Tô Tiểu Bồi thấy Bạch Ngọc Lang tuổi tác tuy trẻ, còn mù quáng sùng bái Nhiễm Phi Trạch, nhưng khi làm việc cũng biết cân nhắc chu toàn, sắp xếp đâu ra đó, khá là có phong thái của đại gia.
Nhiễm Phi Trạch nói: "Đừng xem thường cậu ấy, Bạch gia trang phần nhiều chính là long phụng giữa bầy gà, sáu vị công tử của Bạch gia ai cũng hơn người, chỉ có điều lão Lục này có hứng thú với chuyện làm bổ khoái, nếu không thì, cậu ấy trẻ tuổi tài cao, lại mang theo danh tiếng của Bạch gia trang, chắc chắn có thể đứng cao hơn người khác một bậc trong chốn giang hồ."
"Ồ." Chuyện giang hồ gì đó, Tô Tiểu Bồi thật sự vẫn cảm thấy rất mơ hồ.
Bạch Ngọc Lang đi rồi, Tô Tiểu Bồi chỉ có thể chờ đợi. Thế là cô liền cẩn thận nhắc lại tình trạng của Đường Liên.
Chắc Đường Liên không mắc chứng Psychogenic amnesia(1). Tô Tiểu Bồi biết nàng ta đã nói dối về chuyện sơn tặc, nhưng cô vẫn không tiện phán đoán sâu hơn.
(1) Một hiện tượng mất trí nhớ bất thường mang tính lựa chọn, gọi tắt là chứng lãng quên tâm lý, người bệnh do chịu chấn động quá lớn bởi sự kiện nào đó mà tạm thời không dám nhớ lại một phần hoặc toàn bộ sự việc đã xảy ra.
Dù sao Đường Liên vẫn còn giữ kẽ với cô, tuy trong lúc nói chuyện nàng ta càng lúc càng thả lòng hơn, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn phát giác được sự cảnh giác của nàng ta. Nói vài chủ đề bình thường không liên quan thì nàng ta có vẻ thoải mái, nhưng một khi vòng về chuyện sơn tặc và những điều đã trải qua trên núi thì nàng ta sẽ lập tức ngậm miệng ngay.
Về phương diện phản ứng tiêu cực thì nàng ta khá ổn, sự sợ hãi và ác mộng gần như không có, ít nhất bản thân nàng ta không hề nhắc đến. Tô Tiểu Bồi dùng chuyện đêm ngủ không yên và nằm mơ của mình để dẫn dắt chủ đề, hy vọng có thể khơi gợi, nhưng Đường Liên chỉ nói là nàng ta cũng không ngủ ngon, có điều không nhắc đến ác mộng và những điều khó chịu khác. Thân là một người tìm lại được sự sống sau khi bị bắt cóc, nàng ta thực sự là kiên cường.
Trên thực tế, Đường Liên cảm thấy bất an và căm ghét chuyện phụ thân muốn đưa nàng ta vào am ni cô xuất gia hơn là chuyện bị bắt cóc.
Nếu như ở thời hiện đại, Đường Liên là bệnh nhân của cô, Tô Tiểu Bồi có thể dùng nhiều biện phá để giúp đỡ nàng ta. Nhưng đây là một thế giới khác, đối với các trường hợp cần tư vấn tâm lý tỉ mỉ kỹ lưỡng thì Tô Tiểu Bồi phải gắng sức nhiều hơn nữa, nói cho cùng thì tư duy của mọi người cũng khác nhau, sự hòa hợp về mặt ngôn ngữ cũng có vấn đề. Cô còn không thể để Đường Liên phát giác chuyện cô đang làm, nếu như cô nói mình muốn tiến vào nội tâm của nàng ta, mình đang đang giúp đỡ nàng ta, chắc chắn sẽ doạ Đường Liên sợ hãi, nàng ta sẽ bài xích cô, thậm chí là kinh ghét.
