Chương 99

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

Nhiễm Phi Trạch hơi chừng bước chân, lại nói: "Tuy lúc này đề cập đến chuyện thành thân thì có vẻ hơi lạ, nhưng dù sao cũng còn tốt hơn nhiều so với chỗ nàng chọn, nàng nhìn xem, nơi này chim hót hoa thơm, non xanh nước biếc, tốt hơn nhiều so với chỗ tối om om kia, đúng chứ?" "Trên đường bắt ác tặc, tráng sĩ làm như thế này có thỏa đáng không?" Cô học theo ngữ khí của chàng. Nhiễm Phi Trạch khẽ giọng cười, xóc cô lên, cõng cô cao thêm một chút."Thành thân nhé, hai người chúng ta sống cùng nhau, có thể ở bên nhau được bao lâu thì hay bấy lâu." Cả người Tô Tiểu Bồi lập tức bị bủa vây bởi sự cảm động, cô ôm chặt lấy chàng, nhất thời không nói nên lời. Chàng nói đơn giản như vậy, không hề lãng mạn chút nào nhưng vì sao cô lại cảm thấy xúc động thế này. "Thành thân nhé!" Thấy cô không đáp, chàng liền sốt ruột, vừa chạy vừa véo lên đùi cô. Tô Tiểu Bồi đau đến mức kêu "ái" một tiếng, đập tay lên vai chàng. Có người nào khi cầu hôn lại đi véo đùi bạn gái chứ? "Thành thân nhé!" Chàng lại nói. "Vâng." Cuối cùng cô cũng không kìm được mà bạo gan một lần. Có thể ở bên nhau được bao lâu thì hay bấy lâu, nghe có vẻ không tồi. Ngộ nhỡ ông Trời rủ lòng thương, cho bọn họ ở bên nhau lâu một chút thì sao. "Hề hề." Nhiễm Phi Trạch cười ngốc nghếch, một lúc sau lại hỏi: "Nàng vừa nói cái gì?" "Ta nói vâng." Tô Tiểu Bồi véo tai chàng, đã cười ngốc rồi còn giả bộ không nghe thấy. "Hề hề." Nhiễm Phi Trạch lại cười ngốc, lại sau lại nói: "Thật tốt!" Đúng là rất tốt. Tô Tiểu Bồi đỏ mặt, vùi đầu vào hõm vai Nhiễm Phi Trạch, áp lên mặt chàng, cô cảm nhận được mặt chàng cũng đang rất nóng, bất giác cảm thấy ngọt ngào. Giải quyết chuyện này nhanh một chút, bắt được Đỗ Thành Minh rồi, cô sẽ lấy tráng sĩ của cô. Nơi Nhiễm Phi Trạch suy đoán là ngọn núi sau am Ninh Phúc, ở hai phương hương khác nhau so với lối ra từ ám đạo chỗ quan tài lúc trước chàng truy đuổi, một đông một nam, cự ly khá xa, nhưng yên tĩnh, u ám, lại gần vách núi, ít có người lui đến. Nếu như bố trí đường sau thì chắc chắn đây là một nơi vô cùng tốt. Chỉ không biết có phải là nơi này không thôi. Người của Minh Tú phái nghe theo lời của Nhiễm Phi Trạch, tản ra tìm kiếm xung quanh, vạch những bụi cỏ dại, lùm cây cao đến nửa người, tìm kiếm cửa ra của địa đạo. Một lát sau, Bạch Ngọc Lang thở hồng hộc cùng Cố Hưng chạy đến."Nhiễm thúc, trong thông đạo dưới đất không có người. Bọn cháu tìm thấy cửa ngầm rồi, nhưng trong các cửa ngầm đều có không có người." "Đường Liên thì sao?" Tô Tiểu Bồi vội hỏi. Bạch Ngọc Lang lắc đầu."Không thấy bất cứ người nào. Có điều trên tường của căn phòng bí mật lúc trước, có một câu nói, lúc đó không có giấy bút, ta liền ghi nhớ lại, ta vẽ cho tỷ xem." Cậu ta tiện tay nhặt một cành cây, vạch lên mặt đất, hình vẽ không rõ ràng lắm nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn hiểu ra."Where is she?" Nàng ta ở đâu? Tên biến thái chết tiệt lại dùng chiêu này! Hắn giấu Đường Liên đi hay là đã giết rồi? Hắn hỏi điều này chỉ để