Hai người nhanh chóng chạy đến chỗ Nhiễm Phi Trạch, Cửu Linh Đạo chưởng ở trên đường chắc đã nghe Quý Gia Văn kể qua sự tình, lúc này chẳng nói chẳng rằng, liền duỗi tay bắt mạch cho Tô Tiểu Bối trước, sau đó móc ra một bình thuốc, Nhiễm Phi Trạch cướp lấy thuốc nhìn kĩ, lại ngửi mùi.
"Là bách thảo hoàn." Cửu Linh Đạo chưởng nói.
Bách thảo hoàn là thánh dược giải độc, Nhiễm Phi Trạch biết, xác định thuốc không sao, chàng nhanh chóng cho Tô Tiểu Bối ăn. Tô Tiểu Bối thuận lợi nuốt xuống, mọi người lúc này mới thở phào một hơi.
"Đợi trời sáng, chúng ta sẽ nhanh chóng ra khỏi trận. Tuy đã uống thuốc giải độc, nhưng e là vẫn cần để đại phu thăm bệnh cho cô nương ấy."
Nhiễm Phi Trạch sờ trán Tô Tiểu Bối, lại thăm dò mạch tượng ở cổ nàng, dường như không còn đập dữ dội như trước nữa. Lúc này mọi người mới bắt đầu nói về những việc đã trải qua.
Hoá ra Quý Gia Văn tuy đã làm ký hiệu trên cả quãng đường, nhưng dù sao kinh nghiệm còn quá ít, trận pháp hễ di chuyển là cậu ta liền chẳng biết làm thế nào, hơn nữa càng đi ra ngoài dường như ký hiệu càng loạn, có vẻ không giống như cậu ta đánh dấu, cậu ta càng lúc càng hồ đồ, lại đi vòng sâu hơn sang một hướng khác và bị mắc kẹt lại ở đó. Còn Cửu Linh Đạo chưởng thì từ sau khi nhóm người bọn họ vào trận pháp liền ngày ngày mở quẻ, hai ngày trước trên quẻ tượng bốc được nói sẽ có phiền phức lớn, thế là Cửu Linh Đạo chưởng liền đi tìm Giang Vĩ Anh Chưởng môn Huyền Thanh phái.
Trong chuyện này, thân phận của Cửu Linh Đạo chưởng tuy nhạy cảm, nhưng quẻ tượng của ông ta lại cực kỳ chuẩn, điều này mọi người đều biết, huống hồ vào trong trận pháp đều có người của các môn phái, ai cũng hết sức quan tâm đến sự an nguy của đồng môn mình. Giang Vĩ Anh khẩn cấp tập hợp mấy người đi vào Linh Lung trận thăm dò, Cửu Linh Đạo chưởng kiên trì muốn đi, Giang Vĩ Anh đồng ý, nhưng để tránh có chuyện không hay xảy ra, những người khác của Thần Toán môn không được vào cũng.
Vào Linh Lung trận rồi, thấy trận pháp đã đại loạn, mọi người đều rất đỗi kinh ngạc, bọn họ nhanh chóng tìm kiếm nhóm người Tiêu Kỳ, Tào Hạ Đông, may mắn khi đi về phía sương trận, thấy tín hiệu đạn khói của Giang Vĩ Anh, hai nhóm đã thuận lợi tập hợp. Có điều không thấy Nhiễm Phi Trạch, Tô Tiểu Bối và Quý Gia Văn đâu. Cửu Linh Đạo chưởng nói quẻ tượng đại hung, muốn vào sương trận tìm người, nhưng vì trời đã tối, đêm nay lại không có trăng, mọi người đều nói nên chờ ban ngày hãy hành động, buổi tối quá nguy hiểm. Có người hoài nghi động cơ của Cửu Linh Đạo chưởng, cảm thấy ông ta muốn mượn sương trận này để giết người diệt khẩu, tạo sự cố nhằm thoát tội.
Cửu Linh Đạo chưởng đương nhiên rất tức giận, liền châm đuốc tự mình vào trận pháp tìm người. Tìm kiếm rất lâu, cuối cùng gặp được Quý Gia Văn đang bị mắc kẹt đi lòng vòng trong trận pháp, lại nghe thấy Quý Gia Văn nói về chuyện của Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bối, thế là hai người vội vàng đến đây.
