"Cô nương, viết ý gì vậy?" Có người hỏi.
"Hắn dọa nạt ta, hỏi ta thực sự không chết nổi sao?" Tô Tiểu Bồi đáp. Các hán tử giang hồ xung quanh xôn xao mắng kẻ để lại tin này thật là không biết xấu hổ, buồn nôn đến cực điểm, lại đi dọa dẫm cô nương nhà người ta thế này.
"Cô nương, cô nương đáp lại thế nào?"
"Ta nói với hắn, tỷ đây là thần tiên, thân này bất tử."
Xung quanh bống chốc trầm mặc, hồi lâu sau, trong đám người có người không nhịn được cười "phì" một tiếng, ngay lập tức bị người bên cạnh đập cho một cái. Được rồi, kỳ thực mọi người đều nín cười rất vất vả. Câu trả lời này cũng thật mất mặt.
Tỷ đây là thần tiên! Cô nương nhà nào mà lại có thể nói thế này chứ!
Nhiễm Phi Trạch cúi đầu, bờ vai rung động, chàng đang lén lút cười. Biểu cảm của các hán tử giang hồ còn buồn cười hơn cả câu nói mà cô nương nhà chàng viết. Thật đáng yêu, cô nương nhà chàng đáng yêu nhất toàn giang hồ.
Cô nương đáng yêu lúc này duỗi tay ra, kéo chàng đi về nhà, rất nghiêm túc, khí thế. Nhiễm Phi Trạch nhìn cô, cuối cùng không nhịn nổi nữa toét miệng cười lớn. Đáng yêu quá, biểu cảm nghiêm túc của cô nương nhà chàng đáng yêu nhất toàn thiên hạ.
Đi một mạch về đến chỗ ở, Tô Tiểu Bồi đóng chặt cửa lại, ấn Nhiễm Phi Trạch xuống ghế, rồi ngồi xuống đối diện chàng. Nhiễm Phi Trạch vẫn đang nhìn cô cười, cười mãi không dừng lại được. Tô Tiểu Bồi lại không cười nổi, cô hít sâu một hơi, vừa rồi dũng khí đột nhiên dâng cao, cô phải nắm chắc cơ hội để nói với chàng.
"Tráng sĩ, đừng cười nữa."
"Được." Nhưng khóe miệng chàng vẫn cong lên, trong mắt chứa đầy ý cười.
"Ta có chuyện muốn nói với huynh."
"Được." Chàng như linh cảm được điều gì đó, nụ cười dần nhạt đi.
Tô Tiểu Bồi cắn môi, hít thở sâu mấy hơi."Tráng sĩ, có vài chuyện, ta vẫn luôn giấu huynh."
"Ừm." Lúc này Nhiễm Phi Trạch cũng trở nên nghiêm túc chăm chú nhìn cô.
"Quê hương của ta, ở nơi rất xa, rất xa." Xa đến mức khiến cô được định sẵn là không thể có được chàng, cô bị ép đến đây tìm lang quân, lại bị nhấc lên chiến đài. Người kia không phải chỉ viết thư để dọa suông, cô biết rõ điều đó.
Sắp bắt đầu rồi! Mà trước khi bắt đầu, cô phải nói rõ ràng tất cả sự tình với nam nhân này. Đây là người cô yêu.
"Quê hương của ta ở một nơi rất xa, rất xa. Nơi đó rất khác với nơi này. Đồ ăn không giống, y phục cũng khác, cách nói chuyện và chữ viết cũng không giống. Nếu lấy ví dụ thì giống như thế giới này của mấy trăm năm thậm chí là cả nghìn năm sau. Bố ta, chính là cha ta, ông ấy là một cảnh sát, chức nghiệp đó ở nơi đây gọi là bổ khoái. Năm ta mười bốn tuổi, ông đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, chính là bị sát hại trong quá trình truy bắt tội phạm. Quan hệ của ta và mẹ không tốt lắm, bà hy vọng ta sẽ sống theo cách mà bà mong muốn, còn ta thì lại có cách nghĩ của riêng mình. Hung thủ giết bố ta mãi vẫn chưa bị lọt lưới pháp luật, ta muốn báo thù cho ông, ta muốn tìm ra chân tướng, cho nên ta đi học tâm lý học."
