Chương 25

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Hôm nay, ăn cơm tối xong thì đã khá muộn, Tô Tiểu Bồi lại kéo Nhiễm Phi Trạch đến Tư Mã phủ, người gác cửa nhìn thấy cô liền cười khổ, nói lão gia dặn dò không được cho ai vào cả. Hơn nữa hai ngày này tiểu thư đang tĩnh dưỡng, bọn hạ nhân đều bị đuổi đi, khách đến tìm lại càng không muốn gặp. Tô Tiểu Bồi chẳng còn cách nào khác, đành đi qua đi lại mấy vòng bên ngoài tường bao của phủ, thấy một đoạn tường có vẻ thấp, cô ngứa ngáy tay chân muốn thử trèo vào, mặc dù không hy vọng có thể làm được, thế mà người đứng bên cạnh lại dùng những từ ngữ cười nhạo nói: "Cô nương thực sự không đủ cao." Tô Tiểu Bồi không phục, vẫn cố trèo lên. Nhiễm Phi Trạch bật cười khanh khách, nhìn "tên trộm" chân ngắn vó dáng nhỏ con, không biết võ còn muốn trèo tường, thực sự là rất buồn cười. Tô Tiểu Bồi mất cả nửa ngày cũng không leo lên nổi, đành hậm hực quát Nhiễm Phi Trạch: "Huynh chỉ biết nhìn thôi à? Còn không giúp một tay?" "Nam nữ thụ thụ bất thân." Nhiễm Phi Trạch mặt mày nghiêm túc như thể đang giảng đạo lý lớn. "Không giúp ta sẽ thực sự tính sổ với huynh những chuyện thụ thụ bất thân giữa chúng ta." Vừa dứt lời, trước mắt Tô Tiểu Bồi bỗng nhiên hoa lên, phần eo bị thắt lại, sau đó cả người nhảy lên không trung, chỉ trong chớp mắt, cô đã rơi vào trong sân phủ rồi. Nhiễm Phi Trạch cười hì hì: "Ta sợ nhất là người khác tính sổ với ta." Tô Tiểu Bồi lườm chàng, nhỏ giọng bảo chàng dẫn đường, lẩn đến nơi ở của Tư Mã Uyển Như. "Cô nương chân ngắn thôi không nói làm gì, lại còn không biết đường." Nhiễm Phi Trạch không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để chế nhạo Tô Tiểu Bồi. Tuy lời nói của chàng thực sự khiến cho người ta phát ghét nhưng làm việc cũng coi như nhanh nhẹn tháo vát. Nhiễm Phi Trạch dẫn Tô Tiểu Bồi quẹo trái rẽ phải, lẩn bên nọ tránh bên kia, cuối cùng cũng thuận lợi đến viện tử của Tư Mã Uyển Như. Nội viện không một bóng người, cửa viện đóng im ỉm, hai người hầu nói với nhau mấy câu ở ngoại viện rồi đi vào một căn phòng, có lẽ là đi nghỉ. Nhiễm Phi Trạch giúp Tô Tiểu Bồi nghe ngóng động tĩnh xong, liền nhảy vào nội viện. Nhìn trái ngó phải, chỉ có một gian phòng còn sáng đèn, dựa vào bố cục viện tử của Tư Mã Uyển Thanh, căn phòng đó chắc là phòng của Tư Mã Uyển Như. Tô Tiểu Bồi xua tay với Nhiễm Phi Trạch, thì thào: "Ta đi gõ cửa, tráng sĩ giúp ta trông chừng." Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nhưng cũng nhỏ giọng hỏi: "Làm kẻ trộm có thú vị không?" Tô Tiểu Bồi lườm chàng một cái, khom người đi qua. Cô khẽ gõ cửa, cửa mở ra, một giọng nữ vừa nhẹ vừa mơ hồ nói: "Vài đi." Tô Tiểu Bồi đi vào. Vừa quay đầu nhìn, cô liền sững sờ. Tư Mã Uyển Như toàn thân cứng đờ đang ngồi trên giường. Lúc này nàng ta đang gắng sức chớp mắt ra hiệu với cô. Tư Mã Uyển Như đang ở trên