Chương 50

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Nhiễm Phi Trạch đỡ Tô Tiểu Bối dậy, nếu như cái cây đó là bị người ta đánh gãy, phương hướng lại chỉ vào bên trong trận, vậy là có người cố ý muốn để bọn họ bị mắc kẹt trong trận pháp. "Trận pháp này kích hoạt thế nào? Chẳng phải đã thăm dò rồi sao? Tại sao còn đi nhầm?" "Không hề đi nhầm mà, các trận điểm đều đã làm ký hiệu, thuận theo đó mà đi chắc chắn có thể bình an ra khỏi rừng cây này, cũng chẳng biết là chuyện gì xảy ra nữa." Quý Gia Văn thở dốc, tiếp tục nhìn xung quanh. Nhiễm Phi Trạch hỏi cậu ta: "Cậu chắc chắn cái cây đó bị người ta đánh gãy chứ?" "Đúng." Quý Gia Văn rất chắc chắn."Ta không nhìn nhầm đâu, trên thân cây có dấu vết của chưởng ấn, vết gãy cũng cho thấy là bị đánh gãy. Cây trong rừng này không giống với cây trong trận pháp Thiên Ti Ngân Nhận, không tự chuyển động được." Quý Gia Văn nói đến đây, đột nhiên im bặt, cậu ta hiểu ra rồi, cái cây đó không phải là Nhiễm Phi Trạch để lại ký hiệu, mà bọn họ tránh ở trên cây, có người đánh gãy thân cây, ép bọn họ phải vào trung tâm của sương trận. Nếu như vậy, có nghĩa là trong đội ngũ của bọn họ có người muốn dồn Nhiễm Phi Trạch vào chỗ chết. Cho nên trận pháp này đột nhiên nổi nên chắc chắn là do có người động tay chân. "Vì sao cậu quay lại? Rời khỏi bọn họ rồi, cậu một mình bị lạc trong trận pháp này thì phải làm thế nào?" Quý Gia Văn gãi đầu."Nhưng ta đang đeo binh khí của tiền bối, tiền bối đưa theo Tô cô nương, trong tay không có binh khí, điều nay làm sao mà được? Ta nghĩ thế nào vẫn thấy nên mang binh khí đến cho tiền bối thì hơn. Trận pháp và cơ quan, ta cũng biết qua một chút, không thể nào cứ thế bỏ mặc tiền bối không quản." Nhiễm Phi Trạch thở dài, tiểu tử ngốc này, cậu ta lẽ ra phải đưa mọi người cùng đến chứ, một mình vội vàng lo lắng chạy vào trong, không cẩn thận còn để bản thân bị liên luỵ. Quý Gia Văn dường như cũng hiểu ra được mình hơi ngốc nghếch nên gãi đầu, biện giải: "Khi đó thực sự là hơi nôn nóng, mọi người đều chẳng nhìn thấy nhau, lại có ám khí tấn công, tiền bối vào trận pháp rồi, nếu như đuổi theo muộn, sợ là dấu vết sẽ khó tìm, hơn thế nữa, tiền bối không có binh khí bên người, ta muốn mau chóng mang đến cho tiền bối." "Được rồi, được rồi." Nhiễm Phi Trạch xua tay."Cậu đuổi được đến đây, có phải là đã đánh dấu đường ra rồi không?" "Có, có, ta đã làm ký hiệu rồi, tuy trận pháp này thỉnh thoảng thay đổi, nhưng ta đã tìm được đường rồi." "Vậy thì tốt, chúng ta cùng nhau ra ngoài." Quý Gia Văn nhìn hộp đao đang đeo trên cánh tay mình, lại nhìn Nhiễm Phi Trạch. Nhiễm Phi Trạch xua tay."Ta cõng cô nương, cậu đeo hộp đao, đao thì đưa cho tay." "Dạ." Quý Gia Văn đáp lới, cẩn thận nhìn địa thế, nhảy lên cành cây gần Nhiễm Phi Trạch, mở hộp đao, lấy đao ra. Nhiễm Phi Trạch lay gọi Tô Tiểu Bối: "Vẫn chưa tỉnh sao? Chúng ta phải đi rồi. Lên nào, ta lại cõng nàng." Tô Tiểu Bối chớp chớp mặt, vẫn hơi mơ màng, đáp một tiếng. Nhiễm Phi Trạch quay người, khom eo thấp xuống. Tô Tiểu Bối muốn cúi xuống nhưng lại cảm thấy không thể đứng vững, đầu nghiêng đi, hướng ra sau ngã khỏi cành cây. Nhiễm Phi Trạch