Nhiễm Phi Trạch không tài nào cười được nữa, trong dự cảm của chàng có dự cảm không lành hết sức mãnh liệt.
"Tâm lý học là một môn học vấn nghiên cứu quy luật và hoạt động tâm lý của con người. Các vấn đề như: anh ta nghĩ thế nào, vì sao anh ta lại làm thế này, anh ta sẽ muốn làm gì tiếp theo. Ở chỗ của bọn ta, học vấn này có phạm vi ứng dụng rất rộng, giúp đỡ người ta trị bệnh, giải tỏa áp lực của mọi người, cải thiện cuộc sống của bọn họ, còn có một tác dụng là giúp đỡ bổ khoái và quan sai bắt tội phạm. Trước đây ta có nói, là cha ta dạy ta những điều này, đấy là lừa huynh đó. Thực ra là sau khi cha ta qua đời, ta mới quyết định đi học, học đã gần được mười năm. Ta từng trịâm bệnh cho một số người, ta giúp bọn họ thoát khỏi ám ảnh, cũng giúp các bổ khoái bắt được không ít người xấu. Cuộc sống của ta vẫn luôn là như vậy. Sau đó vào mấy tháng trước, một nam nhân tự xưng là Nguyệt Lão xuất hiện, anh ta nói cho ta biết, người trong duyên phận của ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hôn mê bất tỉnh, anh ta bị đánh bay đến thế giới này."
Tô Tiểu Bồi nói đến đây, liếc nhìn Nhiễm Phi Trạch."Nguyệt Lão nói thế giới này cùng tồn tại song song với quê hương của ta, ta không biết phải giải thích thế nào, chính là giống như hai căn phòng ở cạnh nhau, chúng ta sống riêng rẽ trong mỗi căn phòng, không có cửa thông, không có cửa sổ, chúng ta tưởng rằng thế giới chỉ giới hạn trong không gian căn phòng nơi mình ở, mà không hề biết hóa ra bên cạnh cũng có một căn phòng." Tô Tiểu Bồi ngừng lại một chút."Nguyệt Lão nói, ta buộc phải đến thế giới bên này để tìm Trình Giang Dực, đưa anh ta quay lại, nếu không ta sẽ cô độc cả đời, nhân duyên mấy kiếp sau cũng không có kết quả tốt."
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, chàng yên lặng nhìn cô, nghe cô tiếp tục nói.
"Ta không tin anh ta, ta cảm thấy anh ta bị bệnh, trên đời này sao có thể có Nguyệt Lão được, và làm sao có thể có một thế giới khác tồn tại song song như vậy. Nhưng có một buổi tối, sau khi ta đi ngủ, khi mở mắt ra đã phát hiện mình bị mắc ở trên một thân cây trong núi sâu rừng già, dưới cây gần đó, có một vị tráng sĩ đang ngồi trước đống lửa nói chuyện với một vị cô nương. Sau đó tráng sĩ nói cho ta biết, núi đó tên là núi Thiên Liên, bởi vì dãy núi dài liên miên nên được gọi như vậy."
Tô Tiểu Bồi nhớ lại lúc đầu, tròng mắt hơi ẩm ướt."Là huynh đã cứu ta, tráng sĩ. Ta chẳng hiểu tại sao mình lại bị đưa đến thế giới này, chẳng biết bất cứ điều gì, giống như một quái vật. Ta không có tiền, không có y phục, nói chuyện cũng không giống với bọn huynh, nếu như không có huynh cứu, ta thực sự không biết sẽ như thế nào nữa."
Nhiễm Phi Trạch nắm lấy tay nàng, chàng cũng từng hồi tưởng lại chuyện đã qua, nghĩ nếu như khi đó chàng vứt bỏ nàng lại, đến giờ nàng sẽ thế nào. Chàng không dám nghĩ, chàng thấy mừng là mình luôn đưa nàng đi cùng, chàng thấy may mắn vì mình vẫn luôn là người chăm sóc nàng.