kích thích cô chứ không cho cô bất cứ cơ hội cứu người nào phải không? "Nghĩa là gì vậy?" Nhiễm Phi Trạch hỏi. Tô Tiểu Bồi trả lời, trong lòng vẫn không nắm chắc được Đường Liên còn sống hay đã chết. "Nàng ta còn sống." Một giọng nói truyền đến khiến mọi người đều giật nảy mình. Đỗ Thành Minh! "Nàng ta đương nhiên còn sống, nếu không trò chơi của chúng ta sao có thể tiếp tục được?" Đỗ Thành Minh đứng phía sau bụi cỏ cao đến nửa người, lấp ló lộ ra thân hình. Trên người hắn có vết máu khô, sắc mặt trắng bệch, hiện rõ vẻ suy nhược, nhưng hắn vẫn mỉm cười."Tiểu Bồi, chúng ta không thể kết thúc dễ dàng như thế này được, đoán xem nàng ta ở đâu?" "Đoán cái con khỉ." Nhiễm Phi Trạch phi thân, xuất chưởng, không thể phí lời với loại người như hắn, chàng đã nói rồi, chỉ cần chứng thực những việc này là do hắn làm, chàng sẽ tiêu diệt hắn không chút do dự. Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng xuất ra một chưởng, nhưng Đỗ Thành Minh cũng đã chuẩn bị từ sớm, hắn vừa nhún người liền không thấy bóng dáng đâu nữa, từ vị trí hắn đứng bắn ta mấy mũi ám tiễn. Nhiễm Phi Trạch vặn mình giữa không trung, tránh được ám khí, đang muốn tiến lên phía trước, bỗng nghe thấy Bạch Ngọc Lang ở phía sau lớn tiếng hét lên. Nhiễm Phi Trạch vừa quay đầu, đã thấy Cố Hưng suốt cả quãng đường đi cùng Bạch Ngọc Lang đang vặn ngược tay của Bạch Ngọc Lang, kề đao lên cổ cậu ta. "Cố đại ca, vì sao huynh lại như vậy?" Bạch Ngọc Lang vô cùng kinh ngạc, nhưng lưỡi đao thực sự đang ép lên cổ cậu ta, rạch thành một vệt máu mỏng, cậu ta không dám làm bừa. Đỗ Thành Minh lại hiện ra, hắn đã đổi vị trí, mỉm cười nói với Nhiễm Phi Trạch."Có những lúc lựa chọn cũng là một việc vô cùng khó khăn, ngươi xem ngươi muốn giữ lại cô nương, hay là giữ lại vị huynh đệ tốt?" "Ngươi không thể sáng tạo hơn một chút sao?" Tô Tiểu Bồi chế nhạo hắn. "Có đó." Đỗ Thành Minh nói: "Ngươi xem, ngươi sẽ tự mình chọn ở lại, hay là giữ lại mạng của Đường Liên. Ngươi nhìn xem, ta quan tâm biết bao, đồng thời cho cả hai người bọn ngươi cơ hội lựa chọn." Tô Tiểu Bồi không nói gì, nếu cô chọn lấy cô đổi Đường Liên, Nhiễm Phi Trạch sẽ không đồng ý, mà hiện giờ không giữ được Bạch Ngọc Lang, Nhiễm Phi Trạch sẽ thế nào? Đỗ Thành Minh đúng là một gã tàn độc! Không một ai nói gì, mọi người như thể bị đóng băng. Tô Tiểu Bồi nhìn Cố Hưng, nghiêm túc mà nói thì đáng lý hắn cũng phải ở vị trí bổ đầu rồi, có điều Tần Đức Chính mang kim đao bên mình, luôn ở trên hắn một bậc. Ngày đó, khi phá vụ án giết người hàng loạt của Mã Chinh Viễn, chính Cố Hưng đã đưa một đội người đi bắt. Hóa ra, Lưu Hưởng chẳng qua chỉ là quân cờ, tín đồ thực sự trung thành mà hắn thu phục được chính là Cố Hưng này. Cố Hưng ép Bạch Ngọc Lang đi về phía Đỗ Thành Minh. Bạch Ngọc Lang tỏ vẻ giận giữ, hét lớn: "Nhiễm thúc, chớ quản cháu. Để cháu giết tên tặc tử này." Cố Hưng vặn cánh tay cậu ta, đá một cước lên chân."Chớ ồn ào. Các ngươi đừng có hy vọng làm bừa. Tất cả hãy đứng ra chỗ ta có thể nhìn thấy được." Mấy đệ tử của Minh Tử phái cầm kiếm đứng đó thực sự