kinh hãi thất sắc, quay người vươn tay ra bắt lấy cổ tay cô, dùng lực kéo cô lên. Nhưng động tác ngã của Tô Tiểu Bối đã khởi động trận thế, nhiều mũi đoản tiễn từ thân cây phía trước vun vút bắn ra hướng về phía Tô Tiểu Bối bên này. Nhiễm Phi Trạch đang kéo Tô Tiểu Bối lên, không cách nào né tránh, Quý Gia Văn thấy vậy bèn mở hộp đao ra, nhảy đến phía trước dùng hộp giáp che chắn cho cả ba người."Phập, phập" mấy tiếng vang lên, đoản tiễn bị chặn lại toàn bộ. Nhiễm Phi Trạch và Quý Gia Văn đều kinh hãi toát mồ hôi, Nhiễm Phi Trạch càng lo lắng hơn khi thấy Tô Tiểu Bối không mở nổi mắt, thân thể mềm nhũn giống như chẳng còn chút sức lực. Chàng ôm cô vào lòng, sờ thử lên trán, trán cô nóng hổi. Vén áo bên cánh tay bị thương của cô lên xem, chỗ vết thương do đoản tiễn sượt qua đó đã chuyển sang màu đen xì. Trên tiễn có độc. Mặt Nhiễm Phi Trạch biến sắc, bắt mạch cho Tô Tiểu Bối. sau đó nhanh chóng móc ra một viên đan giải độc từ trong tay nải, bóp vụn hoà vào nước rồi cho Tô Tiểu Bối uống. Quý Gia Văn thò đầu đến nhìn."Không sao, không sao, chỉ là sắc mặt hơi doạ người một chút, độc tính không mạnh." Cậu ra rút hai mũi đoản tiễn ra."Ta kiểm tra rồi, chỉ là độc thông thường. Còn không giống với độc Phương đại hiệp trúng, những trận pháp này lúc thì có độc, lúc thì không có độc, nhưng độc đều không lợi hại lắm, chắc là không sao đâu." Mặt Nhiễm Phi Trạch đen sì."Nàng ấy không biết võ công, không có nội lực." Quý Gia Văn liền ngậm miệng, cậu ta hiểu rõ điều này có nghĩa là loại độc đối với bọn họ không có gì nguy hiểm, nhưng đối với Tô Tiểu Bối lại có khả năng đoạt tính mạng."Vậy, trong tay nải của đại sư huynh có thánh dược giải động của Huyền Thanh phái bọn ta." "Quý huynh đệ." "Tiền bối có thể gọi ta Thập Bát". Quý Gia Văn xếp hàng thứ mười tám trong Huyền Thanh phái, cho nên sư huynh đệ đồng môn và người thân cẠđều gọi cậu ta là Thập Bát. "Ta có thể nhờ cậu một chuyện không." Thấy dáng vẻ Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc, chân thành, Quý Gia Văn vội vàng đáp: "Tiền bối mời nói, nhất định ta sẽ dốc toàn lực để làm." "Tô cô nương như thế này, ta không có cách nào bảo đảm để nàng ấy không bị thương và cùng cậu thăm dò đường ra ngoài." Quý Gia Văn gật đầu, cậu ta biết rõ. Thăm dò đường ra ngoài nguy hiểm vô cùng. "Cậu có thể tự mình tìm đường ra, rồi đưa bọn Tiêu Kỳ và thuốc giải vào đây không. Tình hình trước mắt, cậu đưa bọn họ vào đây sẽ dễ thành công hơn là ta và Tô cô nương ra ngoài. Nhiều người tương trợ, ta mới có thể đưa Tô cô nương ra ngoài được." Quý Gia Văn cắn răng, nhìn Tô Tiểu Bối đang hôn mê sâu, biết bản thân mình gánh vác trọng trách lớn, kiên định gật đầu."Ta nhất định sẽ cố gắng đi nhanh hết sức có thể." Cậu ta nhìn thanh đao trên tay."Ta để đao lại cho tiền bối." Nhiễm Phi Trạch nhìn, sờ cán đao, lại lắc đầu."Thôi, cậu mang theo đi. Nếu như nàng ấy mất đi tri giác, ta không thể mạo hiểm cõng nàng ấy di chuyển vì nàng ấy có thể ngã xuống. Ôm nàng ấy, cũng không còn tay nào cầm đao nữa, cậu mang theo đi." "Tiền bối." "Cậu có đao sắc trong tay, xông ra ngoài trận pháp được sớm chút thì càng tốt, rồi đưa tiếp viện