"Chuyện sau đó, tráng sĩ đã biết rồi. Ta muốn tìm Trình Giang Dực kia, bất luận anh ta là ai, tìm được anh ta thì ta mới có thể về nhà. Nhưng mà tráng sĩ đã giúp ta đưa thư, quan phủ giúp ta phát công hàm. Sau khi tráng sĩ rời khỏi thành Ninh An, có một đêm ta nhận được bức thư đó bên dưới khe cửa, nhưng không tìm được người gửi. Sau đó khi ta ngủ say, tỉnh lại thì phát hiện mình đã quay về nhà rồi, Nguyệt Lão nói cho ta biết, ta đã bị người khác giết chết. À, ta nói sót một chuyện, trước đó ta đã từng chết một lần. Chính là sự việc liên quan đến Đường Liên, tên sơn tặc tên La Bình đó bắt cóc ta đi, ta giằng co chạy trốn, bị rơi xuống sông rồi chết đuối. Khi đó ta mất đi ý thức, tỉnh lại thì đã về đến nhà mình rồi. Đó là lần đầu tiên ta quay về. Nguyệt Lão chạy đến nói cho ta biết, ở trong thế giới này nếu như ta chết thì sẽ quay về, nhưng vì vẫn chưa tìm được Trình Giang Dực, cho nên sợi dây tơ hồng vẫn sẽ kéo ta quay lại. Rồi một tối, sau khi ta ngủ say, vừa mở mắt ra đã thấy mình thực sự lại quay về đây, ta đang vật lộn dưới đáy sông, lại là tráng sĩ cứu ta."
Nhiễm Phi Trạch gượng cười, nói: "Ta với cô nương thật là có duyên."
"Đúng vậy." Tô Tiểu Bồi cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của Nhiễm Phi Trạch đang nắm lấy tay mình, trong lòng vô cùng buồn bã."Tráng sĩ và ta thật là có duyên."
"Nàng đã bị người ta giết, là ai giết nàng?" Đúng là La Linh Nhi ư?
Tô Tiểu Bồi lắc đầu."Ta cũng không biết, ta nói rồi, ta chưa từng bị chịu khổ, trong lúc ngủ đột nhiên chết nên không có cảm giác gì. Điều này là Nguyệt Lão kia nói, ta mới biết được. Chuyện tiếp sau đó chính là ta quay về đây, vừa mở mát ra đã thấy mình bị mắc trên cây, cũng chẳng biết có phải là khi còn nhỏ ta không tử tế yêu thương bảo vệ cây cỏ hay không mà hình như cây cối có thù với ta thì phải." Tô Tiểu Bồi cố ý muốn nói vài lời pha trò để điều tiết không khí và cảm xúc, đáng tiếc hiệu quả không cao, chẳng hề cảm thấy thú vị chút nào. Cô khịt khịt mũi, bỏ cuộc không nói đùa nữa, tiếp tục kể: "Ta nhìn thấy tráng sĩ và một đoàn người đang đi ở chỗ xa, ta gắng hết sức để hét lớn, cuối cùng lại là tráng sĩ cứu được ta."
Nhiễm Phi Trạch trầm mặc điều này đúng là có thể giải thích được việc nàng rõ ràng không biết võ công nhưng lại xuất hiện trên cái cây đó, cũng có thể giải thích được vì sao chàng đã cứu nàng từ dưới sông lên mà bên sông lại không phát hiện ra tên cướp đó. Bởi vì tên cướp đã rời đi, thời điểm đó không phải là nàng vừa mới bị rơi xuống. Điều này cũng giải thích được vì sao căn phòng đầy máu mà không thấy nàng đâu, không phải là có người bắt cóc nàng đi, cũng không phải là có người di chuyển thi thể của nàng, là nàng tự biến mất, quay về thế giới kia. Điều này cũng giải thích vì sao nàng lại xuất hiệnở Linh Lung trận, trên đời này không ai có đủ bản lĩnh để đưa nàng lên cái cây đó, không ai cả.
Nhiễm Phi Trạch không thể miêu tả được tâm trạng của mình lúc này, thật lâu sau chàng hỏi: "Nếu như nàng vẫn không tìm thấy Trình Giang Dực thì sao? Liệu nàng có mãi mãi ở đây không?"
Tô Tiểu Bồi lắc đầu."Nguyệt Lão nói, nếu như trong khoảng thời gian nhất định ta không tìm được anh ta, sợi dây tờ hồng sẽ đứt, ta vẫn sẽ phải quay về."
"Bao lâu?"
"Ta không biết." Tô Tiểu Bồi cắn môi, trong lòng thực sự rất buồn.
