Cô tử mắt ngấn lệ, cắm cây hương đang cầm trên tay xuống trước cửa lớn, sau đó ngẩng mặt lên, thút thít nói: "Nếu như... nếu như cây hương này cháy hết, vị nữ gia sư kia vẫn không đến, bọn chúng sẽ giết một người. Nếu như cây hương thứ hai cháy hết mà vẫn chưa đến, bọn chúng sẽ giết thêm một người nữa."
Nàng ta run rẩy, nước mắt lăn dài trên gò má."Giết... giết sạch mới dừng."
Tất cả mọi người đều giật thót. Phủ doãn và Tần Đức Chính nhìn nhau, sư gia bên cạnh vô thức nhìn sang chỗ Tô Tiểu Bồi. Bạch Ngọc Lang cắn chặt răng, nắm chặt cán đao, hận không thể chém chết được lũ cướp tàn nhẫn, ác độc đó.
Phủ doãn lớn tiếng hỏi: "Bảo Tô sư gia đến đây làm gì? Số tiền các ngươi đòi, bọn ta vẫn cần chút thời gian để chuẩn bị, các ngươi muốn Tô sư gia làm chuyện gì?"
Tên cướp đó không đáp một lời, áp giải cô tử kia vào trong.
Nhiễm Phi Trạch thính tai, nghe rõ mồm một những lời của cô tử kia, bèn nhỏ tiếng thuật lại cho Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi gật đầu."Bọn chúng đã yêu cầu thời gian cho ta nhưng khi nào giao ngân lượng vẫn còn chưa nói. Xem ra thời gian này sẽ liên quan đến sự xuất hiện của ta rồi."
Nhiễm Phi Trạch nắm lấy bàn tay cô, cô cũng nắm lại tay chàng."Chúng ta đã nói rõ rồi, tráng sĩ, phải bình tình, chớ hoảng, chàng tin ta đi, ta nhất định sẽ bình an."
Nhiễm Phi Trạch đang định trả lời, Phủ doãn và Tần Đức Chính đã chạy đến."Tô cô nương, cô nương nhìn thấy rồi đó, nếu như cô nương không đến, bọn chúng sẽ giết người. Chuyện ngân lượng còn có thể kéo dài thêm, nhưng cây hương trước cửa này thì không thể kéo dài được."
"Ta biết rồi." Tô Tiểu Bồi gật đầu."Để nó cháy thêm một chút nữa."
Hả? Trong lòng mấy người Phủ doãn hết sức lo lắng, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào. Để Tô Tiểu Bồi ra mặt, mặc cho người ta điều khiển, điều này đâu phải hành vi của quân tử, nhưng Tô Tiểu Bồi không đến, toán cướp kia sẽ giết người, cũng không thể mạo hiểm được. Lông mày Phủ doãn khẽ nhíu chặt lại.
Tô Tiểu Bồi phớt lờ bọn họ, chỉ nói với Nhiễm Phi Trạch: "Ta có đá hộ thân chàng tặng bảo vệ rồi."
Nhiễm Phi Trạch gật đầu. Ở trước mặt mọi người, chàng không tiện nói thêm, chỉ biết nắm tay cô thật chặt. Bọn họ đã đồng ý với nhau, chàng không nên hoảng, càng gặp chuyện thì càng phải bình tĩnh, cô cần sự bình tĩnh của chàng.
Thấy Tô Tiểu Bồi vẫn đứng im, những người khác không tiện giục, nhưng đều nhìn cô chằm chằm. Tô Tiểu Bồi chăm chú nhìn mũi chân mình, không biết đang nghĩ gì. Phủ doãn và Tần Đức Chính lại lấy bản đồ ra, bàn bạc mọi khả năng có thể giành thắng lợi. Liên tục có quan sai quan sát cẩn thận địa thế tình hình xung quanh quay về báo cáo, mọi người lại quây vào với nhau nhỏ tiếng thương nghị.
Lúc này Tô Tiểu Bồi đột nhiên nói: "Đi thôi!"
