Chương 83

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Khi Nhiễm Phi Trạch và Bạch Ngọc Lang đang cẩn thận lên kế hoạch hành sự trên nóc phòng, Lưu Hưởng cũng đang nghiêm túc ứng đối với Tô Tiểu Bồi trong thư phòng sư gia. Nhân lúc một bổ khoái khác đang cùng thảo luận về một vụ án với sư gia khác, y tiến đến chỗ Tô Tiểu Bồi, thấy cô đang đọc những ghi chép về vụ án của La Khuê thì thầm giật mình, tăng cường cảnh giác. Y lên tiếng hỏi: "Vụ án này sớm đã kết thúc rồi, Tô cô nương vì cớ gì mà xem lại?" Tô Tiểu Bồi ngẩng mặt lên, Lưu Hưởng cũng không biết có phải là do trong lòng có quỷ hay không, mà cứ luôn cảm thấy trong ánh mắt của cô có một thâm ý khác, y nghe thấy Tô Tiểu Bồi đáp: "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết(1), ta nhất định không thể không quản việc này" (1) Câu này xuất phát từ một điển cố thời Tấn Trung Tông. Trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, anh họ Vương Đôn là Vương Đạo cùng cả gia tộc bị liên lụy, ở ngoài cung chờ đợi. Vương Đạo xin Chu Bá Nhân nói giúp trước mặt Hoàng đế, Bá Nhân không để ý, nhưng cũng dâng sớ xin xá tội cho Vương Đᯮ Vương Đạo ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn lên nắm quyền, hỏi Vương Đạo có muốn giết Bá Nhân không, Vương Đạo im lặng, thế là Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìm thấy tấu chương của Bá Nhân, mới bừng tỉnh hiểu ra và thốt lên: "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết. Trong tăm tối, chỉ có bằng hữu tốt này." Lưu Hưởng chau mày lại."Cô nương nói vậy là có ý gì?" "Ta nói, cái chết của La Linh Nhi, ta có suy đoán mới rồi." Tim Lưu Hưởng đập thình thịch, nhưng y vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, y cảm thấy mình có thể khống chế được cảm xúc, rồi ngồi xuống trước mặt Tô Tiểu Bồi."Cô nương cứ nói." Tô Tiểu Bồi nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói: "Ta tin La Linh Nhi thực sự có cố nhân, vị cố nhân đó có chút bản lĩnh, ở trong phủ nha cũng có chút quan hệ quen biết, hắn ta có thể nghe ngóng được không ít chi tiết của việc quan phủ xử lý. La Linh Nhi có tình với Thường Quân, vị cố nhân kia biết. Giữa hắn và La Linh Nhi có chút khoảng cách, hắn không hài lòng đối với điều này. Mà một trong những cách khắc phục để kéo gần mối quan hệ chính là tạo ra một vài bí mật chung giữa họ. Thế là vị cố nhân này đã tìm cơ hội để đưa ra chủ ý cho La Linh Nhi, giúp nàng ta diệt trừ Tư Mã Uyển Thanh, vị hôn thê của Thường Quân." "Điều cô nương nghĩ có vẻ hơi xa quá." Lưu Hưởng nở nụ cưòi, y buộc bản thân phải nói vài lời gì đó, làm vài động tác gì đó, mới có thể khiến cho cơ mặt của mình không co lại. Suy nghĩ của Tô Tiểu Bồi thực sự đã đi hơi xa rồi, hơn nữa lại còn quá chuẩn. "Muốn giết Tư Mã Uyển Thanh thì chỉ cần giết là được, không lưu lại đầu mối, không để lộ dấu vết, đương nhiên sẽ chẳng ai điều tra ra được. Người cô nương nói đến kia nếu thực sự có biện pháp, hà tất phải làm một loạt hành động dư thừa này? La Khuê hôm đó cũng đã công nhận ông ta giết người rồi, trong tình huống cấp bách mới nghĩ đến biện pháp này." Tô Tiểu Bồi lắc đầu."Có điều khuyên người tiêu diệt đối thủ thực ra chẳng phải là cao chiêu gì. Ta nói rồi, ý đồ của kẻ đó