Nhiễm Phi Trạch nghe bọn họ nói xong, cũng nói với Cửu Linh Đạo chưởng manh mối vụ án kia."Tô cô nương tra ra được khi xảy ra vụ án, Phương Bình không hề nghe thấy tiếng chuông."
Cửu Linh Đạo chưởng chấn động."Thật sao? Cô nương ấy làm thế nào tra được?"
"Nàng ấy tự có biện pháp của mình. Chúng ta bình thưởng chỉ nghiên cứu sự việc, còn nàng ấy giỏi về phân biệt người."
"Cô nương ấy có thể chứng minh không? Chứng minh Phương Bình căn bản không hề nghe thấy, nhìn thấy gì, chứng minh sự trong sạch của ta."
Nhiễm Phi Trạch hơi xê dịch để Tô Tiểu Bối có thể nằm thoải mái hơn, lại kiểm tra mạch trên cổ nàng, dường như tình hình đã tốt hơn một chút, lúc này mới nói: "Nếu Đạo chưởng thực sự trong sạch, đương nhiên là có biện pháp chứng mình."
Cửu Linh Đạo chưởng nhìn Nhiễm Phi Trạch, đột nhiên bật cười."Hoá ra là như vậy, hoá ra là như vậy. Chẳng trách quẻ đó nói bắt buộc phải là cậu, hoá ra là như vậy."
Nhiễm Phi Trạch đợi ông ta cười xong, lại nói: "Có ta cũng vô dụng, duy chỉ có Tô cô nương mới có thể giải được oan khuất của Đạo chưởng."
Cửu Linh Đạo chưởng trợn mắt lên."Tiểu tử, lão phu đã mạo hiểm vào cứu hai người, đương nhiên là sẽ gắng hết toàn lực. Cậu không cần lo lắng việc ta sẽ chê cô nương phiền phức mà không cứu giúp." Lời sau đó ông ta lại tự nói tự nghe: "Phương Bình à Phương Bình, ta với ông không thù không oán, vì sao ông phải làm như vậy?"
Sau nửa đêm, Tô Tiểu Bối khá lên một chút, hô hấp ổn định hơn nhiều, người cũng không còn nóng như trước nữa. Thỉnh thoảng nàng hé mắt ra, biết nói khát, Nhiễm Phi Trạch cho nàng uống nước, nàng lại mơ màng ngủ tiếp. Cửu Linh Đạo chưởng nhìn nàng, thấy khó tin việc tẩy sạch oan khuất lại phải dựa vào một nữ tử cổ quái thế này. Trên đời này, e là không còn tìm được người nào nhếch nhác hơn nàng ta nữa. Nhìn mái tóc ngắn kia, y phục trên người kia, đôi tất vải bẩn thỉu rõ ràng là mới được khâu ra.
Nhiễm Phi Trạch không vui lắm trước ánh nhìn của ông ta, cô nương nhà chàng y phục không chỉnh tề, nhìn kỹ như vậy làm gì chứ. Chàng điều chỉnh lại tư thế của Tô Tiểu Bối, chỉ để lộ ra một ít lưng và vai.
Cửu Linh Đạo chưởng như thể phát hiện ra sự cẩn thận của Nhiễm Phi Trạch, khẽ ho một tiếng, quay mặt đi, nhưng lại nhìn thấy Quý Gia Văn đang ôm chiếc hộp đại đao kia ngủ gật. Cửu Linh Đạo chưởng bị bộ dạng ngốc nghếch của thiếu niên này chọc cho buồn cười, khoé miệng khẽ cong lên, ông ta yên tĩnh được một lúc, bỗng nói với Nhiễm Phi Trạch: "Đợi ra khỏi trận pháp rồi, ta sẽ bốc cho cô nương một quẻ."
Cửu Linh Đạo chưởng được gọi là Thần Quái, có được quẻ bốc của ông ta, người người trong giang hồ cầu mà chẳng được. Nhưng Nhiễm Phi Trạch đột nhiên thấy hơi chột dạ, nhớ đến lời Tô Tiểu Bối nói đùa với chàng rằng là nàng là yêu quái. Chàng không tin nàng là yêu, nhưng Cửu Linh Đạo chưởng từng nói lúc ông ta bốc quẻ cho Tô Tiểu Bối, quái bàng đã nứt. Ừm, dân gian truyền kỳ, trong câu chuyện người ta kể, có nói đạo chưởng gì đó trừ yêu diệt tà...
