi Trạch, chàng đang quay lưng về phía cô, ngồi xổm bên suối chẳng biết làm gì nữa. Tô Tiểu Bồi nhìn bóng lưng của chàng, ngẫm nghĩ, có lẽ cô nên tìm cơ hội thích hợp, nói với chàng trên đời này có chuyện thần kỳ. Có cô nương bị Nguyệt Lão ném đến một thế giới khác để đi tìm kiếm người được gọi là định mệnh của cô, tìm được rồi, cô nương ấy cũng sẽ biến mất. Cô muốn nói cho chàng biết nếu như không thấy cô nương đó đâu nữa, chàng đừng buồn bã, cô ấy chắc chắn sẽ sống tốt, sẽ cố gắng nghiêm túc mà sống. Bất luận thế nào, cô ấy cũng sẽ nhớ từng có một tráng sĩ lương thiện lại đáng yêu, khi cô ấy bơ vơ lạc lõng nhất, chàng đã mang đến cho cô ấy cảm giác ấm áp nhất trên thế giới này.
Trong lòng Tô Tiểu Bồi đột nhiên trào dâng cảm giác buồn bã không cách gì khống chế được. Cô nhớ rõ chàng thì có tác dụng gì chứ, như thế nếu chàng cũng biến mất, không còn gặp lại nhau nữa, chàng nói chàng sẽ nhớ về cô giống như vậy, thế thì có tác dụng gì chứ, sẽ chỉ khiến người ta càng cảm thấy buồn bã mà thôi. Tô Tiểu Bồi hít thật sâu một hơi, đè nén cảm giác cay cay trong sống mũi. Cô đang bị sao vậy? Rõ ràng lúc ở thời hiện đại cũng không sa sút như thế này, đến giờ trùng phùng rồi, cô lại trở nên kỳ lạ chẳng hiểu nổi.
Lúc này, Nhiễm Phi Trạch đứng lên, quay người đi về phía cô. Cô vội vàng mỉm cười với chàng, cười xong, nhìn thấy trong tay chàng cầm một chiếc lá lớn, khum lại thành hình một chiếc cốc, cô chớp mắt, cảm thấy mắt lại bắt đầu cay cay. Cô cố gắng mỉm cười, không muốn để chàng nhìn thấy cảm xúc tiêu cực của mình.
"Này." Chàng dùng chiếc lá lớn đựng nước, chàng còn nhớ lúc trường nàng đã nói mình khát.
Tô Tiểu Bồi đón lấy, uống một hớp lớn, không uống còn ổn, sau khi uống xong bỗng cảm thấy khát hơn."Muốn nữa." Cô đưa lại chiếc lá.
Nhiễm Phi Trạch cười, đón lấy, chàng rất thích cảm giác đươc cô ỷ lại thế này, bèn vui mừng hớn hở chạy đi múc thêm nước. Tô Tiểu Bồi uống một ngụm nữa, lúc này mới nhớ đến chuyện chính."Đây là chỗ nào?"
"Núi Linh Lung, Linh Lung trận."
"Cách thành Ninh Anh xa không?"
"Xa, chỗ này ở bên cạnh trấn Võ, trong thư ta đã nói qua với nàng rồi, còn nhớ không?"
Tô Tiểu Bồi gật đầu.
Nhiễm Phi Trạch nhìn nàng, không kìm được lại hỏi: "Nàng có phải chịu khổ không?" Đến mình ở chỗ nào nàng cũng không biết, nàng làm thế nào mà đến được đây? Trận pháp của Thiên Ti Ngân Nhận cổ quái thế, là người nào đưa nàng vào trong?
Nghe chàng hỏi, cô lại im lặng, nhìn vào mắt chàng, câu chuyện cô nương xuyên không đến tìm lang quân, cô cảm thấy dù thế nào cũng khó mà mở lời nổi.