không dám cử động. Nhiễm Phi Trạch kéo Tô Tiểu Bồi đến đứng sau lưng mình. Đỗ Thành Minh nhìn bọn họ cười ha hả. Tô Tiểu Bồi lại móc dao găm ra, nắm thật chắc trong tay. Tuy Nhiễm Phi Trạch đã ở bên cạnh, chắc cũng không cần dùng đến, nhưng cô vẫn cảm thấy nên thủ thế sẵn sàng thì hơn. "Tiểu Bồi, vừa rồi khi đem giấu Đường Liên, ta đã hạ độc nàng ta, chất độc cùng loại với chất dùng trên người bọn cướp kia, nàng ta chỉ còn sống được khoảng nửa canh giờ nữa. Thuốc giải rất đơn giản, bất cứ loại thuộc giải độc nào cũng đều có tác dụng. Cho nên, điều quan trọng vẫn là, bọn ngươi phải tìm thấy nàng ta. Ngươi đi cùng ta, ta sẽ nói cho bọn chúng biết Đường Liên ở đâu." Tô Tiểu Bồi không nói gì. Nhiễm Phi Trạch đột nhiên nắm chặt tay cô. Tô Tiểu Bồi cũng chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy mình có thể hiểu rõ được ý tứ của chàng, liền lớn tiếng đáp: "Đỗ Thành Minh, đừng tưởng rằng chuyện gì ngươi cũng đều thần cơ diệu toán, ta cũng có chuyện có thể khiến ngươi bất ngờ." "Vậy sao?" "Ngươi giết thời gian với bọn ta ở đây cũng chẳng được lợi gì, ngươi đã bị thương và trúng độc rồi, ngươi cho rằng mình có thể cầm cự được bao lâu? Khắp ngọn núi này đều là người của bọn ta, đầu óc ngươi có vẫn đề mới cho rằng bắt giữ một mình Bạch Ngọc Lang là có thể giải quyết được tất cả. Cứ coi như ta đi cùng ngươi, thì ngươi có thể đi đâu được chứ? Cứ coi như đi rồi, toàn giang hồ sẽ truy sát ngươi, quan phủ triều đình cũng sẽ truy nã ngươi, ngươi cho rằng mình có thể yên ổn sống được mấy ngày đây?" "Bảo bối à, chẳng phải chúng ta đã thảo luận vấn đề này trong mật thất rồi sao? Ngươi cũng đừng lo lắng cho vết thương của ta, ta vẫn đủ sức để đưa ngươi đi." Tô Tiểu Bồi bình tĩnh, tỉ mỉ suy nghĩ, không thể nào, hắn sao có thể ngây thơ cho rằng có thể đưa cô ra khỏi thiên la địa võng này, lại còn ngay trước mắt tráng sĩ. Dự định của hẳn không phải là chủ ý này, rốt cuộc hắn muốn gì chứ? Có điều lúc này không phải là lúc để cô có thời gian suy nghĩ kĩ càng, vừa rồi Nhiễm Phi Trạch ra hiệu cho cô thu hút sự chú ý của đối phương, nhất định là chàng muốn công hạ Đỗ Thành Minh. Chàng nói đúng, cần gì phải để ý đến những lời hắn nói, bắt giữ hắn mới là con đường giải quyết căn bản nhất. "Ngươi có chuyện khiến ta bất ngờ, chẳng lẽ là những lời cũ rích vô nghĩa này sao? Tiểu Bồi, ngươi khiến ta thất vọng quá, cứ tưởng ngươi còn có kỳ chiêu gì chứ!" "Ta có đó, Thi Ninh." Tô Tiểu Bồi nói: "Ta vừa mới quay về một chuyến, ngươi không ngờ tới nhỉ? Như thế đã đủ mới mẻ chưa? Ta muốn quay về thì quay về, ta muốn đến thì đến, ngươi làm được không?" Sắc mặt Đỗ Thành Minh bỗng chốc thay đổi. "Ta quay về để điều tra tư liệu của ngươi, Thi Ninh, hóa ra ngươi là người như thế này, thật khiến ta cười vỡ bụng rồi..." Tô Tiểu Bồi còn chưa dứt lời, bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cố Hưng. Tô Tiểu Bồi vô thức quay đầu, nhìn thấy Cố Hưng ngã xuống đất, sau người ông ta là một vị đệ tử của Huyền Thanh phái. Xung quanh còn có nhiều trợ thủ giang hồ đang tiến đến phía bên