Nhiễm Phi Trạch hơi bất an, đạo nhân này chủ động muốn bốc quẻ như vậy là đang có tính toán gì?"Cũng không biết nàng có đồng ý không, hảo ý của Đạo chưởng, ta thay nàng cảm tạ trước."
Cửu Linh Đạo chưởng hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.
Sau đó không ai nói gì nữa, mọi người tự nhắm mắt dưỡng thần. Đến khi trời vừa sáng, ánh nắng xuyên qua tầng sương mù chiếu xuống, Nhiễm Phi Trạch mới phát hiện sương đã nhạt đi. Tô Tiểu Bối tuy vẫn yếu ớt nhưng đã tốt hơn ngày hôm qua, mắt cũng có thể mở được ra, còn nói với chàng là cảm thấy lạnh nữa.
Nhiễm Phi Trạch xoa xoa cánh tay của cô, an ủi rằng lát nữa mặt trời lên cao sẽ ấm áp hơn. Quý Gia Văn lấy chiếc áo mặc ngoài từ trong tay nải của cậu ta ra, nói là đồ sạch sẽ, đưa cho Tô Tiểu Bối dùng. Trong tình huống đặc biệt này, Nhiễm Phi Trạch cũng không bận tâm chê bai đây là áo của nam tử khác, vội cầm lấy nó khoác lên người Tô Tiểu Bối. Nhưng Tô Tiểu Bối vẫn cảm thấy lạnh.
"Chúng ta mau chóng ra ngoài thôi, rời khỏi núi Linh Lung còn cần phải mất cả một ngày trời, tình trạng của cô nương phải đi khám đại phu càng sớm càng tốt."
Nhiễm Phi Trạch đương nhiên biết rõ, chàng ôm Tô Tiểu Bối lên, thương lượng với Cửu Linh Đạo chưởng và Quý Gia Văn về tuyến đường và cách đi rồi lập tức xuất phát.
Sương đã mỏng hơn ngày hôm qua, thêm vào đó Quý Gia Văn đã đi qua đi lại nơi này ba lần, Cửu Linh Đạo chưởng lại là lão giang hồ, nên Nhiễm Phi Trạch lần này có người bảo vệ ở hai bên, thế là ba người thuận lợi đi được một đoạn đường dài. Thỉnh thoảng có ám tiễn bắn ra, Quý Gia Văn lại giơ hộp khiên của Nhiễm Phi Trạch, còn Cửu Linh đạo chưởng khua Cửu Linh trảm, đều che chắn bảo vệ cho Tô Tiểu Bối.
Cứ như thế, tuy có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, cuối cùng họ cũng qua được trận pháp, thấp thoáng nghe thấy có tiếng gọi của người khác ở phía xa. Quý Gia Văn hét lên hai tiếng về hướng đó, nhưng không có ai đáp lời. Cửu Linh Đạo chưởng rung Cửu Linh Trảm, tiếng chuông xuyên thấu sương mê, báo hiệu cho những người khác biết. Nhiễm Phi Trạch lưu tâm để ý xung quanh, bỗng nói: "Cẩn thận, sương dường như trở nên dày hơn rồi."
Cửu Linh Đạo chưởng nhíu mày: "Lẽ nào có người lại khởi động trận pháp?"
"Hả?" Quý Gia Văn thấy hơi căng thẳng. Hôm qua, Nhiễm Phi Trạch cũng nói cái cây đó là do người khác cố ý đánh gãy, lẽ nào thực sự có ác nhân ẩn nấp mai phục ở xung quanh?
"Đích thị có người ngầm giở trò quỷ." Nhiễm Phi Trạch vô cùng tức giận, nếu như là trước đây, chỉ để gây rối chơi đùa thì chàng cũng nguyện ý chơi cùng, rồi chỉnh đốn đối phương một trận, nhưng hiện giờ liên luỵ đến chuyện phải đưa Tô Tiểu Bối vượt qua nguy hiểm, nên chàng vô cùng tức giận. Chỉnh đốn đối phương cũng không trút được hết cơn giận."Đừng có để cho ta biết được là kẻ nào giở trò bẩn thỉu này."