không phải là để xúi giục giết người, hắn muốn gần gũi với La Linh Nhi, để ép La Linh Nhi làm theo lời hắn. Dẫn nàng ta đi vào vũng bùn lầy, để nàng ta kâm phục, ngưỡng mộ mới là điều hắn mong muốn. Giết Tư Mã Uyển Thanh không khó, nhưng còn phải cản trở, chặn đứng khả năng người muội muội Tư Mã Uyển Như và Thường Quân ở bên nhau, vì vậy buộc phải làm được chuyện một mũi tên trúng hai đích, điều này không dễ. La Linh Nhi có tình với Thường Quân, vì vậy có lẽ nàng ta biết tình ý giữa Thường Quân và Tư Mã Uyển Như rõ hơn bất cứ người nào. Cho nên, cố nhân này đã nắm lấy cơ hội đó. Hắn nói với La Linh Nhi rằng có một tên dâm tặc chuyên hãm hiếp rồi giết chết các tiểu thư chưa lập gia đình ở khuê phòng, nếu như tên dâm tặc này giết Tư Mã Uyển Thanh rồi, vậy thì không những người mà cả thanh danh của Tư Mã Uyển Thanh cũng chết, hơn nữa không chỉ thanh danh của một mình nàng ta, mà là thanh danh của toàn bộ Tư Mã phủ, ngay đến Tư Mã Uyển Như cũng sẽ bị liên lụy. Nếu chuyện này thực sự xảy ra, Thường phủ tuyệt đối sẽ không để cho Thường Quân lấy cô nương Tư Mã gia nữa." Lưu Hưởng lại cười cười, y khẽ cử động thân mình, đổi tư thế ngồi, lại nói: "Điều này cũng không đúng, kẻ đó hy vọng La Linh Nhi ngưỡng mộ mình, nhưng lại giúp nàng ta diệt trừ đối thủ, vậy chẳng phải là giúp nàng ta lấy được Thường Quân sao, điều này có lợi ích gì với kẻ đó chứ?" "Lợi ích chính là, một khi La Linh Nhi nghe theo, kẻ đó sẽ nắm chặt thóp của nàng ta. Lúc ấy nàng ta đã là nguời của hắn, phải chịu để hắn sai khiến. Không những thế nàng ta còn làm liên lụy đến phụ thân của mình, nàng ta lo cho bản thân mình, cũng phải lo đến sự an nguy của phụ thân. Cho nên, nếu như sự việc này không bị quan phủ tra rõ, kẻ đó và La Linh Nhi sẽ tiếp tục đi theo con đường này. La Linh Nhi vừa bị dụ dỗ vừa bị uy hiếp, chỉ có thể vứt bỏ Thường Quân, mà lao vào lòng kẻ kia." Lần này Lưu Hưởng không cười nổi nữa. Y không thể không đứng bật dậy, đi đến đầu kia chiếc bàn rót cho mình một cốc nước, mượn việc đó để trấn định lại tinh thần. Ả Tô Tiểu Bồi này chắc chắn là yêu nữ. Càng ngày y càng khẳng định rõ. Làm sao có thể suy đoán được chính xác như thế, như thể sự việc xảy ra ngay trước mắt ả vậy. Rất tốt, xem ra y không thể ôm hy vọng trong lòng được nữa, đã như vậy rồi, chuyện cần xảy ra vẫn phải xảy ra thôi. Nghĩ vậy, y trấn định trở lại. Y giả vờ rót cho Tô Tiểu Bồi cốc nước, cố che giấu sự mất bình tĩnh vừa rồi của mình. Tô Tiểu Bồi làm như không hề chú ý đến biểu cảm của y, đợi y quay lại, tiếp tục nói: "Lưu đại nhân cũng biết đó, sau khi La Khuê bị bắt, liền ôm tất cả mọi việc đổ lên người mình. Điều này đã làm loạn kế hoạch ban đầu của kẻ đó, còn giữa La Linh Nhi và Thường Quân kia cũng không có hy vọng, điều này thì đúng như ý hắn. Đúng lúc này, hắn tương kế tựu kế, liên tục biểu hiện sự quan tâm, lại chứng tỏ mình nhất định sẽ nghĩ cách chăm sóc La Khuê ở trong ngục. Để di chuyển sự oán hận của La Linh Nhi đối với chuyện phụ thân bị bắt rồi phán tội, để tránh việc La Linh Nhi quay sang trách cứ hắn, chắc chắn người này đã nói rất nhiều chuyện không hay về ta, rằng chính ta làm hỏng diệu kế của La Linh Nhi, khiến La Khuê bị bắt vào ngục. La Linh Nhi có mục