Cô chỉ có thể lắc đầu, không biết nói gì hơn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Nhiễm Phi Trạch, cô thấy chột dạ, cúi đầu tránh né ánh mắt của chàng, cảm thấy mình giống như một kẻ lừa đảo. Cô không hề biết dáng vẻ hồ đồ đó của mình lọt vào mắt Nhiễm Phi Trạch lại có vẻ rất đáng thương, khổ sở. Một giây sau, Tô Tiểu Bồi được Nhiễm Phi trạch ôm vào lòng, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của chàng vang lên: "Ta sẽ không vứt bỏ nàng lại nữa, sẽ không để nàng cô đơn một mình nữa, sẽ không để người khác có cơ hội làm tổn thương nàng nữa."
Cuối cùng, Tô Tiểu Bồi cũng không kìm được mà rơi lệ. Cô ôm lấy vai của Nhiễm Phi Trạch, vùi đầu vào hõm vai chàng.
Có một cô nương bỗng nhiên bị Nguyệt Lão ném đến một thế giới khác tìm lang quân, nhưng nàng không tìm được người đó, có điều lại rất may mắn, gặp được một vị tráng sĩ lương thiện, đáng yêu.
Hai người không nói gì, chỉ cùng im lặng dựa vào nhau, Tô Tiểu Bồi dần bình ổn tâm trạng, cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn.
Lúc này đột nhiên có âm thanh "壠ục cụ" truyền đến, Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu lên, ngồi thẳng dậy. Nhiễm Phi Trạch cũng ngẩng đầu, nhìn sang cô, sau đó khóe miệng chầm chậm cong lên, cuối cùng bật cười ha hả.
Tô Tiểu Bồi nhướng mày."Bụng đói rồi thì sẽ kêu mà, điều này có gì đáng cười chứ."
Chàng lại vuốt mái tóc ngắn của Tô Tiểu Bồi, sau đó nói: "Trong tay nải của ta có một ít lương khô, nàng ăn tạm mấy miếng lót dạ trước, ta đi bắt vài con thú, buổi tối cho nàng ăn ít đồ nóng."
"Vâng." Tô Tiểu Bồi gật đầu. Cô thực sư rất đói, lương khô gì đó cô cũng không chê.
Nhiễm Phi Trạch mở tay nải ra, Tô Tiểu Bồi nhìn vào, tay nải của chàng được sắp xếp cực kỳ chỉnh tề, đồ đạc được phân loại riêng biệt rồi bọc lại, chàng lấy ra một gói nhỏ, mở gói vải ra, bên trong có bánh bao bọc trong giấy dầu, bên cạnh có hai chiếc bình nhỏ, còn có một túi nước. Nhiễm Phi Trạch lấy một miếng bánh ra đưa cho Tô Tiểu Bồi, nhìn thấy vẻ mặt hiếu kỳ của nàng, liền nói: "Trong bình này là muối và bột ớt, túi nước này là dùng để dự phòng."
Tô Tiểu Bồi vừa gật đầu vừa cắn miếng bánh, tráng sĩ là người đáng tin cậy, đi cùng chàng chắc chắn không lo bị đói.
Nhiễm Phi Trạch thấy cô cứ cười mãi, liền búng tay vào trán cô: "Bộ dạng ngốc nghếch!"
Trong miệng Tô Tiểu Bồi đang nhét đầy bánh, chẳng có cách nào kháng nghị được, chỉ đành trừng mắt lên với chàng, xoa xoa chỗ đau trên trán. Cô đâu có ngốc chứ, cô chỉ hơi nhếch nhác, xui xẻo thôi.
Nhiễm Phi Trạch không để ý đến cái lườm của cô, chàng cầm túi nước nhỏ đi đến bên suối rửa qua, lại đựng đầy nước rồi mang về cho cô. Tô Tiểu Bồi nuốt gần nửa chiếc bánh xuống, đón lấy nước uống, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhiễm Phi Trạch nhìn đôi chân trần nhỏ bé của cô."Ta đi kiếm chút gì ăn trước, lát nữa trời tối, nàng chớ xuống đất, đợi buổi tối nhàn rỗi, ta sẽ lại đi khâu tất cho nàng."