"Chúng ta còn cách đường rời khỏi trận pháp rất gần, chớ hoảng, chớ gấp." Quý Gia Văn bị hai vị tiền bối đồng thời quét mắt nhìn qua, lúc này mới phát giác ra mình vừa căng thẳng quá mà nói ra lời lẽ giống như khẩu khí dỗ dành trẻ con.
Cửu Linh Đạo chưởng thu Cửu Linh Trảm lại, ông ta bất động, Cửu Linh Trảm liền trở về trạng thái yên tĩnh."Cậu thấy thế nào?" Ông ta hỏi Nhiễm Phi Trạch.
"Mục tiêu của hắn là ta và Tô cô nương."
"Nhóm người của Giang Chưởng môn đều đã đến, chỉ cần có thể tụ hội, kẻ đó khó mà giở trò quỷ nữa."
Nhiễm Phi Trạch mím môi nghiêm nghị, trong lòng chàng đã có đối tượng hoài nghi, nhưng vẫn chưa nghĩ ra vì sao kẻ đó muốn làm thế này. Cửu Linh Đại chưởng nhìn quanh, đoạn đường này là chỗ then chốt để vượt qua sương trận, hễ có sương dày thì hung hiểm sẽ tăng thêm mấy phần.
"Như thế này đi, ta đi trước dò đường, tiếng của Cửu Linh Trảm rất dễ nhận ra, mọi người nghe thấy tiếng chuông bình thường thì là vô sự, nếu như tiếng chuông vang gấp, tức là ta đang khua Cửu Linh Trảm để công kích ám khí, như thế, mọi người sẽ có thể biết được phía trước có nguy hiểm. Quý tiểu ca trên tay có khiên có đao, có thể hộ vệ cho hai người. Chỉ một đoạn đường, chắc hẳn có thể xông ra ngoài được."
Quý Gia Văn và Nhiễm Phi Trạch đều gật đầu đồng ý, thế là Cửu Linh Đạo chưởng một mình mở đường, Quý Gia Văn mở hộp khiên ra hộ về ở phía sau, Nhiễm Phi Trạch nghe âm thanh phân biệt tình thế, dẫn bọn họ rời đi.
Cửu Linh Đạo chưởng không cẩn thận chạm phải hai chỗ có cạm bẫy, may mắn đề chuyển nguy thành an, cuối cùng đã gặp được nhóm người đến tìm kiếm bọn họ. Mọi người gặp nhau, rốt cuộc đã yên tâm hơn, khi trao đổi tình hình mới biết mấy người bị thương đều đã được bố trí ở ngoài trận, bọn Giang Vĩ Anh, Tiêu Kỳ dẫn theo mấy người công phu tốt vào trận pháp tìm người. Bọn họ không nhiều lời, nhanh chóng tổ chức đội hình xông ra khỏi trận pháp.
Sương mù càng lúc càng nhạt, cuối cùng tầm nhìn trước mặt đã rõ ràng hơn, Nhiễm Phi Trạch thở phào một hơi, cúi đầu nhìn Tô Tiểu Bối. Cô được bọc trong chiếc áo khoác, trông càng nhỏ bé hơn, sắc mặt trắng bệch, suy nhược.
"Còn lạnh không?"
Tô Tiểu Bối khẽ gật đầu. Nhiễm Phi Trạch đau lòng ôm cô thật chặt. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, mấy người bọn họ, ai cũng mồ hôi nhễ nhại, còn nàng mặc ba lớp áo mà vẫn thấy lạnh.
"Cố chịu đừng thêm chút nữa, ta đi tìm thuốc."
Tô Tiểu Bối gật đầu. Cô không chịu đựng thì còn có thể thế nào? Đã bệnh thì phải chịu thôi, có điều cô rất không phục. Tại sao cô lại xui xẻo như thế này chứ?
Nhiễm Phi Trạch cùng mọi người đến nơi dừng chân bên ngoài trận pháp, từ xa đã trông thấy rất nhiều người đang ngồi nghỉ ngơi. Tiêu Kỳ chỉ hai bên, dặn dò: "Chớ có lại gần, chỉ đoạn giữa này mới an toàn thôi." Nhiễm Phi Trạch nghe theo, ánh mắt tìm kiếm Phương Bình và Phó Ngôn đầu tiên. Hai người này đều có mặt, trên người cũng có vài vết thương nhẹ.