Mọi người sững sờ, cuống quýt nhìn theo Tô Tiểu Bồi bước tới cánh cửa lớn của am miếu. Cây hương ở cửa kia đã cháy hết hai phần ba, Tô Tiểu Bồi ngồi xổm xuống cửa quan sát, cũng chẳng sốt ruột gọi, chỉ nhìn cây hương đó. Phủ doãn hắng giọng, nói: "Tô cô nương, cô nương đi nói chuyện với những tên cướp đó trước, làm sao có thể bình ổn được bọn chúng, chúng ta sẽ lựa chọn thời cơ hành sự, chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn cho cô nương."
Tô Tiểu Bồi lắc lắc đầu, cất tiếng cảm tạ Phủ doãn rồi nói: "Đại nhân, không thể dùng biện pháp cưỡng chế tấn công được, chắc chắn phải lựa thời cơ hành sự, đại nhân để ta đối phó với bọn cướp đó trước đã. Bọn chúng là động bọn với kẻ gây ra vụ bắt cóc, giết hại tiểu cô nương nhà thợ săn lần trước, chỉ khác người động thủ, nhưng kẻ chủ mưu sai khiến là cùng một người."
"Cô nương làm thế nào biết rõ như vậy?" Tuy đối phương chỉ định Tô Tiểu Bồi đến khiến Phủ doãn đã mập mờ suy đoán ra có liên quan với những chuyện trước đó, nhưng lần này đám cướp hành sự có phần khác lạ, cho nên ông ta vẫn không dám kết luận.
"Ở quê hương ta, phát âm của từ Phật có ý nghĩa là "thứ tư". Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, chàng cũng đang nhìn cô. Tô Tiểu Bồi gật đầu với chàng, rồi lại chuyển sang Phủ doãn. Cho nên, đại nhân, đây không phải là chuyện bắt cóc đòi tiền đơn giản, sau đây bất luận xảy ra việc gì, vẫn hy vọng đại nhân bình tĩnh, cẩn thận, chớ khinh suất manh động, có thể kéo dài thì cứ kéo dài, chớ cưỡng chế tấn công, ta sẽ nghĩ biện pháp để đối phó với bọn chúng.
Cô nói xong lời này, nhìn cây hương sắp cháy hết kia, tiến lên phía trước, gõ mạnh vào cửa am miếu, sau đó lùi ra, đứng bên cạnh Nhiễm Phi Trạch.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, vẫn là cô tử vừa rồi và tên cướp bịt mặt đó. Lưỡi đao kề trên cổ cô tử, mà tên cướp vẫn giấu nửa người ở phía sau cánh cửa, cả người cô tử che chắn cho hắn.
"Ta là Tô Tiểu Bồi, ta đến rồi, ngươi muốn thế nào?"
Tên cướp kia có lẽ không ngờ được Tô Tiểu Bồi lại có dáng vẻ bình tĩnh thế này, hắn hơi sững sờ, sau đó thì nói rất nhanh: "Rất tốt. Vậy tính mạng của tất cả cô tử, cô nương trong am này phải trông cậy vào ngươi rồi."
"Vậy sao? Đại ca thật là biết nói chuyện. Dùng ta để đổi lấy tất cả bọn họ sao? Ta vô cùng nguyện ý, ta vào trong, đại ca thả tất cả bọn họ ra nhé!"
"Ngươi nghĩ cũng thật đơn giản quá!" Tên cướp quát, ấn đao mạnh hơn, trên cổ cô tử lại xuất hiện một vết máu nhàn nhạt.
"Không phải như vậy sao?" Tô Tiểu Bồi nhướng mày."Vậy đại ca nói xem, muốn thế nào?"
"Ngươi vào trong." Tên cướp nói.
"Vào trong làm gì?"
"Vào trong ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Đại ca thấy ta trông giống kẻ ngốc lắm sao?" Tô Tiểu Bồi mỉm cười."Điều kiện vẫn chưa bàn xong đã bảo ta đưa thân vào huyệt hổ, đổi lại là đại ca thì đại ca có đồng ý không?"