Tô Tiểu Bồi gật đầu, nhớ lại lần đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, cô cũng đi chân đất, chàng đã cắt y phục của mình, khâu tất cho cô. Nếu như là khi đó, chắc chắn cô sẽ ngại ngùng khi đưa ra yêu cầu này, nhưng bây giờ khác rồi, Tô Tiểu Bồi rất giỏi thích ứng với độ mặt dày của mình, cô nói: "Còn phải mượn tráng sĩ một bộ y phục nữa."
Nhiễm Phi Trạch hơi sững người, nhìn y phục trên người cô, liền gật đầu đồng ý. Sau đó, chàng cẩn thận đi kiểm tra một vòng xung quanh, dường như chắc chắn nơi này an toàn rồi mới quay lại, bảo Tô Tiểu Bồi chàng sẽ nhanh chóng trở về.
Nhiễm Phi Trạch đi được mấy bước, bỗng nghe thấy Tô Tiểu Bồi gọi, chàng dừng chân quay đầu lại. Tô Tiểu Bồi vỗ vỗ xuống hộp đao dưới người."Tráng sĩ không mang theo binh khí sao?"
Nhiễm Phi Trạch thấy trong lòng ấm áp, vui mừng vì sự quan tâm của nàng, chàng lắc lắc đầu."Cô nương cứ ngồi đi, mặt đất bẩn. Ta không đi xa, một lát là quay lại."
"Ờ, được." Tô Tiểu Bồi đáp lời.
Nhiễm Phi Trạch đi được một đoạn nữa, bỗng quay lại quay đầu, hỏi: "Cô nương ngồi cả ngày rồi, có cần tiểu tiện không?"
Tô Tiểu Bồi lắc đầu."Không cần." Cô khát cả một ngày, lại căng thẳng cao độ, thực sự chưa cảm thấy muốn đi vệ sinh. Nhiễm Phi Trạch cười cười, lại nói: "Ta sẽ nhanh chóng quay về, nếu cô nương có việc thì cứ gọi ta. Ta không đi xa, có thể nghe thấy."
"Được." Tô Tiểu Bồi lại đồng ý. Lúc này Nhiễm Phi Trạch mới rời đi, được một đoạn nữa, lại quay đầu nhìn cô thêm một cái. Tô Tiểu Bồi vẫy vẫy tay với chàng, ra hiệu bảo chàng mau đi. Đợi Nhiễm Phi Trạch đi xa rồi, Tô Tiểu Bồi mới ngẫm nghĩ lại, da mặt cô thực sự dày đến mức này rồi sao, cùng một nam nhân nói về vấn đề đi tiểu tiện cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Tô Tiểu Bồi lại thở dài, ôm đầu gối ngồi đó, lúc này tuy chỉ có một mình nhưng cô không thấy hoảng sợ nữa. Gặp được Nhiễm Phi Trạch có nghĩa là cô đã có chỗ dựa dẫm, chắc chắn sẽ không bị đói, không bị lạnh chết. Nhưng tại sao lần này hệ thống dây tơ hồng lại đưa cô đến nơi kỳ quái thế này? Lẽ nào Trình Giang Dực cũng ở trong ngọn núi này? Hay là sợi dây tơ hồng chỉ là muốn để cô tìm được tráng sĩ, tiện thể để tráng sĩ giúp cô tiếp tục truy tìm Trình Giang Dực? Nhưng vì sao lại vứt cô lên ngọn cây cao nguy hiểm như vậy, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô có thể chết rồi lại quay về hiện đại mất. Chọn địa điểm đó là có thâm ý khác, hay vốn dĩ bọn họ chỉ nhắm mắt rồi ném bừa cô đi...