Chàng chỉ quét mắt nhìn bọn họ một cái, rồi đi tìm Giang Vĩ Anh xin thuôc. Giang Vĩ Anh kiểm tra qua tình hình của Tô Tiểu Bối, cũng nói độc không nguy hiểm đến tính mạng, có điều trước khi trúng đọc thể chất cô đã yếu, ở trong núi qua đêm bị nhiễm lạnh, muốn giải độc căn vẫn phải đi tìm đại phu mới được.
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nói chàng cũng biết vậy, nhưng trước mắt muốn cầu thuốc giải trị hết độc trước. Giang Vĩ Anh đưa thuốc cho chàng, Nhiễm Phi Trạch nhìn rồi ngửi một hồi, mới cho Tô Tiểu Bối uống.
Tô Tiểu Bối gắng gượng hỏi: "Mới chỉ trong một đêm, huynh đã cho ta uống ba lần thuốc, liệu có đáng tin không?" Nói thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nuốt thuốc xuống.
"Cái gì?" Nhiễm Phi Trạch thấy cô uống hết thuốc rồi mới yên tâm."Ý nàng muốn nói là ổn thoả sao?"
Tô Tiểu Bối chẳng còn sức lực."Đầu óc ta không vận hành được, đừng có sửa lời ta nữa."
"Rất là ổn thoả. Nàng xem nàng vẫn còn tinh thần để đấu khẩu kia mà."
Thật muốn lườm chàng một cái, Tô Tiểu Bối nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ. Nhiễm Phi Trạch lại kiểm tra mạch tượng ở cổ cô, cảm thấy tình trạng của cô thực sự đã ổn định, lúc này mới rảnh để suy ngẫm tình hình trước mắt. Vừa nghĩ đến đó thì phát hiện không thấy Cửu Linh Đạo chưởng đâu. Cẩn thận lắng nghe, thấy tiếng chuông Cửu Linh Trảm của ông ta thấp thoáng ở rất xa.
Nhiễm Phi Trạch hỏi Giang Vĩ Anh: "Cửu Linh Đạo chưởng đâu rồi?"
Giang Vĩ Anh cũng nhìn xung quanh, lúc này mọi người đang tập hợp, tụ lại thành một nhóm nói chuyện nghỉ ngơi, nhưng không thấy Cửu Linh Đạo chưởng đâu."Vừa rồi ta còn thấy ông ta ở đây mà."
Nhiễm Phi Trạch tiếp tục lắng nghe, nhưng không thấy tiếng chuông Cửu Linh Trảm đâu nữa, điều này chứng tỏ Cửu Linh Đạo chưởng đã dừng lại, không di chuyển nữa. Giang Vĩ Anh gọi những người khác cùng đi tìm, không muốn lại có người bị lạc. Chẳng mấy chốc có người ở chỗ đường rừng gọi lớn: "Người đâu mau đến đây, tìm được rồi."
Nhiễm Phi Trạch nhận ra đó là giọng nói của La Hoa của Nhật Nguyệt sơn trang. Mọi người nghe vậy, vội vàng chạy về phía đó, bỗng nhìn thấy một bóng dáng mặc đạo bào đổ gục xuống đất.
Đó là Cửu Linh Đạo chưởng.
Mọi người rất đỗi kinh ngạc. Tiêu Kỳ chạy qua đó, đỡ Cửu Linh Đạo chưởng dậy, phát hiện sau lưng ông ta cắm bốn mũi đoản tiễn, hẳn là bị ám khí bắn trúng, vì có một mũi cắm trúng vào sau tim, người đã tắt thở.
Xảy ra chuyện bất ngờ này, mọi người đều bàng hoàng ngơ ngẩn. Rõ ràng vừa rồi vẫn còn êm đẹp, lẽ nào ông ta muốn đi tìm đường trước, vô ý chạm phải cơ quan nên gặp nạn?
Nhiễm Phi Trạch đang ôm Tô Tiểu Bối, nhìn di thể của Cửu Linh Đạo chưởng, tâm trạng bất giác nặng nề. Vừa mới đây, ông ta đã cứu bọn họ ra, còn nói đợi ra khỏi trận pháp rồi, sẽ bốc một quẻ cho Tô Tiểu Bối. Lời còn bên tai, kết quả lại thế này.