"Mạng người nằm trên tay ta." Tên cướp hung tợn nói: "Không nghe lời thì ta sẽ giết bọn chúng."
"Đâu phải mạng của ta mà ta sợ." Tô Tiểu Bồi tiếp lời rất nhanh."Thông thường bọn ta sẽ chơi như thế này. Huynh muốn tiền tài, bọn ta nghĩ biện pháp cho tiền tài, huynh muốn giết ta thì phải tìm ra một lý do khiến ta cảm thấy hợp tình hợp lý mà tự đưa thân đến cho huynh giết. Huynh lấy mạng của người khác mà nói muốn ta vào trong, làm sao ta dám chứ? Nếu nói ta vào trong, còn huynh sẽ thả tất cả mọi người ra, thì chúng ta hãy thương lượng một chút về cách làm của quá trình này. Dù sao thì ta không vào huynh không yên tâm, các cô tử, cô nương bên trong không ra ngoài, chúng ta cũng không yên tâm, cho nên trao đổi này còn có vài chỗ cần bàn bạc. Nhưng huynh không thương lượng bất cứ điều gì, chỉ bảo ta vào trong, cho dù ta có lòng xả thân cứu người thì vị tráng sĩ bên cạnh ta đây cũng không thể đồng ý. Nếu như huynh cưỡng ép kéo ta đi rồi, bọn huynh sẽ chẳng được chơi nữa, huynh nói xem có phải hay không?"
Cô cũng chẳng đợi kẻ kia phản ứng lại, tiếp tục nói liến thoắng: "Huynh cứ nói thẳng ra muốn ta làm thế nào, chúng ta cùng thương lượng điều kiện. Nếu ta có thể làm được, lại có thể đổi được mạng của các cô tử và cô nương bên trong, đương nhiên ta sẽ cân nhắc. Còn nêu bây giờ huynh muốn giết bọn họ cho ta xem, ta sẽ rời đi ngay lập tức, để tất cả bọn huynh đều phải đi gặp quỷ."
Tên cướp đó đang định nói cô mà còn lải nhải nữa thì sẽ giết một người cho cô xem, nhưng nghe thấy Tô Tiểu Bồi nói ra câu cuối cùng kia, bỗng nhiên do dự.
"Vạn sự đều dễ thương lượng. Ta biết huynh không muốn để ta chết, huynh cũng biết rõ chỉ cần có một người trong số các cô nương, cô tử ở đây chết, thì các huynh sẽ gặp phiền phức lớn. Các huynh làm việc theo dặn dò của một người, vừa lấy được một số tiền lớn, mà tiền đồ lại như gấm trải, nghe có vẻ không tồi. Bọn ta bên này chỉ cầu không có ai mất mạng, huynh xem, thứ hai bên mong muốn không ảnh hưởng tới nhau, rất dễ thương lượng."
Tên cướp đó khẽ đảo mắt, quát: "Ngươi đợi ở đó."
Cửa đóng sập lại. Một lúc lâu sau, cửa lớn bỗng mở rộng, mỗi bên cửa là một nam tử bịt mặt dùng đao khống chế một vị cô tử. Tên cướp bịt mặt vừa rồi nói: "Tô Tiểu Bồi, ngươi lại đây, đi thẳng một mạch. Phía trước ở cách Phật điện không xa, có một cỗ quan tài, ngươi nhìn thấy không?"
Tô Tiểu Bồi đã nhìn thấy, cỗ quan tài đó màu đỏ, giống hệt chiếc đựng thi thể của Lưu Hưởng. Những người khác cũng nhìn thấy, sắc mặt đều thay đổi.