"Ai da! Sorry, vứt nhầm rồi." Tô Tiểu Bồi tưởng tượng vẻ mặt của Nguyệt Lão tiên sinh số 2238 khi nói ra lời này, chỉ có thể bất lực thở than. Cô đúng là quá xui xẻo, các Nguyệt Lão tiên sinh lẽ nào không cần xác định rõ ý nguyện của cả nhân đương sự sao? Cô không hề trông mong gì đối với dây tơ hồng kia, nhân duyên hay Trình Giang Dực gì đó, thậm chí cô còn cảm thấy không kết hôn cũng chẳng có gì to tát cả, có điều cô... Tô Tiểu Bồi đột nhiên phát hiện đầu óc cô giờ trống rỗng, đáng lẽ lúc nào trong đầu cô cũng phải là ý nghĩ báo thù cho cha, một lòng muốn bắt được tên hung thủ đó, nhưng vừa rồi trong một thoáng thất thần, cô đã nghĩ đến... tráng sĩ.
Tô Tiểu Bồi chớp mắt, vòng tay ôm chặt lấy mình, cô nghĩ mình không thiếu nợ bất cứ ai, thậm chí dù không tìm được Trình Giang Dực, để anh ta ở lại thế giới này, cô cũng không cảm thấy thiếu nợ chính mình, cô đã rất nỗi lực, nghiêm túc sống. Nhưng cô thiếu nợ tráng sĩ. Cô cảm thấy bất luận cuối cùng kết quả như thế nào, cô cũng đều nợ tráng sĩ một lời giải thích.
Tô Tiểu Bồi đang thất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, cô giật thót mình, quay đầu lại nhìn, là Nhiễm Phi Trạch đã trở về, chàng xách theo một con gà và một con thú nhỏ, cô không nhận ra nó là con gì.
"Nhanh như vậy huynh đã quay về rồi sao?" Tốc độ có phải là quá kinh người không?
Nhiễm Phi Trạch nghiêng đầu, nhướng mày rất không hài lòng, nhìn cô chằm chằm."Cô nương, sắc trời tối rồi, nàng là đang chê trách ta đi nhanh quá hay sao?"
Tô Tiểu Bồi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên hoàng hôn đã sẫm màu. Cô ngồi nghĩ ngợi thẫn thờ lâu như vậy rồi sao?
"Dáng vẻ ngốc nghếch." Chàng ném ra câu nói này rồi xách con thú đến bên suối.
Ngốc? Cô đâu có ngốc, cô chỉ hơi thất thần, buồn bã thôi mà.
Buổi tối, Nhiễm Phi Trạch cho Tô Tiểu Bồi biết được như thế nào gọi là thưởng thức mùi vị đồ nướng tươi ngon giữa rừng hoang, thịt nướng nóng hổi rắc muối và bột ớt lên thơm phưng phức. Tô Tiểu Bồi ăn no một bữa, cảm xúc sa sút bị quét sạch trơn, dù sao thì cũng chẳng phải là lần đầu tiên, đến đâu hay đến đó, nghĩ quá nhiều cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhiễm Phi Trạch còn tìm được một sơn động ở đầu kia dòng suối, nhưng chàng không đưa Tô Tiểu Bồi vào sơn động đó qua đêm. Chàng nói chỗ thoáng đãng nhiều đường lùi, an toàn hơn, nếu trời không đổ mưa, không cần phải tự nhốt mình vào sơn động. Chàng đốt mấy đống lửa quây thành vòng, rồi đưa Tô Tiểu Bồi ngồi vào giữa vòng tròn.
"Thế này dã thú không dám tấn công, những người khác muốn tìm chúng ta, cũng sẽ dễ dàng hơn."
Lúc đêm xuống, Nhiễm Phi Trạch phóng một quả đạn khói tín hiệu. Đạn khói phát ra tiếng vang cao vút hướng thẳng lên trời, sau đó nổ tung giữa không trung. Nhiễm Phi Trạch giải thích đây là để báo tin cho những người khác biết bọn họ an toàn, cũng nói cho đối phương biết phương hướng vị trí của họ. Một lát sau, ở các hướng khác cũng lần lượt xuất hiện đạn khói tín hiệu, tổng cộng ba quả.