giường, vậy người vừa nãy là ai? Tô Tiểu Bồi chưa kịp quay đầu lại thì nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, sau đó một vật sắc nhọn ấn vào thắt lưng cô. Tô Tiểu Bồi đứng yên như hóa đá. Trái tim của cô không chịu nghe lệnh của não bộ, cứ đập loạn xạ cả lên, thậm chí cô còn cảm nhận được lòng bàn tay mình bỗng nhiên lạnh toát. Lưỡi kiếm phía sau ép vào mạnh hơn, cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân, thắt lưng Tô Tiểu Bồi đã sắp chảy máu, sâu hơn nữa chắc chắn sẽ đâm xuyên vào thận. "Cô nương." Đầu óc Tô Tiểu Bồi trở nên trống rỗng, nhưng cô vẫn cố nói: "Ta không chỉ đến một mình." Ngoài cửa có người đang đợi cô, nếu người này giết cô, cũng chẳng thể chạy thoát được. Người ở bên ngoài đợi lâu quá ắt sẽ nghi ngờ, đi vào kiểm tra. Nói cách khác, bất luận thế nào, nàng ta giết cô lúc này cũng sẽ chẳng thu được lợi lộc gì. Ý của Tô Tiểu Bồi đã rất rõ ràng, kẻ đứng phía sau không lên tiếng, nhưng lưỡi kiếm cứ đẩy về phía trước. Tô Tiểu Bồi đau quá, không kìm được tiến lên một bước. "Cô nương, có gì thì từ từ nói, chuyện gì cũng có thể thương lượng được." Tô Tiểu Bồi hạ thấp giọng. Lưỡi kiếm sắc nhọn trên thắt lưng không đâm sâu thêm nữa, Tô Tiểu Bồi chỉ muốn dọa nàng ta chứ thực sự chưa nghĩ ra được kế hoạch thoát thân nào. Nhưng cô cũng không dám lơ là phòng bị, kẻ đó do dự chỉ vì không biết nên giết người rồi chạy, hay là bắt cô làm con tin. Mà giết người diệt khẩu chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Một giả thiết mà cô cũng Nhiễm Phi Trạch và Tần Bổ đầu đã từng thảo luận trong thời gian qua chính là: nếu như chuyện này thật sự không liên quan đến Thường Quân, nếu Tư Mã Uyển Như không phải là hung thủ, thì nàng ta sẽ là mục tiêu tiếp theo. Cho nên Tô Tiểu Bồi muốn sớm gặp được Tư Mã Uyển Như, cô muốn lợi dụng tình hình trước mắt để đánh vào nội tâm của nàng ta, xem nàng ta có phải là hung thủ thật sự không, nếu không phải, bọn họ có thể liên thủ giăng ra một cái bẫy. Chỉ là không ngờ rằng, cô đã đến muộn, không, nên nói là đúng lúc đụng phải mũi kiếm của hung thủ. "Cô nương..." Tô Tiểu Bồi đang nghĩ xem nên nói gì, lại thấy Tư Mã Uyển Như không ngừng chớp mắt với cô. Cô đã bị bắt giữ rồi, nàng ta còn chớp mắt làm gì? "Cô nương, ta không biết võ." Tô Tiểu Bồi nói."Ta không biết cô nương là ai, tiếng nói vừa rồi của cô nương quá nhỏ, ta cũng không nghe rõ, cho nên ta sẽ không thể nhận ra cô nương. Như thế này đi, cô nương thả ta ra, ta sẽ bảo người chờ ngoài cửa đi về, sau đó cô nương nhanh chóng rời đi, ta sẽ không tìm cô nương, được chứ? Ta chưa từng đến Tư Mã phủ, cũng chưa hề gặp Tư Mã tiểu thư, xảy ra chuyện gì ta cũng không biết, cô nương thấy thế nào?" Tư Mã Uyển Như hung dữ lườm cô một cái, chắc nàng ta đang mắng cô không có tinh thần trượng nghĩa, nhưng Tô Tiểu Bồi chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến chuyện đó nữa. Sau lưng im lặng một hồi, nhưng lưỡi kiếm vẫn không mảy may suy suyển. "Cô nương cho ta vào phòng, vì tưởng ta là nha hoàn, nếu cô nương không lên tiếng, sợ nha hoàn sẽ phát giác trong phòng có điều lạ, đi báo cho người khác, cô nương sẽ chẳng có cách nào lặng lẽ rời khỏi đây. Nhưng bây giờ cô nương xem, ta là quan sai (Tô Tiểu Bồi đang mặc sai phục), ngoài cửa còn có huynh đệ đồng liêu trông chừng, cô nương giết ta rồi, huynh đệ của ta đợi lâu quá, đương nhiên sẽ nhận ra có điều bất thường, cô nương rời đi thế nào đây? Ta rất quý cái mạng này, cô nương thả ta ra rồi, ta sẽ coi như không nhìn thấy cô nương, không biết cô nương là ai, ta sẽ dẫn vị huynh đệ đó đi, nói trong phòng chỉ có một nha hoàn đang quét dọn, Tư Mã tiểu thư không có mặt. Được chứ? Bọn ta đi rồi, cô nương làm gì cũng được. Cứ coi như..." Tô Tiểu Bồi hơi ngập ngừng."Cứ coi như Tư Mã tiểu thư chết trong khuê phòng, cũng chỉ là thêm một vụ án treo mà thôi." Tư Mã Uyển Như trừng mắt nhìn cô, Tô Tiểu Bồi vẫn không đếm xỉa đến nàng ta. Giọng cô run rẩy, vô cùng sợ hãi: "Cô nương đang nghĩ đến chuyện giao đấu với người ngoài cửa đúng không? Cô nương nghĩ xem, có thể nắm chắc được mười phần thắng không? Cho dù chạy thoát, huynh ấy cũng sẽ nhìn thấy hình dáng của cô nương, sau này quan phủ truy bắt, sẽ phiền phức nguy hiểm hơn nhiều. Cô nương chỉ muốn tiền thôi mà, giết quan sai sự tình sẽ càng ầm ĩ." Tư Mã Uyển Như vẫn đang lườm cô, Tô Tiểu Bồi biết nàng ta đang khinh bỉ ý tưởng ngu xuẩn của cô. Nhưng bây giờ cô bắt buộc phải ngu ngốc một chút mới có đường sống. Tô Tiểu Bồi ngừng lại một chút, kẻ phía sau không có động tĩnh gì. Tô Tiểu Bồi đè thấp giọng, tiếp tục nói: "Giết ta rồi, sẽ bại lộ hành tung, bại lộ thân phận, hậu họa khôn cùng. Nếu cô nương thả ta ra, ta sẽ giúp cô nương đuổi người bên ngoài đi, để lại cho cô nương một con đường sống, cô nương lựa chọn đi." "Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?" Kẻ đó cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại là giọng nam. Tô Tiểu Bồi giật thót tim, cuối cùng cô đã hiểu được ý tứ trong cái chớp mắt của Tư Mã Uyển Như, đây không phải là một cô nương, mà là một người đàn ông. Tiếng "vào đi" kia, là hắn ta bắt chước giọng nói của nữ tử, chẳng trách lại nhẹ và thấp như vậy. Lúc này kẻ đó vẫn cố ý bóp méo giọng nói của mình, khiến Tô Tiểu Bồi không thể xác định được giọng thật của hắn. Hắn nói: "Thả ngươi ra ngoài, ngươi liền gọi người đến bắt ta, ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?" "Không đâu, nếu ta làm thế, sau này ngươi tìm ta báo thù thì sao? Ta không muố chết." Giọng nói của Tô Tiểu Bồi tràn đầy sự sợ hãi. "Đi, bảo đồng liêu của ngươi rời đi." Kẻ đó tóm lấy vai Tô Tiểu Bồi, xoay người cô lại, đẩy đến bên cửa. Hắn bóp vai cô đau điếng, lưỡi kiếm sau lưng