này, hóa ra vừa rồi Nhiễm Phi Trạch đã dặn dò Huyền Thanh phái bên kia điều người lặng lẽ đến mai phục, nếu như bên này thực sự là đường lui của Đỗ Thành Minh thì e là hắn đã có tính toán, vẫn phải phòng ngừa thì hơn. Tô Tiểu Bồi thất thần, nhưng Nhiễm Phi Trạch thì không, chàng đang đợi thời khắc này. Chàng sớm đã nhìn thấy người của Huyền Thanh phái lặng lẽ chạy đến, liền bảo Tô Tiểu Bồi thu hút sự chú ý của Đỗ Thành Minh, cô đã làm rất tốt. Khi Đỗ Thành Minh trấn kinh phẫn nộ, tuyến phòng ngự bỗng chốc trở nên lỏng lẻo. Nhiễm Phi Trạch đột ngột lao thẳng qua đó, toàn lực đánh một chưởng. Lần này, chàng đạp chân lên một cành cây, nếu lại có ám khí tấn công, chàng sẽ dùng cành cây này đánh bật ra. Nhất định phải giết chết Đỗ Thành Minh bằng một chưởng này. Nhưng Nhiễm Phi Trạch đã phán đoán sai, không hề có ám khí, thứ bay đến lại là một chiếc lưới lớn. Chiếc lưới bọc chàng lại rồi nhanh chóng kéo ra sau, chưởng lực của chàng bị yếu đi, cành cây cũng không bắn được ra. Mà Đỗ Thành Minh vào thời khắc đó lại đột ngột giương kiếm đâm về phía chàng. Tô Tiểu Bồi cảm thấy tim mình như ngừng đập, thậm chí còn không nhìn rõ được chuyện gì đã xảy ra. Vừa mới quay đầy nhìn Bạch Ngọc Lang, quay ra đã thấy Nhiễm Phi Trạch xảy ra chuyện. Tô Tiểu Bồi không thể nhìn rõ thứ gì đang bọc lấy chàng, chỉ thấy một bóng người lao về phía Nhiễm Phi Trạch nhanh như bay, nhìn không rõ tướng mạo nhưng ở phương hướng đó thì chỉ có Đỗ Thành Minh. Đến giờ Tô Tiểu Bồi mới biết hóa ra tốc độ của bản thân lại có thể nhanh đến thế. Cô không hề suy nghĩ, mà trên thực tế, cũng không có thời gian cho cô nghĩ, cô chỉ hành động, theo bản năng, tất cả đều là vô thức. Cô lao qua đó, đâm thẳng vào bóng người muốn tấn công Nhiễm Phi Trạch kia. Vào thời khắc va đập, cô ý thức được mấy sự việc. Thứ nhất, kẻ này đúng là Đỗ Thành Minh, đương nhiên không thể nào là người khác được. Thứ hai, trên người cô rất đau, đau vô cùng. Thứ ba, cuối cùng cô cũng hiểu rõ ý đồ vì sao Đỗ Thành Minh cứ ì ra không đi mà vẫn muốn phải chơi trò chơi rồi. Hắn không thể bắt cóc cô, sau này cũng không thể có được những ngày tháng tươi đẹp nữa, cho nên hắn cũng không muốn để cô sống tốt, hắn muốn giết chết người cô yêu thương. Ừm, sự việc thứ tư, chính là cô cũng có thể hung mãnh đến vậy. Cô không hề do dự, cắm con dao găm vào cơ thể của Đỗ Thành Minh. Thế giới đang quay cuồng trước mắt cô, cô và Đỗ Thành Minh đập vào nhau, lăn xuống đất. Xung quanh có tiếng người hét lớn, cô không nghe rõ, người cô rất đau, đau đến mức dường như mọi ý thức đều bị rút sạch, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm của Đỗ Thành Minh, khuôn mặt hắn ghê tởm lại méo mó."Ngươi muốn cùng chết với ta ư? Như vậy cũng không tồi." Cô cảm thấy cô và hắn đang cùng lăn đi, nhìn thấy kiếm trên tay hắn rơi xuống, cô nghĩ chắc mình đã trúng kiếm của hắn rồi. Bọn họ vẫn đang lăn, địa thế này lại nghiêng. Hắn bóp cổ cô đến mức không thở nổi, cô rút dao găm, gắng sức đâm hắn một nhát nữa. Thừa lời làm gì chứ, ai thèm cùng chết với hắn! Bản cô nương đây là người bất tử! Đúng không? Nguyệt Lão số 2238. anh sẽ không để tôi phải chết chứ? Khi cô và Đỗ Thành Minh cùng lăn xuống vách núi, Tô Tiểu Bồi đã nghĩ như vậy. Cô còn nghĩ, tráng sĩ, chàng đừng buồn, ta sẽ quay lại. Đã nói là không được buồn rồi đấy! Khi Tô Tiểu Bồi tỉnh lại, cảm thấy dường như mình vừa trải qua một giấc mơ dài. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã tỉnh táo trở lại. Cô bỗng ngồi bật dậy, sau đó nhanh chóng xác định mình đã quay lại phòng ngủ thời hiện đại. Giường Simmons thoải mái, đầu giường có đặt tấm ảnh gia đình hạnh phúc, điều hòa vẫn đang chạy, phát ra âm thanh ù ù nhè nhẹ. Tô Tiểu Bồi nhảy xuống giường, xoa xoa vùng eo, không bị thương cũng không đau, tuy cảm giác cô và Đỗ Thành Minh vật lộn mới chỉ ở một giây trước đó, nhưng cô thực sự đã quay về thế giới hiện đại rồi. Tô Tiểu Bồi lấy di động của mình ra, nhìn thời gian, lại lật xem lịch làm việc, xem qua việc hôm nay phải làm, sau đó thấy thời gian còn sớm, cô liền đi tắm rửa, cảm nhận rõ độ chênh lệch múi giờ. Trước mắt cô cần phải làm mấy việc. Việc đầu tiên là phải gọi cho sư huynh. "Sư huynh, tư liệu vụ án của Lữ Thông em đã xem rồi, em có vài ý tưởng thế này. Anh cũng biết đó, chắc chắn Lữ Thông không phải là người duy nhất mà hắn xúi giục, điều khiển. Dùng vụ án liên hoàn mà bố em đã mất trong khi làm nhiệm vụ kia làm giáo trình, chắc chắn hắn đã khá hài lòng với quá trình thực thi vụ án này. Lúc đầu khi phân tích hung thủ, chúng ta cho rằng hắn chọn mục tiêu là nữ cảnh sát vì họ mang đến cho hắn sự sỉ nhục và phẫn nộ, vậy thì khả năng hắn từng có tiền án, từng bị nữ cảnh sát bắt giữ là rất cao, vì thế đó là nguyên nhân vì sao chúng ta đã tra hết lượt tất cả những nhân viên có liên quan mà vẫn không tìm được manh mối. Nếu như tên Thi Ninh đó chính là hung thủ thì sao? Chúng ta vẽ lại chân dung tội phạm mới, hắn có vấn đề tâm lý nghiêm trọng, có dục vọng khống chế vô cùng mạnh mẽ, hắn có học thức, có nhu cầu đạt được sự sùng bái và tôn kính, cho nên nhất định quá khứ hắn đã từng gặp phải sự giày vò, đả kích cực lớn. Phía cảnh sát đã điều tra trong các trường cao đẳng, đại học không có giáo sư nào tên Thi Ninh, nhưng vì hắn thích được người khác gọi như vậy, mà gọi như vậy sẽ lấy được lòng tin từ người khác dễ dàng hơn, từ đó suy ra, hắn phải ở trong một môi trường đầy văn hóa, có lẽ chính là trường học." "Ừ, anh thảo luận với Giáo sư cũng đưa ra suy đoán giống như vậy." "Cho nên chúng ta phải tìm một người có tuổi thơ bất hạnh, ám ảnh tâm lý vì nữ giới, rất có khả năng từng phải chịu ngược đãi từ mẹ, có lẽ cảnh sát cũng biết, nhưng vấn đề của hắn không được giải quyết, không ai giúp đỡ hắn, sự việc này chắc chắn có liên quan đến nữ cảnh sát. Sau này mẹ hắn qua đời, hắn đạt được rất nhiều thành tích tốt trong sự nghiệp học hành, nhưng có thể vì mắc phải vài lỗi lầm gì đó hoặc giống như có vấn đề trong sơ yếu lý lịch nên không có được kết quả sự nghiệp như hắn mong muốn, đây lại là một đả kích nghiêm trọng mà hắn phải chịu. Thế là hắn cảm thấy mình không nhận