tiêu để thù hận rồi, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều đến thứ khác nữa. Thậm chí vì có chung kẻ thù nên quan hệ và tình cảm giữa bọn họ càng gần gũi thêm một bước. Đến lần ta sử dụng phương pháp nhớ lại sự việc để phá vụ án mẹ chồng nàng dâu tranh chấp, Phủ doãn đại nhân tỏ ra rất hứng thú, nghĩ không biết có thể dùng cách này để thẩm vấn phạm nhân được hay không. Đến lúc này, trong lòng kẻ đó cảm thấy hơi hoảng, hắn không thể mạo hiểm để ta thẩm vấn La Khuê, sợ xảy ra sai sót, thế là hắn ra tay sát hại La Khuê." Lưu Hưởng không nói gì, chỉ ngồi bất động. Tô Tiểu Bồi tiếp tục nói: "La Khuê chết, La Linh Nhi đau buồn vô hạn, kẻ đó trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng ta. Hắn an bài để nàng ta đến thành Bình Châu an cư, nghĩ rằng khoảng cách tuy xa nhưng lòng thì gần nhau rồi. Bọn họ ngồi trên cùng một con thuyền, dựa vào nhau mà sống. Nhưng La Linh Nhi lại không yên phận, nàng ta hận ta, nàng ta một lòng nghĩ đến chuyện muốn giết ta báo thù. Nhưng kẻ đó lại không có ý định giúp nàng ta thực hiện việc này, bởi vì sau lưng kẻ đó còn có một người hỗ trợ, người đó không cho phép hắn làm như vậy. Người hỗ trợ đó, nói ra thì cũng có chút ngọn nguồn với ta, chính là người cùng quê với ta, kẻ viết lại bức thư bằng văn tự quê hương ta." Tô Tiểu Bồi nhìn Lưu Hưởng, thấy y chăm chú lắng nghe, vẻ mặt bình tĩnh, cô cười cười."Đồng hương của ta chẳng phải là người tốt gì, điều này Lưu đại nhân đã biết, hai vụ án mạng ở trấn Võ kia là do hắn gây ra. Nhưng hắn không định giết ta, bởi quê hương của bọn ta thực sự rất xa, gặp gỡ nhau ở nơi đây là điều vô cùng khó khăn. Hắn cảm thấy có được người bạn hiếm có, định đùa giỡn ta một trận, thế là bảo kẻ kia gửi thư đến khiêu khích, dọa dẫm ta. Đây chỉ là bước đầu. Ta tin sau đó hắn vốn còn rất nhiều bước nữa, nhưng tất cả đều đã bị La Linh Nhi gây rối. Tối hôm đó, La Linh Nhi đã lẻn vào phòng, giết chết ta." Lưu Hưởng vẫn không nói gì, Tô Tiểu Bồi lại tiếp "Những điều này kẻ đó đều biết, hắn biết La Linh Nhi sẽ quay lại thành Ninh An, vì nàng ta không còn chỗ dựa nào khác, nàng ta quay lại, đến tìm hắn, hắn sắp xếp ổn thòa chỗ ở cho nàng ta, có lẽ còn từng khuyên can nàng ta nhưng không thành. Sau đó hắn cảm thấy mình cứ ngăn cản chuyện này thì cũng không ổn, bởi hắn áy náy với La Linh Nhi, giết được ta rồi có thể khiến nàng ta vui mừng, chỉ cần khiến nàng ta vui mừng, hắn nguyện ý làm. Nhưng hắn đã sai rồi. Hắn không ngờ rằng, vui mừng nhất thời lại trở thành hối hận cả đời. Kẻ đồng hương với ta phát hiện ra ta đã chết, liền nổi trận lôi đình, lại có người không nghe theo lời hắn, không làm việc theo sự dặn dò của hắn. Hắn phải trừng phạt bọn họ, trừng phạt thật nghiêm khắc. Thế là, hắn yêu cầu kẻ kia tận tay giết chết La Linh Nhi." Lưu Hưởng cuối cùng cũng khẽ co giật khóe mắt."Làm sao hắn lại giết nàng ta chứ? Chẳng phải cô nương đã nói, hắn rất thích nàng ta, chỉ cần để nàng ta vui mừng thì có thể giết chết cô nương cũng chẳng sao. Hắn có thể vì nàng ta mà làm được đến bước này, thì tại sao lại nỡ giết chết nàng ta chứ?" "Bởi vì, có một chuyện còn khiến hắn sợ hãi hơn là giết chết nàng ta." "Chuyện gì?" "Bị nàng ta hận, hận suốt đời." Lưu Hưởng