Cho nên hiệu suất của Tô Tiểu Bồi rất thấp, cô cần phải tìm hiểu rõ, sau đó mới có thể can thiệp được.
Can thiệp tâm lý là một lĩnh vực khó, xây dựng quan hệ thân thiết không chỉ cần tư tưởng tương đồng mà cử chỉ thần thái và ngôn ngữ cũng cần phù hợp. Những điều này Tô Tiểu Bồi đều không có sẵn mà phải học hỏi, trong mấy lần nói chuyện giữa cô và Đường Liên, tình hình đã có cải thiện.
Còn về tên sơn tặc bắt giữ Đường Liên, Tô Tiểu Bồi đã dò hỏi Nhiễm Phi Trạch.
Nhiễm Phi Trạch nói phía quan phủ vẫn chưa có động tĩnh gì. Trước Đường Liên từng có một người cũng bị bắt cóc, sau khi bị hung thủ cưỡng bức đã tự vẫn. Tiều phu tìm được thi thể của cô nương đó trên núi. Sau đó chuyện sơn tặc bắt cóc người liền truyền ra, nhưng chưa ai từng gặp hắn.
Mấy tháng sau vụ đó, Đường Liên bị bắt cóc ở một ngõ tối trong trấn, giày của nàng ta rơi trong ngõ, người nhà nàng ta đã báo quan, mọi người đều cho rằng nàng ta lành ít dữ nhiều, không ngờ cuối cùng nàng ta trốn thoát được, chỉ đáng tiếc là không nhớ được chi tiết những sự việc sau khi bị bắt cóc. Mà sơn tặc cũng không xuất hiện nữa, trước mắt, sức chú ý của quan phủ tập trung toàn bộ vào vụ án sát nhân liên hoàn kia, đối với vụ án sơn tặc này cũng ít quan tâm hơn.
Có người suy đoán Đường Liên trốn được ra ngoài mà sơn tặc không hề có động tĩnh truy bắt lại chứng tỏ hắn đã gặp chuyện ở trong núi, có thể đã chết rồi, nên Đường Liên mới có cơ hội. Còn có suy đoán bạo gan hơn nữa là Đường Liên đã giết chết kẻ đó, cho nên nhất thời sợ hãi, đến mức chẳng nhớ được chuyện gì cả.
Tô Tiểu Bồi âm thầm ghi nhớ những lời chàng nói. Cô định sẽ từng bước gỡ bỏ tâm lý ề phòng của Đường Liên.
Hôm nay Đường Liên lại đến tìm cô. Đối với chuyện Đường Liên chủ động đến tìm mình, Tô Tiểu Bồi vẫn luôn cảm thấy là dấu hiệu tốt. Cùng là người gặp nạn trên núi được cứu giúp, trải nghiệm tương đồng này xây dựng quan hệ tín nhiệm giữa bọn họ, điều này rất có lợi. Tô Tiểu Bồi nghĩ đây có lẽ chính là duyên phận, là sự an bài của ông trời.
Sau buổi trưa, Đường Liên đến tìm cô, trước quán rượu chẳng có ai, hậu viện đương nhiên càng vắng vẻ.
Đường Liên thích đến tìm Tô Tiểu Bồi vào lúc này vì không gian khá yên tĩnh, sẽ không gặp phải quá nhiều người. Tô Tiểu Bồi cũng cảm thấy thời điểm này Đường gia có lẽ không trông chừng quá chặt nên nàng ta mới có thể ra ngoài đi lại.
Nhiễm Phi Trạch đã ra ngoài đưa hàng giúp ông chủ Tống.
Tô Tiểu Bồi cảm thấy như thế này cũng tốt, cô có thể cùng Đường Liên nói chuyện nhiều hơn. Nhưng lần này tâm trạng của Đường Liên rất bất an, Tô Tiểu Bồi cảm thấy hình như nàng ta có lời nào đó muốn nói với mình. Cô không nôn nóng, trong việc tư vấn tâm lý, im lặng đúng lúc cũng rất quan trọng, cướp lời người khác có thể cắt đứt mong muốn thổ lộ của đối phương, Tô Tiểu Bồi rất kiên nhẫn, cô đang đợi Đường Liên chủ động lên tiếng.