"Sợi dây tơ hồng đứt rồi thì sẽ không quay lại đây được nữa ư?" Chàng giống như đang hỏi nàng, lại giống như đang tự nói tự nghe. Thật gay go, chuyện hoang đường thế này mà chàng lại tin nàng, tin rằng nàng đang nói sự thực.
Tô Tiểu Bồi không nói gì. Nhiễm Phi Trạch cũng không lên tiếng nữa.
Hai người im lặng rất lâu, Nhiễm Phi Trạch đột nhiên hỏi: "Trình Giang Dực kia, nàng phải thành thân với hắn ta sao?"
"Ta đâu có quen biết anh ta, việc gì phải thành thân với anh ta."
"Vậy tìm được y rồi thì sao? Chẳng phải nói y là người trong duyên phận gì đó của nàng sao?" Trong giọng nói của Nhiễm Phi Trạch có sự bất mãn mãnh liệt.
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, cảm thấy rất ấm ức, lời này đâu phải do cô nói."Ai biết được người trong duyên phận này được phán đoán thế nào chứ, Nguyệt Lão đó là người không đáng tin. Người trong duyện phận thì tại sao lại khiêu khích, dọa dẫm ta, hơn nữa nếu thực sự là anh ta làm việc gian ác, làm ra bao nhiêu chuyện xấu thế này, làm sao ta có thể có duyên phận với anh ta chứ, chắc là duyên phận bị ta đến vạch trần, ngăn cản thì có."
"Hắn ta tự cho rằng mình khác với mọi người, kết quả phát hiện ra nàng đến từ cùng một nơi với hắn, tiếp đó phát hiện ra nàng còn có thể chết đi sống lại..." Nhiễm Phi Trạch đột nhiên đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng. guyệt Lão đó đầu bị ngựa đá hay sao? Hắn ta lại để cô nương như nàng một thân một mình đến nơi hoàn toàn xa lạ thế này để tìm người, còn phải tìm một tên khốn nạn như thế nữa? Hắn ta đẩy nàng vào hoàn cảnh nguy hiểm, để nàng..." Chàng dừng lại."Nàng tìm được hắn ta rồi thì quay về thế nào?"
"Không biết." Cô lí nhí nói. Chàng bực mình, lườm cô.
Cô xị mặt ra, cô hiểu biểu cảm của chàng, lúc đầu cô cũng có vẻ mặt như thế với số 2238 kia."Ở quê hương bên kia ta đã nghiên cứu qua về Trình Giang Dực, anh ta không nên là người như thế này, có điều không biết có phải là sau khi đến bên này, tinh thần chịu kích thích quá độ nên tính cách thay đổi hay không."
"Chớ nhắc đến hắn ta."
"Ờ."
"Nếu như nàng không tìm thấy hắn ta thì sao?" Chàng không để cô nhắc đến, tự mình lại muốn hỏi, hơn nữa vấn đề này rõ ràng chàng đã hỏi qua rồi, nhưng không nhịn được mà vẫn muốn hỏi lại.
"Nguyệt Lão nói đến lúc đó thì ta sẽ phải quay về, có lẽ là đột nhiên biến mất."
"Bao lâu?"
"Không biết."
"Vậy nàng còn biết chuyện gì?" Chàng đã cao giọng hơn, thể hiện rõ sự nôn nóng và bất an. Tô Tiểu Bồi đứng lên, đưa tay về phía chàng."Tráng sĩ."
Chàng lùi về phía sau một bước, nhìn cô, hít thở mấy hơi, giọng nói thả lỏng hơn, lại hỏi: "Vậy ta phải làm thế nào?" Cô không biết phải nói gì. Chàng lại hỏi: "Ta có thể làm gì được?"
Cô không thốt ra nổi nửa chữ, tay vẫn cứng đờ giữa không trung, không chạm được tới chàng nhưng lại không hạ xuống.
Nhiễm Phi Trạch nhìn cô hồi lâu, lại hỏi: "Đây chính là điều nàng nói là phải cẩn thận cân nhắc, ngẫm nghĩ mấy ngày nay sao? Nghĩ xem phải nói cho ta biết những chuyện này như thế nào? Chuyện cổ quái hoang đường thế này, vì sao ta lại tin?" Nhưng chàng đã tin rồi, Tô Tiểu Bồi biết.