lại ấn vào thêm một chút, Tô Tiểu Bồi đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng không dám kêu. Kẻ đó hạ thấp giọng, thì thầm vào tai Tô Tiểu Bồi: "Bảo hắn quay về, cứ nói ngươi muốn ở lại đây nói chuyện." "Ta bảo huynh ấy đi rồi, ngươi sẽ không giết ta phải không?" Tô Tiểu Bồi mặc cả. "Bảo hắn đi hoặc chết, ngươi có thể chọn một." Hắn cũng bắt chước Tô Tiểu Bồi cho cô hai lựa chọn. Tô Tiểu Bồi rất muốn mắng, hắn coi cô là kẻ ngốc sao? Nhưng cô biết mình phải giả ngốc một chút, cô phải nắm lấy cơ hội thoát thân này. "Ta bảo huynh ấy đi, đừng giết ta." Cô nhanh như cắt đáp. "Không được lộ mặt, không được lộ sơ hở, nếu khiến hắn nghi ngờ, ta sẽ lấy mạng của ngươi ngay." "Được, được. Ta làm theo." Tô Tiểu Bồi mở hé cửa, gọi: "A Trạch." Tim cô đập thình thịch, chàng có hiểu được ám hiệu của cô không? Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng đi ra từ góc khuất của viện tử, hỏi: "Chuyện gì?" "Huynh quay về trước đi, Tư Mã tiểu thư muốn trò chuyện với ta, cũng chẳng biết sẽ nói đến lúc nào, huynh khỏi đợi đi." "Được, thế ta đi trước đây." Nhiễm Phi Trạch không hỏi nhiều, nhưng lại nói: "Các huynh đệ còn đang đợi ta uống rượu nữa, lát nữa muội tự quay về." "Được." Tô Tiểu Bồi cảm thấy chàng đã hiểu ám hiệu của cô. "Bọn họ bảo muội mua gà quay, giờ ta đi mua thay vậy, đợi muội chắc chẳng có mà ăn, mua mấy con?" "Một con." Tô Tiểu Bồi đáp, cảm thấy lưỡi kiếm sau lưng lại tiến sâu thêm một chút, vội nói: "Được rồi, không nói nhiều nữa, huynh mau đi đi." Cô đóng cửa lại, bỗng một bàn tay lớn giơ ra, chặn vào cánh cửa trước mặt cô. Kẻ đó thò đầu nhìn ra ngoài khe cửa, hình như đang xác định xem, Nhiễm Phi Trạch đã đi hay chưa, khi hắn làm những điều này, lưỡi kiếm trên tay vẫn không hề rời khỏi thắt lưng cô một ly. Bên ngoài tĩnh lặng như thường, dường như hắn đã yên tâm, lại áp tải cô chầm chậm đi đến bên giường. "Ngồi xuống." Hắn nói. Tô Tiểu Bồi nhanh chóng quay người ngồi xuống. Vừa quay người lại, đã thấy một nam nhân toàn thân mặc đồ đen, trên đầu đội một chiếc khăn che mặt cũng màu đen. Cô kinh ngạc, chuẩn bị chu toàn thế này sao? Bọn họ không thể nhận ra hắn là ai, vậy có lẽ còn có cơ hội sống. "Đừng giết ta, ta không biết ngươi, ta sẽ không hét, không làm bừa, xin đại gia tha mạng." Tô Tiểu Bồi run lẩy bẩy nói. Kẻ đó không lên tiếng, đột nhiên vỗ lên người Tô Tiểu Bồi mấy cái. Tô Tiểu Bồi chỉ cảm thấy vừa đau vừa tê, sau đó không cử động nổi nữa. Điểm huyệt? Tô Tiểu Bồi hoảng hốt, không biết Nhiễm Phi Trạch định cứu bọn họ thế nào đây. Kẻ đó lườm Tô Tiểu Bồi và Tư Mã Uyển Như, dường như đang cân nhắc điều gì, sau đó hắn lại nhìn quanh căn phòng, ngẫm nghĩ một hồi rồi bắt đầu hành động. Hắn bày hai chiếc cốc ra bàn, rót trà vào đó, lại kéo hai chiếc ghế ra. Tô Tiểu Bồi nhìn theo, hắn đang dựng hiện trường hai người uống trà nói