Đường Liên ngập ngừng nói mấy câu vu vơ, Tô Tiểu Bồi đều chăm chú lắng nghe, cô thấy được sự bất an ẩn giấu trên mặt nàng ta khi nhắc đến am ni cô. Tô Tiểu Bồi đang nghĩ chắc là nàng ta cảm thấy vô vọng với tương lai, cô vừa muốn lên tiếng thì Đường Liên lại đột ngột đứng dậy, bảo là người nhà thực ra không cho phép nàng ta ra ngoài, nàng ta phải nhanh chóng quay về.
Tô Tiểu Bồi biết mình đã mất đi cơ hội, chỉ có thể đợi đến lần sau. Tiễn Đường Liên ra cửa, khi quay lại hậu viện, cô vẫn còn nghĩ đến lời nói và biểu cảm của Đường Liên, thực sự là có quá nhiều chuyện để có thể khiến nàng ta bất an.
Tô Tiểu Bồi đi đến cửa phòng củi, đang chuẩn bị bước vào, đột nhiên một bàn tay to lớn từ phía sau vươn đến, bịt chặt miệng cô.
Trái tim cô như muốn ngừng đập.
Tô Tiểu Bồi sợ đến mức trợn tròn mắt, cô còn chưa kịp vùng vẫy, lại cảm thấy sau gáy đau nhói, trước mắt liền tối sầm lại, bỗng chốc mất hết ý thức.
Va đập, lắc lư, phần bụng bị va đập mạnh, cảm giác khó chịu buồn nôn khiến Tô Tiểu Bồi dần dần tỉnh lại.
Cô mơ màng phát hiện đầu của mình đang dốc xuống dưới, cô bị kẻ nào đó vác trên vai chạy.
Cô bị bắt cóc.
Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô.
Cảm giác buồn nôn càng lúc càng tăng, Tô Tiểu Bồi cố căng mắt ra nhìn nhưng chẳng thấy gì cả, cô bị chụp trong một chiếc bao vải gai.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của tên bắt cóc giẫm lên lá khô và cành cây phát ra tiếng lạo xạo, cô còn nghe thấy tiếng nước chảy.
Cô bị bắt vào trong núi rồi sao?
Tim Tô Tiểu Bồi đập thình thịch, khi Nhiễm Phi Trạch dẫn bọn họ xuống núi từng đi qua một con sông, cô còn nhớ. Bọn họ đã dừng lại bên dòng sông, nước sông rất sâu, chảy rất xiết, Nhiễm Phi Trạch còn lấy nước bên bờ sông để bọn họ rửa tay và rửa mặt cho tỉnh táo.
Đang mải suy nghĩ thì cô nghe thấy tiếng nước chảy gần hơn, tên bắt cóc dừng lại rồi ném cô xuống đất.
Tô Tiểu Bồi cắn chặt răng, tuy đau nhưng không hề kêu ra tiếng, cô không muốn để kẻ đó biết mình đã tỉnh.
Kẻ đó ném cô xuống xong thì không có động tĩnh gì nữa, Tô Tiểu Bồi nghe ngóng một chút, hình như không có ngườinào khác, chỉ một mình hắn, nghe tiếng bước chân giống như đang đi về phía dòng sông.
Tô Tiểu Bồi bắt buộc phải tự cứu mình.
Nếu như cô bị đưa vào sâu trong núi, thì thật sự không tài nào chạy thoát được nữa, cô cùng chẳng thể hy vọng lần nào cũng may mắn gặp được tráng sĩ tốt bụng cứu thoát.