không thể không thả bàn tay đang nắm lấy chiếc cốc ở trên bàn xuống, bởi y không cách nào khống chế được cảm xúc của mình. "Đồng hương của ta chắc chắn đã nói cho hắn biết rõ ràng cụ thể, nếu hắn không động thủ giết La Linh Nhi, kẻ đó sẽ nói cho La Linh Nhi biết chuyện hắn đã giết chết La Khuê, hắn sẽ để La Linh Nhi biết ai mới là kẻ thù giết cha của nàng ta. Hắn sẽ phân tích toàn bộ sự việc này cho La Linh Nhi, ai đã khiến nàng ta rơi xuống vực thẳm, có nhà không thể về, có tình không thể nói, ai khiến nàng ta nhà tan người mất, lạc đến bước phiêu bạt tứ xứ, là ai khiến nàng ta không thể yên ổn làm Biểu tiểu thư ở Thường phủ nữa, chỉ có thể thành con chó không có nhà để về. Kẻ đó biết hắn không thể gánh vác được kết quả này, hắn không cách nào chịu đựng được. So sánh hai điều này, hắn nguyện giết chết nàng ta. Thậm chí hắn còn an ủi chính mình, làm như vậy mới đúng, bởi đồng hương của ta đã quyết định rồi, hắn không động thủ, cũng sẽ có người khác động thủ, so với việc để nàng ta hận hắn đến chết, chẳng thà để nàng ta ôm sự cảm kích với hắn mà chết còn hơn. Hắn đang ảo tưởng nàng ta cũng có tình yêu đối với hắn." "Là La Linh Nhi tự vẫn mà." "Không, La Linh Nhi chấp nhận nhìn phụ thân vì gánh tội thay nàng ta mà bị tử hình cũng không chịu thừa nhận tội của mình, nàng ta sợ chết, nàng ta không muốn chết, nàng ta không phải loại người sẽ tự vẫn. Bức di thư đó là nàng ta bị lừa mà viết ra. Kẻ đó nói với nàng ta, đồng hương của ta cần một vụ án liên quan đến ta, cần một lý do để tiện đi tìm Tần Bổ đầu và Nhiễm tráng sĩ. Cuối cùng, kẻ đó lừa La Linh Nhi là sẽ không để nàng ta chết thật, chỉ cần có di thư thì sẽ tạo được hiện trường giả. La Linh Nhi đã tin tưởng mà viết bức di thư với nội dung dựa theo điều hắn nói, nhưng nàng ta không ngờ được rằng, có di thư rồi, hắn sẽ giết chết nàng ta." Mặt Lưu Hưởng đông cứng lại, hồi lâu mới nặn ra được một câu: "Suy đoán của Tô cô nương thực sự rất bạo gan." "Chắc chắn đó là sự thực." Ả tự tin như vậy sao? Ả chắc như đinh đóng cột những điều này đều là sự thực? Nhưng nó đúng là sự thực. "Tô cô nương đã biết những việc này, vậy cô có dự định gì?" Ả căn bản không có chứng cứ, chỉ nói vậy thôi, ả chẳng thể làm gì nổi. Lưu Hưởng nhìn Tô Tiểu Bồi chằm chằm, trong lòng thầm suy tính. "Ta nói rồi, những linh hồn chết oan đó luôn nhắc nhở ta, ta tuyệt đối không thể để mặc họ được. Bọn chúng cứ đợi đó mà xem!" Bọn chúng? Bọn chúng là chỉ ai chứ? Lưu Hưởng nhìn Tô Tiểu Bồi chằm chằm, đầu óc rối tung lên. Rất tốt, ả tự cho rằng mình thông minh sao? Ả biết y là ai rồi à? Ả cho rằng y ngốc sao? Ả cũng cứ đợi đó mà xem! Gần trưa, Nhiễm Phi Trạch đến đón Tô Tiểu Bồi về nhà ăn cơm, sau khi quay về, Tô Tiểu Bồi liền nói hết cho chàng nghe cuộc đối thoại giữa cô và Lưu Hưởng. Nhiêm Phi Trạch nghe mà cứ nhíu mày mãi."Nàng vừa bịa vừa đoán mà lại trúng hết ư?" "Đó gọi là suy đoán dựa vào chứng cứ." "Chỉ dựa vào chuyện hoa ở mộ và hoa bày trong phòng ở thành Bình Châu giống nhau, hoa ở phần mộ đó mới được trồng mà suy ra ngày đầu tiên sau khi Lưu Hưởng cùng chúng ta quay về đã đến thăm La Linh Nhi? Chỉ dựa vào cuộc nói chuyện với người của Thường phủ, lật xem sổ ghi án mà nàng đã có thể đoán ra?" "Thêm vào đó là phải hiểu và biết phân tích tâm lý của Lưu Hưởng và Đỗ Thành Minh." Tô Tiểu Bồi cảm thấy đây chẳng phải là chuyện đại sự gì."