chuyện. Sau đó hắn lấy thanh kiếm đặt bên giường của Tư Mã Uyển Như để lên bàn. Bài trí xong xuôi, hắn rút kiếm của Tư Mã Uyển Như ra, muốn đưa Tô Tiểu Bồi ngồi vào bàn. Tô Tiểu Bồi bị điểm huyệt không động đậy nổi, tên đó giải huyệt vị cho cô, kề kiếm lên cổ cô, nói: "Đứng dậy!" Toàn thân Tô Tiểu Bồi vẫn còn chưa quen lắm, cô chầm chậm đứng lên, đầu óc tính toàn nhanh như chớp. Cô bị tên kia áp giải từng bước từng bước đến bên bàn, sau đó bị hắn xoay người lại, ấn xuống ghế. "Bọn họ sẽ không tin chuyện này đâu." "Chuyện gì?" Tên đó muốn điểm huyệt cô, nhưng lại bị lời nói của cô làm cho hiếu kỳ. "Ngươi muốn sắp xếp hiện trường như thể Tư Mã tiểu thư giết ta rồi tự sát, quan phủ sẽ không tin đâu." "Ồ?" Tên đó cười lạnh lùng. "Là sự thật, ta đến đây, chính là để khuyên giải nhị tiểu thư, làm sao có thể khiến cô nương ấy nổi giận giết ta được? Cô nương ấy làm sao có thể tự vẫn được?" Tô Tiểu Bồi bình tĩnh nói, cô nhìn thẳng vào mắt đối phương, khẽ giọng tiếp tục: "Nếu có chuyện như vậy, ta và cô nương ấy sẽ phải cãi cọ lớn tiếng, gây lộn tranh chấp, trong khi căn phòng này lại quá gọn gàng sạch sẽ. Hiện trường án mạng mà như thế này, chắc chắn không có người nào tin được." Kẻ đó bất giác nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tiểu Bồi, cô tiếp tục nói: "Ngươi nghĩ xem, nếu ai đó tức giận đến mức muốn giết người, ắt phải có dấu hiệu, cãi nhau ầm ĩ, đánh lộn giằng co. Ấm trà này đáng lẽ phải bị đổ ra bàn, cốc trà đáng lẽ phải rơi xuống đất, ngươi thấy có đúng không?" Kẻ đó chớp chớp mắt, suy nghĩ những điều Tô Tiểu Bồi nói. "Ngươi cẩn thận suy nghĩ xem, chắc là có thể làm tốt hơn đấy. Hãy nghĩ đến chuyện mình đã từng làm, lần trước ngươi cùng cô nương ấy nói chuyện là khi nào? Cô nương ấy có biểu cảm ra sao? Lời cô nương ấy nói ngươi có nhớ rõ không? Trà rất thơm, ấm nóng hợp khẩu vị, ngươi có ngửi thấy không? Hương trà ngập tràn, ngươi cảm thấy rất dễ chịu, ngươi hãy nhớ xem..." Tư Mã Uyển Như trợn tròn mắt lên, hoàn toàn không biết Tô Tiểu Bồi đang làm gì, tự dưng lại nói linh tinh vớ vẩn, nhưng kẻ đó lại không hề chủ động thủ, dường như hắn đang do dự. Nhưng Tô Tiểu Bồi nói rất đúng, hiện trường gọn gàng ngăn nắp thế này, làm sao có thể tin rằng mình giết nàng ta rồi tự sát chứ. Kẻ bịt mặt kia đột nhiên nhíu mày lại, lắc lắc đầu. Tô Tiểu Bồi chột dạ, biết rõ mình đã thất bại, Cô muốn kéo dài thời gian, nhưng giờ đã hết cách rồi. Cô muốn thét lên, Nhiễm Phi Trạch sao vẫn chưa đến? Nếu cô bị giết chết, có làm quỷ cô cũng phải quay lại ám chàng. Rõ ràng bọn họ đã trao đổi ám hiệu cẩn thận rồi mà. Tô Tiểu Bồi chưa kịp hét lên, lưỡi kiếm của kẻ bịt mặt cũng chưa kịp đâm vào người cô thì trần nhà đột nhiên bị thủng một lỗ, một mảnh ngói bắn về phía tên bịt mặt kia. Tiếng ngói bay trong không khí nghe thật mạnh mẽ, tên bịt mặt kinh hãi, nghiêng người