Tên cướp đó cười lạnh."Ngươi nằm vào trong, cứ nằm được một canh giờ, bọn ta sẽ thả một vị cô tử, trước khi tất cả các cô tử rời đi, nếu như ngân lượng chưa được đưa đến, thì bọn ta sẽ giết ngươi." Tên cướp nói rồi nói cảm thấy hơi đắc ý."Thế nào, ngươi hài lòng với điều kiện trao đổi này chứ. Ngươi không cần chết, cô tử cũng được cứu, các đại nhân cũng có đủ thời gian chuẩn bị ngân lượng và đưa ngựa theo như yêu cầu của bọn ta. Khá là công bằng."
Nằm vào trong quan tài? Nằm đủ thời gian thả người là được? Tất cả mọi người đều nhìn sang Tô Tiểu Bồi.
Sắc mặt Tô Tiểu Bồi không được tốt lắm. Cô nói: "Ta nằm vào trong rồi, các người sẽ đậy nắp quan tài lại phải không?"
"Đương nhiên là vậy rồi. Quan tài không đậy nắp thì gọi gì là quan tài." Tên cướp lạnh lùng nói.
"Phía sau quan tài đó chắc hẳn cũng đào xong hố rồi, khi ta nằm vào đó, các ngươi sẽ đậy nắp và đóng đinh lại rồi đặt ta xuống hố, có phải không?" Tô Tiểu Bồi vừa dứt lời, mọi người đều rùng mình sợ hãi.
Tên cướp kia hơi sững sờ, nói: "Ngươi đúng là thông tuệ, ngươi yên tâm, nắp quan tài có đục lỗ, sẽ không khiến ngươi ngạt chết, bọn ta cũng không lấp đất, ngươi chỉ coi như ngủ một giấc ở trong đó thôi, tất cả các cô tử sẽ được thả ra, nếu như các đại nhân tiếc mạng của ngươi, chuẩn bị xong ngân lượng sớm một chút, ngươi sẽ được bình an vô sự. Bọn ta sẽ không đóng cánh cửa lớn này, người của các ngươi nhìn thấy chiếc quan tài này là có thể biết được ngươi vô sự, có điều đừng vọng tưởng đến chuyện xông vào trong, khắp nơi đều để cỏ khô và vải dầu, trong quan tài cũng có, nếu phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, bọn ta sẽ giết chết con tin, thiêu miếu, thiêu cả chiếc quan tài này."
Tô Tiểu Bồi không nói gì, chỉ dõi mắt nhìn chiếc quan tài màu đỏ đó.
Không giết nàng sao? Chiêu trò giày vò tinh thần đã tiến thêm một bước rồi, lần này hắn muốn xem thử cô có bị mắt chứng sợ không gian kín(1) không ư?
(1) Trong y học, bệnh này được gọi là Claustrophobia.
"Một canh giờ, thả một con tin?" Tô Tiểu Bồi thừa nhận cô rất sợ, nhưng cô buộc phải khắc phục, hiện giờ thứ cô không cần nhất chính là sợ hãi.
"Không sai." Tên cướp kia lạnh lùng lên tiếng."Đương nhiên rồi, bất cứ khi nào ngươi không chịu nổi nữa, cứ gõ gõ vào nắp quan tài, lớn tiếng kêu mấy tiếng, bọn ta sẽ thả ngươi ra. Có điều ngươi ra ngoài rồi, nhưng cô tử còn lại sẽ mất mạng."
"Nhưng mạng của các ngươi thì sao?" Tô Tiểu Bồi hỏi.
Tên cướp sững sờ.
"Nếu ta không chịu được nữa thì các ngươi sẽ không thả cô tử, không cần tiền tài, không cần mạng nữa sao?"
Tên cướp nhanh chóng hiểu ra."Ngươi chớ phí tâm tư lo lắng thay bọn ta. Nghĩ xem mình có thể chống đỡ được bao lâu đi, mạng của các cô tử, cô nương đó đều nằm trong tay ngươi đấy."
Tô Tiểu Bồi quay sang nhìn Phủ doãn đại nhân."Giả dụ ta cầm cự được cho đến khi tất cả các cô nương đều được thả ra an toàn, mà ngân lượng của quan phủ vẫn chưa đến thì sao? Lúc đó phải làm thế nào?"