"Tráng sĩ, cuối cùng ta chắc chắn sẽ phải quay về thế giới của mình, ta không thể làm chủ được, không có cách nào khống chế kết quả. Ta không thể đưa tráng sĩ cùng về nhà. Không có vận may, không có khả năng, có lẽ đây là kết quả tất yếu. Tráng sĩ, đây là nguyên nhân vì sao ta nói mình nhất định sẽ rời đi, tình cảm của chúng ta sẽ không có kết quả." Tô Tiểu Bồi dồn hết dũng khí, cố gắng nói cho hết những lời này."Ta phải thừa nhận, tình cảm của ta đối với tráng sĩ cũng giống như tráng sĩ đối với ta, có tâm ý như nhau, có điều ta biết rõ kết cục như vậy, cho nên tâm ý này chỉ có thể là tâm ý mà thôi."
Nhiễm Phi Trạch lườm nàng, tâm ý chỉ có thể là tâm ý mà thôi, vì sao lại thế này chứ?
Chàng không nói nên lời. Còn cô bị lườm, chỉ cảm thấy tròng mắt mình nóng lên, thực sự muốn khóc.
"Ta cần phải... cần phải ra ngoài một chút." Mãi hồi lâu Nhiễm Phi Trạch mới thốt ra được một câu như vậy, chàng đứng lên, cảm thấy chân nặng như chì, có cảm giác không cất bước nổi. Khó khắn lắm mới đi ra được mấy bước, cảm thấy Tô Tiểu Bồi vẫn đang nhìn chàng từ phía sau, bỗng nhớ ra điều gì, chàng nói: "Ta không đi xa, chớ hoảng, ta sẽ không vứt bỏ nàng."
Nước mắt Tô Tiểu Bồi bỗng chốc trào ra. Nhiễm Phi Trạch không quay đầu nên không nhìn thấy. Chàng đã đi ra khỏi phòng.
Khi bóng dáng Nhiễm Phi Trạch biến mất sau khung cửa, cuối cùng Tô Tiểu Bồi không thể kìm được mà bật khóc thành tiếng. Đã kể hết mọi chuyện rồi, đáng ra cô nên thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng sao lại chỉ thấy lòng nặng trĩu, vô cùng buồn bã.
Nhiễm Phi Trạch đứng rất lâu ở phòng ngoài, tâm trạng bực bội khó chịu đến cực điểm, chàng đi đến hậu viện, muốn bổ củi, nhưng phát hiện củi sớm đã được Quý Gia Văn bổ xong rồi, muốn lấy nước, nhưng phát hiện chum nước hôm qua cũng đã được Quý Gia Văn lấy đầy. Cuối cùng chẳng có việc gì làm, chàng liền đi vòng quanh nhà.
Đi hết vòng này đến vòng khác, chàng cũng không biết rốt cuộc đã đi bao lâu, đi mãi đến lúc toàn thân sũng mồ hôi, cuối cùng tâm trạng mới hơi bình ổn lại. Chàng lại đứng hồi lâu ở cửa, nhớ lại từng sự kiện từ khi Tô Tiểu Bồi đến bên chàng, nhớ đến sự cổ quái của nàng, nhớ đến sự đáng yêu của nàng, nhớ đến sự thông tuệ của nàng, nhớ đến sự khác người của nàng. Nhớ đến tâm ý của nàng đối với chàng.
Chỉ có thể là tâm ý mà thôi.
Nhiễm Phi Trạch quay vào phòng, thấy Tô Tiểu Bồi mắt sưng mọng ngồi trên ghế, tư thế giống y như lúc chàng rời đi. Chàng đi vắt một chiếc khăn ướt mang về lau mặt cho cô. Tô Tiểu Bồi lại muốn khóc nữa, cô cắn môi, cố gắng nặn ra một nụ cười với chàng. Chàng cũng cố nặn ra một nụ cười đáp lại cô, nhưng cười rất khó coi.
Hai người đều cười khó coi, nên chẳng ai bóc mẽ ai.
"Tiểu Bồi, nàng thích ta, đúng chứ?"
Tô Tiểu Bồi gật đầu.
Chàng cười, nói: "Thế này là được rồi, cô nương thích cũng thích ta, tình cảm của ta không bị uổng phí là được."
"Xin lỗi."
"Nên nói xin thứ lỗi."
"Xin thứ lỗi."