Cô động đậy chân, miệng của chiếc bao vải không bị buộc, chỉ chụp lại mà thôi, tay chân cô đều có thể cử động, thế là cô cẩn thận ngồi dậy, không dám gây động tĩnh quá lớn, chầm chậm gỡ chiếc bao vải kia xuống khỏi người.
Rất thuận lợi. Không ai ngăn cản.
Cô vừa gỡ được chiếc bao vải xuống, còn chưa kịp nhìn rõ tên bắt cóc đang ở đâu thì nghe thấy sau lưng có tiếng chửi rủa, cô không nghe rõ là chửi cái gì, nhưng chắc là lời lẽ tục tĩu.
Là tên bắt cóc!
Tiếng bước chân rõ ràng đang chạy tới từ phía sau, hắn đang lao về phía cô.
Gần ngay gang tấc!
Trong tình thế nguy cấp, Tô Tiểu Bồi chỉ có thể hành động dựa vào bản năng. Cô quay người, hung hăng ném bao vải đi, trúng mặt của kẻ đó, sau đó liền cất bước bỏ chạy, vừa chạy vừa lớn tiếng hét toáng lên "cứu mạng."
Nhưng chạy chưa được bao xa, một bàn tay đầy uy lực hung hăng giật lấy tóc cô. Tô Tiểu Bồi đau đớn kêu "á" một tiếng, thuận theo lực kéo của hắn mà quay người vung một cước, đá trúng vào háng đối phương. Một đá này tràn đầy sức mạnh, đối phương đau đến mức chỉ hét lên một tiếng liền buông tay, ôm lấy thân dưới gập lưng lại, gần như khuỵu xuống đất.
Tô Tiểu Bồi liền xông đến dùng cả hai tay tát cho hắn hai cái, tên đó ngã xuống đất.
Tô Tiểu Bồi không kịp để ý đến hắn, quay người tiếp tục chạy thục mạng. Cô nghe thấy phía sau có tiếng chửi thề, kẻ đó bò dậy, không bỏ cuộc, tiếp tục truy đuổi.
Tô Tiểu Bồi không dám quay đầu nhìn, tim cô đập dữ dội, bây giờ đến kêu cứu cô cũng không đủ sức kêu nữa. Cô chạy về phía một đám cỏ dại và bụi cây thấp rậm rạp, hy vọng có thể tìm được nơi ẩn nấp trước khi kẻ kia bắt kịp mình.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, kèm theo đó là tiếng chửi rủa vô cùng thô tục. Nhưng tốc độ truy đuổi của đối phương không được như lúc trước nữa, chắc là một cước vừa rồi đã có tác dụng, nhưng điều này cũng không thay đổi được sự thực hắn đuổi theo càng lúc càng gần.
Tô Tiểu Bồi sợ toát mồ hôi lạnh, cô cố gắng mở to mắt, tập trung sức chú ý, chạy về phía trước, cô vén đám cỏ rậm rạp cao nửa người ra, đang muốn chui vào trong thì kẻ kia đã đuổi kịp, một tay tóm lấy vai cô muốn kéo về phía sau. Tô Tiểu Bồi quay người lại vung tay ra một cái tát trời giáng, còn chưa nhìn rõ tướng mạo kẻ đó, liền bị hắn thẹn quá hoá giận đẩy mạnh ra.
Cái đẩy này khiến Tô Tiểu Bồi mất thăng bằng. Cô loạng choạng ngã lùi ra sau mấy bước, bị đẩy vào trong bụi cỏ kia. Phía sau là mặt đất nhấp nhô, lại là dốc nghiêng, Tô Tiểu Bồi đứng không vững, một chân vấp phải viên đá, cả người lộn nhào xuống, lăn lông lốc, va phải vách đá cao bên bờ sông.
Tô Tiểu Bồi bỗng cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, rơi xuống dưới. Cô thét lên thất thanh, đầu đau nhói, rơi tùm xuống nước.