Ở quê nhà của ta, có người còn cao minh đến mức có thể suy đoán ra được khi bị bắt, hung phạm mặc y phục như thế nào. Trong lúc ta và Lưu Hưởng nói chuyện, biểu hiện và phản ứng của hắn đã giúp ta từng bước xây dựng lên một câu chuyện hoàn chỉnh." Lông mày Nhiễm Phi Trạch vẫn nhíu lại. "Lưu Hưởng không phải là người lỗ mãng, hắn chỉ muốn không để lộ dấu vết, chứ sẽ không động thủ bừa bãi mà tính kế giết chàng và ta." Tô Tiểu Bồi rất muốn kéo dãn hàng lông mày đang nhíu chặt của Nhiễm Phi Trạch ra."Chàng đừng có trưng bộ mặt xấu xí này ra nữa." "Rõ ràng đã nói là từ từ hành sự, hôm nay nàng bức hắn gấp như thế, ngộ nhỡ gây ra chuyện gì vượt ngoài dự liệu của nàng thì biết làm thế nào? Lòng người khó đoán, Tiểu Bồi, chớ nghĩ rằng mình có thể suy đoán được tất cả mọi thứ." "Không phải như vậy." Tô Tiểu Bồi ấm ức nói: "Ta đâu có tự phụ như vậy, hôm nay hắn đến thăm dò, vừa khéo là một cơ hội tốt. Ta cũng muốn để hắn thăm dò một chút. Ta nói La Linh Nhi giết chết ta, thậm chí còn nói đến chuyện kẻ đồng hương kia cần một vụ án liên quan đến bọn họ, ám chỉ rõ ràng đến Đỗ Thành Minh như thế rồi, hắn còn không hiểu ra. Điều này chứng tỏ cái chết của La Linh Nhi có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn. Ta nghĩ, nếu như xác nhận được những chi tiết này rồi, tiếp tục phân tích tâm lý của hắn, sau đó tìm hiểu, phân tích ra người đứng sau là Đỗ Thành Minh thì cũng là một cơ hội hiếm có. Vì ta không chắc khi nào hắn sẽ đến tìm ta thăm dò, ngộ nhỡ hắn không đến thì sao, vậy thì cơ hội để ta xác nhận những điều này là rất khó..." Còn chưa nói xong, Tô Tiểu Bồi đã bị Nhiễm Phi Trạch kéo vào lòng. Cô hơi xúc động, biết là chàng lo lắng cho mình, liền vòng tay ôm lấy eo chàng, dựa đầu vào lồng ngực chàng, nói: "Xác nhận được rồi, ta mới yên tâm. Huống hồ trong căn phòng đó còn rất nhiều người nữa, hắn sẽ không dám động thủ." Nhiễm Phi Trạch ngẫm nghĩ một lát nhưng vẫn thấy không được vui lắm, khẽ véo má cô, hỏi: "Nàng nói vì La Linh Nhi giết chết nàng, khiến Đỗ Thành Minh tức giận, cho nên mới dẫn đến họa diệt thân?" "Đúng. Dục vọng khống chế của Đỗ Thành Minh quá mạnh, hắn không thể chấp nhận được chuyện người của hắn không nghe lời, một khi mất đi sự khống chế rồi, hắn sẽ hủy diệt kẻ đó." "Hơn nữa còn có thể dùng chuyện của La Linh Nhi để tiếp cận chúng ta, bắt quan hệ với chúng ta. Hắn ta đúng là biết tận dụng cơ hội." Nhiễm Phi Trạch ngừng lại một lát rồi tiêp: "Vậy, nếu như Lưu Hưởng muốn giết nàng thì sao Đỗ Thành Minh có thể đồng ý được? Chẳng phải hắn đang rất vui vẻ dọa dẫm nàng sao? "Đúng, cho nên Lưu Hưởng phải giấu tất cả mọi người, kể cả Đỗ Thành Minh, hắn còn để cái chết của ta trông giống như là gặp sự cố ngoài ý muốn, chứ không phải là bị người ta giết." Chết vì sự cố bất ngờ? Nhiễm Phi Trạch hơi nheo mắt. "Tráng sĩ, ta đói rồi." Nói chuyện rõ ràng rồi, cô muốn ăn no bụng, buổi chiều còn phải tiếp tục làm việc. Chỉ có để cô an toàn làm việc trong phủ nha, Nhiễm Phi Trạch mới có thể rút thân ra ngoài an bài mọi việc. "Thực sự ta chẳng muốn cho nàng ăn cơm chút nào."