tránh, mảnh ngói đó đập "bịch" một tiếng, trúng vào lưng ghế của Tô Tiểu Bồi, cả người lẫn ghế đổ nhào xuống đất. Kẻ đó ngoan cố vung kiếm lên lần nữa, lưỡi kiếm vút một tiếng, lướt trong không khí hướng về phía Tư Mã Uyển Như. Lúc này Nhiễm Phi Trạch nhảy từ trên nóc nhà xuống. Nhiễm Phi Trạch duỗi cánh tay ra, xoay một cái, chớp mắt, thanh kiếm đã nằm gọn trong lòng bàn tay chàng. Rất nhanh, thanh kiếm dài và nhỏ giống như có mắt, hướng thẳng về phía kẻ bịt mặt kia. Kẻ bịt mặt vội vàng hất thanh kiếm ra, sau đó định nhảy lên nóc nhà chạy trốn, hắn không ngờ thân thủ của Nhiễm Phi Trạch lại nhanh như vậy, đoạt kiếm vung kiếm liền một mạch, kiến hắn không kịp trở tay, chỉ có thể lăn xuống đất tránh. Nhưng hắn chưa kịp nhảy thì lưỡi kiếm đã lại lao đến. Tên bịt mặt không khỏi chột dạ, thân thủ này, sao có thể là tiểu bồ khoái công môn? Không còn thời gian suy nghĩ nhiều nữa, tên bịt mặt lăn một vòng, sau đó nhảy lên, định nhào qua cửa sổ, nhưng lưỡi kiếm đã thong thả đưa đến trước mặt hắn tự bao giờ, nếu tiến thêm một chút nữa thì chắc chắn lưỡi kiếm này sẽ lấy mạng hắn. Hắn vội lùi lại, vung dao găm lên chống trả, đột nhiên mắt hắn hoa lên, thoắt cái lưỡi kiếm đã kề vào tận cổ. Tô Tiểu Bồi đang trốn dưới gầm bàn, thấy Nhiễm Phi Trạch quả thật có bản lĩnh đúng như lời đồn, liền thở phào một hơi. Cô đi đến giường, nơi Tư Mã Uyển Như đang ngồi bất động, hỏi: "Giải huyệt như thế nào vậy?" Chưa dứt lời, một chiếc cốc vụt bay đến, sượt qua cánh tay Tô Tiểu Bồi, đập vào ngực của Tư Mã Uyển Như. Tư Mã Uyển Như nẩy lên, ho hai tiếng, đã cử động được rồi. Tô Tiểu Bồi trợn mắt lườm Nhiễm Phi Trạch, chàng không thèm quay đầu lại, chỉ duỗi một ngón tay khẽ điểm vào người tên bịt mặt kia, thế là hắn không cử động được nữa. Tô Tiểu Bồi rên rỉ đi đến."Gấp gáp làm gì, huynh ném đồ thế này rất dễ làm người khác bị thương." "Ai bị thương?" "Không ai cả." Tô Tiểu Bồi bĩu môi, lại bị tính xấu của chàng làm cho cứng họng. Nhiễm Phi Trạch cười cười."Cô nương còn nói tìm nhị tiểu thư giăng bẫy, bây giờ thì tốt rồi, đỡ tốn sức." "Huynh sắp dọa chết ta đấy, được chưa?" "Sao có thể, khi cô nương gọi A Trạch còn có vẻ thoải mái thế cơ mà." Điệu cười của Nhiễm Phi Trạch khiến Tô Tiểu Bồi tức điên lên. Sau đó, chàng thôi không đùa nữa mà đưa tay kéo khăn của kẻ bịt mặt kia ra. La Khuê! Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, so với đối tượng mà cô suy đoán tuy khá gần, nhưng không ngờ lại là ông ta. La Khuê nghiến răng, không nói tiếng nào. Tiếp theo phải làm gì? Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, lại thấy chàng quay sang nói với Tư Mã Uyển Như: "Phiền nhị tiểu thư cho người đến nha môn báo tin, ta mệt rồi." Nói xong, chàng còn ngồi xuống uống nước rất nhàn nhã. Thế này cũng được sao? Tô Tiểu Bồi cũng ngồi xuống cùng chàng. Tư Mã Uyển Như thoát chết trong gang tấc, vốn dĩ nộ khí ngút trời, chỉ hận không thể tận tay chém chết tên tặc tử này, đến giờ lại bị Nhiễm Phi Trạch sai bảo, nàng ta cũng không tiện phản đối, đành ra ngoài sai người đi báo tin. Sau khi quay lại , nàng ta muốn thẩm tra tên La Khuê kia, nhưng Tô Tiểu Bồi lại kéo nàng ta sang phòng khác, hỏi nàng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hóa ra Tư Mã Uyển Như thực sự thấy áy náy về cái chết của tỷ tỷ mình, nàng ta cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là do bản thân mình mà ra. Nàng ta cho rằng rời khỏi nhà thì có thể quên được Thường Quân, nhưng vẫn luôn nâng niu không nỡ rời thanh kiếm mà y tặng. Tối hôm đó, nàng ta chạy đôn chạy đáo mấy nơi để sửa kiếm, đến khuya mới quay lại khách điếm, nàng ta nghĩ nếu như không làm chuyện ngốc nghếch này, nếu như nàng ta không quá để tâm đến thanh kiếm, quay lại sớm một ngày thì tỷ tỷ sẽ không chết. Trong khi nàng ta vấn vương không quên tình cũ, Thường Quân lại chìm trong men rượu cùng với giai nhân, tỷ tỷ của nàng ta đúng lúc đó lại bỏ mạng nơi hoàng tuyền, tất cả những chuyện này khiến nàng ta vô cùng dằn vặt, không lúc nào được thanh thản. Hôm nay đột nhiên nàng ta nhận được một phong thư, người viết thư nói đêm nay sẽ đến thăm nàng ta và nói cho nàng ta biết hung thủ thật sự là ai. Kẻ đó yêu cầu chỉ gặp một mình nàng ta. Tư Mã Uyển Như mấy ngày nay tâm trạng không tốt, vốn đã đuổi hết hạ nhân đi để được yên tĩnh, nên cũng không có ai nghi ngờ. Nàng ta cầm kiếm đợi người viết thư đến, mặc dù cũng thấy chuyện này khả nghi, nhưng liên quan đến cái chết của tỷ tỷ, nàng ta nhất thời không suy nghĩ sáng suốt. Thế là tên bịt mặt kia đã nhân lúc nàng ta không phòng bị mà xông vào, điểm huyệt nàng ta, khi hắn đang định thay đổi bố trí trong phòng thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Chuyện sau đó Tô Tiểu Bồi đều đã biết, La Khuê tưởng cô là người hầu, không cho vào sợ sẽ lộ chuyện, đồng thời cũng không thể giải huyệt cho Tư Mã Uyển Như, sợ nàng ta sẽ liều mạng gọi người tới, thế là hắn liền giả giọng nữ nói "vào đi". Tô Tiểu Bồi không chú ý, cứ như vậy bước vào trong. Tần Bổ đầu nhanh chóng phái người đến, xem xét qua hiện trường, hỏi vài câu, sau đó áp giải La Khuê về nha môn. Nhiễm Phi Trạch cũng đưa Tô Tiểu Bồi quay về. Đang đi, chàng hỏi: "Cô nương ở trong phòng, nói vớ vẩn với kẻ đó nhiều thế để làm gì?" Cái gì? Tô Tiểu Bồi đang mải suy nghĩ, bị chàng hỏi đột ngột, mới sực nhớ ra. "Tại sao lâu như vậy huynh mới vào?" "Không thể phá cửa mà vào, như vậy hắn sẽ có đủ thời gian làm hai người bị thương. Ta ở bên ngoài nhìn thấy hắn đang bố trí trong phòng, liền lên nóc nhà đợi cơ hội hành động." "Chẳng phải ta kéo dài thời gian cho huynh tranh thủ cơ hội sao?" "Không phải vậy, lúc đó cô nương rì rầm nói chuyện với hắn, để làm gì vậy? Thuật mê hồn sao?"