Nhiễm Phi Trạch ôm Tô Tiểu Bối chạy đến, để cô ngồi ở một bên, còn mình cẩn thận lật xem thi thể của Cửu Linh Đạo chưởng. Bọn họ vừa mới từ trong trận pháp đi ra, Cửu Linh Đạo chưởng lại cẩn thận kỹ càng, hiểu rõ trận pháp lợi hại, làm sao có thể chạm phải cơ quan mà mất mạng được?
Nhiễm Phi Trạch nhìn mũi tiễn bắn trúng Cửu Linh Đạo chưởng, khoé miệng mím chặt. Những người khác cũng đến xem, rồi đều cất tiếng thở dài. Giang Vĩ Anh nhận thấy vẻ mặt khác thường của Nhiễm Phi Trạch, lại kiểm tra một lần nữa, sau khi xem xong thì không nói một lời.
Sau đó Giang Vĩ Anh dặn dò phải đưa di thể của Cửu Linh Đạo chưởng ra ngoài an toàn, mọi người xúm vào, dùng cành cây và dây thừng buộc lại thành giá khiêng, đặt thi thể của Cửu Linh Đạo chưởng lên trên. Sau đó mọi người hò nhau đỡ người bị thương, đeo hành lý lên đường, may mắn đến cuối ngày không gặp phải sóng gió gì lớn nữa, thuận lợi quay lại chiếc cầu là cửa vào của Linh Lung trận.
Đầu bên kia cầu có một toán người đang đứng đợi, trong số đó có rất nhiều người của Thần Toán môn, do Chưởng môn Cố Khang dẫn đầu đứng đợi. Nhìn thấy mọi người đã ra ngoài, vẻ mặt ông ta đầu tiên lộ ra nét vui mừng, nhưng cẩn thận nhìn kỹ trong đám người không thấy bóng dáng của Cửu Linh Đạo chưởng, lại nhiều thêm một chiếc cáng, sắc mặt của nhóm người Thần Toán Môn lập tức thay đổi.
Đợi mọi người qua cầu rồi, đến phía trước, bọn người Cố Khang liền nhào đến chỗ chiếc cáng, nhìn thấy đó đích thực là Cửu Linh Đạo chưởng, nét mặt bỗng chốc lộ vẻ bi thương, ai oán khóc gào một trận.
Nhiễm Phi Trạch nhíu mày nhìn, Tô Tiểu Bối cố gắng xốc lại tinh thần, cũng muốn cẩn thận suy nghĩ, nhưng toàn thận khó chịu không còn sức, mí mắt cũng không mở ra nổi.
Cố Khang khắc chế cảm xúc, lật xem thi thể của Cửu Linh Đạo chưởng, nhìn thấy là bị trúng ám tiễn của ơ quan, liền nhắm mắt lại, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?" Nên trách cứ, nên truy cứu ai đây?
Tào Hạ Đông thuật lại tình hình khi đó, vừa mới ra khỏi trận pháp, chẳng ai ngờ được rằng sẽ lại chạm phải cơ quan ám khí, sự việc ngoài ý muốn này thực khiến người ta đau lòng.
Cố Khang nghiến răng, không kìm được vẫn muốn trách cứ một chút: "Nếu không phải là những danh môn đại phái các người tự xưng công bằng công đạo, ngăn cản đệ tử của Thần Toán môn ta không được cùng vào trận với sư thúc tổ, sư thúc tổ của ta không được quan tâm, mới xảy ra thảm kịch này."
"Không thể nói thế được." Tào Hạ Đông không cam tâm chịu bị chụp cho cái mũ như vậy, phản bác: "Tình hình khi đó đích thực là ngoài ý muốn, Cửu Linh Đạo chưởng võ nghệ cao cường, ai mà ngờ được sẽ xảy ra chuyện này? Ngài nói thử xem, có người nào không nói thế không?"
"Có ta."
Trong đám người bỗng có người ứng lời, Tào Hạ Đông sa sầm nét mặt, tỏ vẻ không vui.
Nhiễm Phi Trạch.
Con người này cứ thích đối đàu với người khác hay sao? Tào Hạ Đông quay lại, lạnh giọng nói: "Vậy Nhiễm đại hiệp thử nói xem, khi đó tình hình thế nào?" Ông ta không tin, nhiều đôi mắt nhìn thấy như vậy, chàng còn có thể làm loạn thế nào.