đến đây." Nhiễm Phi Trạch nói lời này bình thản, Quý Gia Văn lại cảm thấy mỗi chữ đều nặng tựa nghìn cân đè lên trái tim cậu ta, cậu ta cảm thấy máu như sôi lên, có chút kích động. Cậu ta lớn như vậy rồi mà cuộc đời này chưa từng có người nào gửi gắm trọng trách cho cậu, ngoại trừ gật đầu tỏ ý hứa hẹn ra, cậu ta không biết làm thế nào để biểu lộ quyết tâm của mình. "Mau đi." Nhiễm Phi Trạch cũng không để ý đến tâm trạng của Quý Gia Văn, cất tiếng đuổi cậu ta. Quý Gia Văn nhanh chóng thu đại đao vào hộp, lúc sắp đi không kìm được hỏi: "Đúng rồi, tiền bối, thanh đao của huynh tên là gì?" "Đao tốt." Quý Gia Văn suýt chút nữa ngã từ trên cây xuống. Đao tốt, đây là tên kiểu gì vậy? Chẳng uy phong, chẳng có chiều sâu, cũng chẳng phong nhã chút nào. "Cậu có đi không? Không đi thì đưa đao đây cho ta, ta chém cậu." Quý Gia Văn cuống quýt chạy biến đi như một làn khói. Tô Tiểu Bối không chút sức lực, thân thể giống như có lửa thiêu, nhưng cô vẫn không nhịn được mà bật cười. "Có thể nghe thấy? Còn có thể cười?" Nhiễm Phi Trạch ngồi xuống, kéo cô ôm vào trong lòng."Vậy thì nàng nhớ phải cầm cự lâu một chút, đợi bọn họ đến cứu." "Nếu như tráng sĩ nóng ruột, nên tự mình ra ngoài đưa cứu binh đến, như vậy chắc là sẽ nhanh hơn cậu ấy." "Ta sẽ không bỏ nàng lại." "Chẳng phải đã cho ta uống thuốc rồi sao? Lẽ nào là thuốc giả?" Nhiễm Phi Trạch nghẹn họng, cái kẻ vô dụng này còn dám chê thuốc. "Bán thuốc giả là quá thất đức, sau này tráng sĩ tìm bọn họ tính sổ đi." "Ta tự chế đó." "Ồ, vậy tráng sĩ phải nhớ rõ, đừng chế thêm nữa, hại người hại mình." "Ừm, tinh thần của nàng vẫn rất tốt đấy." Chỉ là sắc mặt quá khó coi, giọng nói quá yếu ớt, cơ thể nóng đến mức khiến người ta đau lòng."Có tinh thần thế này thì mau ngủ thêm một chút đi, tỉnh ngủ là sẽ tốt thôi." "Ta xem trong phim võ hiệp, đều thấy có chuyện vận công ép độc, đập vào sau lưng chỗ vị trí của tim, sau đó đỉnh đầu hai người chúng ta bốc khói, độc sẽ được giải ra." "Ta đập vào vị trí đó thì nàng chết chắc. Nàng còn không mau ngủ đi." "Đừng có đập để làm chết người, đập thế nào để ép chất độc ra ý." "Không có biện pháp này, nàng đừng nói linh tinh nữa. Ngoan ngoãn ngủ đi, độc này chẳng có gì ghê gớm cả, người bình thường đều có thể chịu được, nàng còn có thể yếu đến mức nào chứ?" Vậy sao chàng lại căng thẳng như thế? Đợi một chút, chàng đang chế nhạo cô yếu ớt ư? Thật chẳng biết quan tâm, an ủi người ta gì cả. "Tráng sĩ, ta có một chuyện muốn nói với huynh." "Tỉnh ngủ rồi nói." "Thực ra thì, ta thực sự là yêu quái." "..." "Cho nên nếu như ta chết rồi, huynh cứ để ta lại đây, cứ đi đi. Sau này ta sẽ lại tìm được huynh thôi." "..." Trái tim Tô Tiểu Bối đập dữ dội, tại sao chàng không nói gì, cô chẳng còn sức lực nữa rồi, không mở mắt ra nổi, chỉ có thể đợi phản ứng của chàng. Kết quả đợt một hồi lâu mới nghe thấy chàng nói: "Cô nương, đang giữa ban ngày ban mặt, ta cũng không sợ quỷ. Điều này chẳng đáng sợ chút nào." Không đáng sợ sao? Cô sợ mà. Cô thực sự sợ chết ở đây, chết trước mặt chàng, sau đó lại mất tích... Đợi một chút, nếu như cô trúng độc mà chết, vậy có coi như vỏ bọc vẫn hoàn hảo không, sau đó