Nhiễm Phi Trạch nhìn, rồi nhíu mày lại."Bọn họ lại không thể tụ hợp. Xem ra hôm nay hủy trận pháp Thiên Ti Ngân Nhận xong, trận pháp trong núi Linh Lung này cũng đã thay đổi theo." Mọi người bị phân tán ở bốn chỗ khác nhau, tình hình rất không tốt.
Chẳng quay đầu nhìn Tô Tiểu Bồi, trên mặt cô lộ ra vẻ lo lắng, chàng cười, xoa đầu cô."Chớ lo lắng, chúng ta nhất định sẽ bình an xuống núi."
"Vâng." Tô Tiểu Bồi gật đầu, cũng thực sự chẳng thể phiền lòng nổi, cô chẳng hiểu gì về trận pháp, đi đường núi cũng không giỏi, Nhiễm Phi Trạch nói làm thế nào thì cô sẽ làm như vậy.
Nhiễm Phi Trạch cười, lại xoa đầu cô. Tô Tiểu Bồi bĩu môi, lần này quay lại, tại sao cô cứ có cảm giác chàng coi cô như trẻ con vậy? Cứ luôn xoa đầu là sao chứ? Nam nữ thụ thụ bất thân, chàng quên mất chuyện này rồi sao?
Nhiễm Phi Trạch phớt lờ sắc mặt của Tô Tiểu Bồi, chàng bắt đầu bận rộn lo cho cô. Lần này tay nải của chàng mang nhỏ hơn nhiều, nhưng đồ đạc vẫn rất đầy đủ, có kéo và kim chỉ, chàng cắt một chiếc áo bẩn trước đó thay ra để làm tất dày cho Tô Tiểu Bồi, độ dày ở lớp dưới có thể so được với đế gày. Y phục chàng mang theo không nhiều, còn đem chiếc áo mới nhất sửa cho nhỏ đi, để Tô Tiểu Bồi mặc. Nhân có nước suối, chàng giặt luôn những bộ đồ đã thay ra trước đó, dùng cành cây chống lên, để gần đống lửa hong khô. Thậm chí chàng còn đem cả bàn chải đánh răng, thấy thế Tô Tiểu Bồi vạn phần ngưỡng mộ, có kem đánh răng để đáng rặng thật là quá hạnh phúc.
Nếu không phải Nhiễm Phi Trạch nói với cô núi Linh Lung – Linh Lung trận là nơi nào, mấy người bọn họ vì sao đến đây, Tô Tiểu Bồi suýt nữa còn cho rằng Nhiễm Phi Trạch đến đây để cắm trại, trang bị đầy đủ thế này thực là biết coi trọng chất lượng cuộc sống.
Nhiễm Phi Trạch thấy ánh mắt của Tô Tiểu Bồi nhìn bàn chải đánh răng của chàng đầy trông mong thì lại cười."Đáng tiếc chỗ này không có cành liễu để cho cô nương dùng rồi. Quay về ta nhất định sẽ chuẩn bị vào cái bàn chải thật tốt cho cô nương." Rõ ràng thân ở nơi hoang dã, xung quanh nguy hiểm, cô nương này lại quan tâm đến việc chải răng hơn, chàng nên khen nàng lòng dạ rộng rãi hay nên than là nàng cổ quái đây?
"Ở thành Ninh An có bán một loại nha dược có hương hoa, mùi vị rất được." Kết quả Tô Tiểu Bồi lại thực sự nói ra điều này. Nhiễm Phi Trạch không kìm được nữa, bật cười. Cười đến mức Tô Tiểu Bồi phải nghiêm mặt nhìn chàng.
Cô nương à cô nương, trong đầu óc nàng rốt cuộc chứa thứ gì vậy?
Tráng sĩ à tráng sĩ, dây thần kinh cười của huynh đã xảy ra vấn đề gì sao?