Nhiễm Phi Trạch rất bình tĩnh."Tình hình thì đúng như những gì Tào Chưởng môn nói, nhìn thì có vẻ như là ngoài ý muốn. Nhưng vết thương của Cửu Linh Đạo chưởng lại nói cho ta biết, cái chết của ngài ấy không phải là ngoài ý muốn."
Lời này vừa nói ra, người bên phía Thần Toán môn bỗng chốc trở nên cảnh giác, căng thẳng: "Lời này là có ý gì?"
Nhiễm Phi Trạch nhìn Giang Vĩ Anh, nói tiếp: "Vết thương chí mạng của Đạo chưởng là một mũi tiễn cắm vào phần tim ở sau lưng, chỗ đó cách sương trận hơi xa, lực bắn của cơ quan ám khí không quá mạnh, Đạo chưởng tuy trúng tiễn nhưng không hề chí mạng, chỉ có mũi tiễn trúng tim lại được đâm vào vừa chuẩn vừa sâu."
Bọn người Cố Khang vội lật thi thể lại xem, lúc này mới chú ý đến, độ sâu của mũi tiễn ở chỗ tim đích thị là khác với ba mũi còn lại.
Nhiễm Phi Trạch lại nhìn Giang Vĩ Anh, thấy ông ta lặng lẽ gật đầu, chàng nói tiếp: "Giang Chưởng môn cũng đã nhìn ra điều khác lạ, cho nên khi đó không biểu lộ gì, chỉ dặn dò khiêng thi thể của Cửu Linh Đạo chưởng ra ngoài an toàn, để tránh kẻ có mưu đồ xấu kia có thể thừa cơ lợi dụng, phá hoại chứng cứ. Đến giờ đã thoát ra khỏi Linh Lung trận, các vị tiền bối giang hồ các môn phái đều ở đây, lời này đã có thể nói rõ ràng rồi."
Cố Khang nghe thấy vậy liền trợn mắt nhìn sang phía đám người vừa ra khỏi trận pháp."Như vậy, hung thủ chính là một trong số các vị?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai lộ ra vẻ khả nghi. Cố Khang nhìn chằm chằm một lượt nhóm người này, cũng không thấy được điều gì, muốn nói là nhất định Thất Sát trang đã nhân cơ hội hạ độc thủ, nhưng không có chứng cứ, lại không dám vọng ngôn. Hơn nữa, Linh Lung trận có phải là chỉ có những người này, hay còn có kẻ khác lén lút vào trận hại người, điều này cũng không thể loại trừ. Cố Khang giận dữ, nhưng không nói được lời nào.
"Đạo chưởng vì cứu ta mà dấn thân vào nguy hiểm, đến giờ gặp phải kiếp nạn này, Nhiễm Phi Trạch ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ thực sự, để an ủi linh hồn Đạo chưởng ở trên trời."
"Nhiễm Phi Trạch." Một đệ tử của Thần Toán môn hét lên, mọi người cùng nhìn qua, đó là môn đồ theo hầu Cửu Linh Đạo chưởng, tên La Kỳ."Đạo chưởng bốc quẻ, tính ra mình nhập trận ắt có đại kiếp, nhưng ngài nói cả đời này quang minh lỗi lạc, tuy kẻ thù không ít, người căm ghét ngài không thiếu, nhưng ngài đường đường chính chính, không giết hại Phương Trang chủ của Thất Sát trang, ngài bị oan. Đạo chưởng tin tưởng huynh nhất định có thể rửa oan cho ngài, cho nên bất luận thế nào cũng muốn thuyết phục những người khác cùng nhập trận tìm mọi người. Đến giờ ngài gặp nạn, cũng coi như vì huynh. Huynh nhất định phải nói được làm được, không những phải tìm ra hung thủ sát hại Đạo chưởng, mà còn phải bắt được hung thủ thực sự giết Phương Trang chủ, trả lại sự trong sạch cho Đạo chưởng. Những điều Đạo chưởng muốn chỉ có như vậy thôi."
Những lời này khiến cho mọi người không khỏi xúc động.
Điều mong muốn chỉ có như vậy, đáng tiếc người đã bỏ mạng nơi hoàng tuyền.
"Nhiễm Phi Trạch ta, nói được là làm được."