khi xuyên không quay trở lại sẽ đúng vào thời gian này, địa điểm này? Hay là lại mất tích và phải làm một vỏ bọc mới? Đáng chết, cái lập trình dở hơi này rốt cuộc là do ai nghĩ ra vậy? Kỹ sư lập trình thiết kế của bọn họ rốt cuộc có trình độ không hả? "Vậy, nếu huynh không sợ thì đừng vứt ta lại. Nhưng mà lời xấu ta vẫn phải nói trước, nếu như huynh nhìn thấy sự việc siêu nhiên kỳ quái, thì phải chuẩn bị tâm lý, không thể trách ta. Cũng đừng sợ ta, đừng buồn bã, nhất quyết đừng buồn, ta không muốn huynh buồn đâu..." Cô cứ nói mãi nói mãi, đến lúc thực sự không nói nổi nữa, đầu rất đau, cơ thể rất khó chịu, cô bắt đầu cảm thấy khó thở. Tráng sĩ à, huynh đã mang thuốc đi, vì sao không mang thuốc tốt một chút. Tô Tiểu Bối cảm thấy mình đã chìm vào giấc ngủ say, mơ rất nhiều nhưng dường như không phải là mơ. Anh đang đứng đó, cười rạng rỡ nhìn cô, cô tức giận, lao qua đó đẩy anh một cái."Này, anh trốn đi đâu vậy?" Trình Giang Dực mặt mày ngơ ngác."Tôi đâu có trốn, tôi vẫn luôn ở đây mà." "Ở đây cái quỷ ý, tôi không nhìn thấy." Anh rất kinh ngạc."Mắt của cô hỏng rồi sao? Mắt không tốt khiến đầu óc cũng không tốt theo à? Haizz, lần sau chớ như vậy nữa nhé." Đầu Tô Tiểu Bối đau đến mức chẳng thể kiên nhẫn nổi nữa. Gương mặt của Trình Giang Dực như chập chờn, nhạt nhòa trước mắt cô, rồi hình như biến thành Nhiễm Phi Trạch, cô càng tức giận."Này, anh đừng có học cách nói của tráng sĩ, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh đâu." "Không khách khí thì cô làm gì được nào?" Trình Giang Dực tiếp tục cười, nhưng cô không nhìn rõ mặt anh nữa."Chút bản lĩnh đó của cô, he he." He he? Còn dám cười cô. Tô Tiểu Bối nhìn anh chằm chằm, cố gắng muốn nhìn rõ dáng vẻ của anh, nhưng lại chẳng thấy rõ, cô thực sự sốt ruột, quờ tay ra muốn tóm lấy anh, nhưng không tóm được. "Cô nương, cô nương." Có người gọi cô, nghe giống giọng Nhiễm Phi Trạch. "Đã nói anh không được học kiểu nói chuyện của tráng sĩ mà, nếu không tôi sẽ đấm anh, nhất định tôi sẽ làm thế đấy." Cô thật muốn đánh người, nhưng nắm đấm của cô vô lực, cố gắng khua khoắng thì lại bị người ta nắm lấy, cô cảm thấy mình lắc lư đung đưa, giống như lúc thì đang ở trên giường, lúc thì ở trong lòng Nhiễm Phi Trạch. "Tô Tiểu Bối, cô muốn quay lại thì quay lại, không muốn quay lại thì cứ ở đó, cô bay qua bay lại thế này, hệ thống của chúng tôi phải chịu áp lực rất lớn." Hệ thống, hệ thống gì? "À, đúng rồi, hệ thống dây tơ hồng. Số 2238. anh nói thử xem, hệ thống dở hơi gì đó của các anh, sao mà dễ dàng bị quá tải thế, vậy thì nên đổi máy chủ đi, lập trình viên có đáng tin cậy không? Có cần giới thiệu kỹ thuật viên cho các anh không. Anh quá không đáng tin, đến hệ thống của các anh cũng không đáng tin. Tôi nhất định sẽ khiếu nại các anh, nhất định phải khiếu nại." "Rốt cuộc thì cô có muốn quay lại không?" Biểu cảm của số 2238 rất vô tội, nhưng ý tứ trong lời này lại là "rốt cuộc cô có muốn chết không". Tô Tiểu Bối rất tức giận. "Tôi sẽ không chết, dù có phải chết cũng không thể chết. Bảo Trình Giang Dực kia đi chết đi, tại sao anh ta không chết chứ? Tại sao anh không thúc giục anh ta, rốt cuộc anh ta có