được sự đối đãi đáng có, liền đi báo thù xã hội." Tô Tiểu Bồi ngừng một chút rồi nói tiếp: "Còn nữa, hắn có bệnh và đã chết rồi." Vị sư huynh ở đầu dây bên kia hơi sững sờ: "Đến chuyện hắn chết rồi mà em cũng suy đoán ra được sao?" "Nếu không thì tại sao mấy năm qua hắn không liên lạc với Lữ Thông nữa? Có khả này, đúng chứ? Tóm lại điều tra kĩ một chút cũng tốt. Sư huynh, phần chân dung tội phạm này của em chắc chắn không có vấn đề, chọn thời gian chúng ta cùng đi tìm chú Lưu nói chuyện nhé. Lần này, em tin rằng vụ án của bố em nhất định sẽ có tiến triển." Chú Lưu là đồng nghiệp cũ của Tô Kiến An, bố Tô Tiểu Bồi, vụ án đó vẫn luôn đè nặng trên tay ông. Ông từng đồng ý với Tiểu Bồi, một khi còn sống, ông nhất định sẽ giúp Tiểu Bồi bắt được hung thủ giết bố. Tô Tiểu Bồi thấy sư huynh đã đồng ý, hai người lại thảo luận một số chi tiết nữa rồi mới dập máy. Tô Tiểu Bồi thở phảo một hơi, chân dung tội phạm của cô được hình thành trên cơ sở sau khi tiếp xúc mặt đối mặt với hung thủ, cho nên sư huynh cảm thấy kinh ngạc trước sự chắc chắn và mức độ chi tiết mà cô suy đoán, nhưng đương nhiên cô không thể nói ra chuyện xuyên không được, chỉ đành lấy đầu mối vụ án trong hiện thực để giải thích cho những suy đoán của mình. Nhưng cô cảm thấy những điều này thực sự đúng đến tám, chín phần mười. Thi Ninh chính là Đỗ Thành Minh, tuyệt đối không sai. Việc quan trọng thứ hai, cô gọi điện đến bệnh viện, hỏi thăm tình hình của Trình Giang Dực, kết quả vẫn như cũ, không có bất cứ chuyển biến tốt nào. Tô Tiểu Bồi đặt điện thoại xuống, cũng không biết là mừng hay lo, Trình Giang Dực này rốt cuộc đã đi đâu chứ? Cô ở một thế giới khác lâu như vậy, kẻ thù giết cha cũng lôi ra được rồi, mà vẫn không thấy tăm hơi anh ta đâu. Tô Tiểu Bồi nhìn xuống tay mình, nhớ đến chuyện bản thân đã giết chết một người, cảm giác con dao găm đâm vào thân thể Đỗ Thành Minh vẫn còn trên tay, mùi máu tanh nhớp nhúa đến buồn nôn. Tô Tiểu Bồi xoa xoa tay, giết người đúng là chẳng phải chuyện dễ dàng gì, bất luận là giết ai, ở trong tình huống nào. Cũng không biết Đỗ Thành Minh rốt cuộc đã chết hay chưa, nếu như hắn chết rồi, liệu có xuyên không quay về giống như cô không? Tráng sĩ thì sao, chàng nhìn thấy cô rơi xuống vách núi, nhất định sẽ rất buồn. Tô Tiểu Bồi nghĩ như vậy thì cảm thấy hết sức thương tâm. Thực ra chuyện cô lo lắng nhất, muốn làm nhất chính là tìm Nguyệt Lão số 2238 kia để nói chuyện tử tế, có quá nhiều vấn đề cần anh ta giải đáp, cô thực sự cần sự giúp đỡ của anh ta. Cô phải quay lại đó, cô cần nói cho tráng sĩ biết cô rất tốt, cô không sao. Cô còn chưa đồng ý lấy chàng nữa. Nhưng cô không có số điện thoại của Nguyệt Lão, không thể chủ động liên hệ với anh ta. Tô Tiểu Bồi thở dài một hơi, nhắc nhở bản thân phải kiên nhẫn, mỗi lần quay lại, Nguyệt Lão số 2238 đều nhanh chống đến tìm cô, lần này nhất định cũng sẽ vậy. Nhưng lần này lại khác, mãi đến buổi tối, khi Tô Tiểu Bồi làm xong tất cả mọi việc, gặp chú Lưu rồi, gặp mẹ rồi, sau khi ngồi rỗi ở nhà rất lâu, mới nhìn thấy Nguyệt Lão số 2238.