muốn quay lại hay không đây? Tôi mới là người vô tội nhất đấy." "Cô nương, cô nương, Tiểu Bối, Tiểu Bối." Tô Tiểu Bối mở mắt, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Nhiễm Phi Trạch."Tráng sĩ, không phải ta đang nói huynh đâu, ta đang mắng người khác, đợi ta mắng xong đã rồi hãy nói." "Khó chịu lắm phải không?" Trong mắt chàng hiện lên vẻ đau lòng. "Không khó chịu, mà rất tức giận." Cô nói. "Bộ dạng ngốc ngếch." Tô Tiểu Bối cố gắng mở mắt ra, nhưng thực sự không mở nổi, thế là lại nhắm vào."Tôi đâu có ngốc, thành tích của tôi vẫn luôn rất tốt." Cô tưởng rằng mình đang nói chuyện nhưng kỳ thực không phải thế. Cô chỉ mở mắt ra rồi lại nhắm mắt vào, chứ chẳng nói được câu nào. Sau đó, cô cảm thấy có người khẽ vỗ vào mặt mình, nhưng không thể xác định được lúc này đang ở đâu. Là ở trên giường trong nhà mình hay là ở trên cây với Nhiễm Phi Trạch? Cô lại cảm thấy có người chạm ngón tay lên môi cô, à, đúng rồi, cô đã cắn môi mình bị thương đến bật máu, rất đau. Qua một lúc, lại có cảm giác tiếp xúc còn mềm mại hơn cả ngón tay kia, cô không rõ ràng lắm, cảm thấy mình bị kéo vào hắc ám. Nhiễm Phi Trạch lén lút, khẽ hôn lên má cô, mặt của cô rất nóng, khiến người ta đau lòng. Nhìn thấy vết thương trên bờ môi cô, chàng không kìm được cúi đầu, nói: "Chẳng phải nàng nói nàng là yêu quái sao? Vậy thì mau hiện thần lực đi, mau chóng tỉnh dậy doạ dẫm ta đi." Tô Tiểu Bối không trả lời, thậm chí hơi thở cũng nhẹ đến mức gần như không cảm nhận được. Lần mở mắt vừa rồi lẽ nào là hồi quang phản chiếu(1)? (1) Hiện tượng hồi quang phản chiếu hay còn gọi là hiện tượng bừng tỉnh trước khi chết. Những người bệnh nặng lâu ngày, cơ thể suy yếu đột nhiên tỉnh táo, khoẻ mạnh trong một thời gian ngắn, đó chính là dấu hiệu của hiện tượng này. Nhiễm Phi Trạch buồn bã khổ sở, trời đã tối mà Quý Gia Văn vẫn chưa dẫn những người khác quay lại. Nhiễm Phi Trạch nghĩ không thể trì hoãn được nữa, Tô Tiểu Bối trúng độc rất nghiêm trọng, lúc đầu còn có thể nói mê sảng, khua khoắng tay chân, bây giờ thì chỉ nằm im bất động, chàng buộc phải đưa nàng xông ra ngoài thôi. Nhưng giờ sắc trời đã tối đen, đêm nay lại không có ánh trăng, trái tim Nhiễm Phi Trạch cũng giống như sắc đêm này, u ám, lạnh lẽo. Ngước mắt nhìn xung quanh, không có phương hướng, địa hình ban ngày quan sát được cũng chỉ giới hạn trong tầm mắt chàng, xa hơn chút nữa thì phải làm thế nào? Làm thế nào để không khởi động cơ quan ám tiễn. Đột nhiên, chàng nghe thấy tiếng chuông thấp thoáng, từng hồi từng hồi, lúc gần lúc xa. Cửu Linh Trảm. Nhiễm Phi Trạch ngồi thẳng dậy, Cửu Linh Trảm ở đây, chứng tỏ Cửu Linh Đạo chưởng cũng ở đấy. Nhưng tại sao ông ta lại đến Linh Lung trận này? Qua một lúc, tiếng chuông lại vang lên. Nhiễm Phi Trạch phát ra một tiếng huýt sáo dài, sau đó tiếng chuông trở nên gấp gáp, giống như đang chạy về phía bên này, đồng thời Nhiễm Phi Trạch cũng nghe thấy tiếng hét gọi của Quý Gia Văn: "Tiền bối, tiền bối." Nhiễm Phi Trạch vận khí lực huýt một tiếng sáo nữa, qua một lúc lâu sau, cuối cùng đã nhìn thấy Cửu Linh Đạo chưởng và Quý Gia Văn. Có thể nhìn thấy bọn họ, là bởi vì bọn họ đốt đuốc.