Nước sông lạnh băng đột ngột tràn vào khoang miệng và tai của Tô Tiểu Bồi, bao vây cô là bóng đen sâu thẳm, cơ thể cô bị nước sông xô đẩy về phía trước, tim cô bị nỗi sợ hãi kinh hoàng nhấn chìm, cô vùng vẫy, cô nhớ mình biết bơi, nhưng khi rơi xuống nước phần đầu bị va đập mạnh khiến đầu óc cô mụ mị, trở nên choáng váng vô lực, tứ chi không chịu nghe theo điều khiển.
Cô không thở được, nước sông kéo cô chìm sâu vào bóng tối, phổi cô như muốn nổ tung, vô cùng đau đớn, cuối cùng bóng tối hoàn toàn nuốt chửng cô.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu.
Cô đột nhiên nghe thấy tiếng chuông.
Cô vô cùng hoảng hốt, không biết đó là âm thanh gì.
Sau đó, cô đột ngột bừng tỉnh.
Cô bật người dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường. Giường của cô.
Tô Tiểu Bồi kinh hãi ngây người ra.
Căn phòng quen thuộc, ga giường êm ái, chăn gối mềm mại.
Chuông báo thức vẫn không ngừng vang lên những tiếng "reng reng", cô vươn tay tắt nó đi, nhìn thấy bức ảnh bố mẹ đang cười trên tủ đầu giường.
Không phải chứ? Tô Tiểu Bồi véo má mình. Chẳng lẽ là mơ?
Tô Tiểu Bồi nhảy xuống giường, tắm rửa, để bản thân hoàn toàn tỉnh táo lại, cảnh tượng trong mơ vẫn rõ ràng như cũ, tướng mạo của mỗi người, giọng nói ngữ khí của bọn họ, và tất cả những chuyện đã qua, thậm chí cảm xúc và suy nghĩ của cô trong giấc mơ, cô cũng ghi nhớ được toàn bộ.
Tô Tiểu Bồi sửa soạn xong, ra ngoài nhìn lịch, thứ Hai, ngày Hai bảy tháng Tám.
Tô Tiểu Bồi mím chặt khoé môi, buổi tối Chủ nhật cô đi ngủ, tỉnh dậy là thứ Hai, không có gì không đúng cả, ngày tháng chính xác, vì sao cô lại có cảm giác không chân thực thế này? Thật sự đó chỉ là một giấc mơ sao?
Mơ là tư liệu sống được rút ra từ "ký ức mang tính thuyết minh" của đại não, tuy những dữ liệu thực tế ở trong mơ sẽ bị ảo hoá, biến thành tưởng tượng, nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn cho rằng đường phố của trấn Thạch Đầu, trang phục và ngôn ngữ của những nhân vật đó, văn ngôn trên cáo thị, bàn chải đánh răng của thời cổ đại, đều quá chân thực.
Hơn nữa, thời gian sống trong giấc mơ của cô không ngắn, sự kiện tuần tự nhất quán, không có sự nhảy cóc nào. Trong giấc mơ đó, mỗi người đều có phản ứng bình thường, thậm chí còn suy nghĩ rất có chiều sâu. Tất cả các sự việc tình tiết đều hợp lí, logic rõ ràng.
Tô Tiểu Bồi mở máy tính ra, nhanh chóng ghi lại giấc mơ của mình. Cô tiện tay tìm kiếm, phát hiện thời cổ đại thật sự có bàn chải và kem đánh răng, chuyện này trước nay cô hoàn toàn không biết.
Tô Tiểu Bồi nghi hoặc. Cô đờ đẫn hồi lâu, khi sực tỉnh mới phát hiện mình muộn giờ làm rồi.
Ngày hôm nay Tô Tiểu Bồi luôn làm việc trong trạng thái mơ hồ, may mà ở nhà xuất bản này cô vẫn luôn âm thầm làm việc cho qua ngày, nên cũng không khiến nhiều người chú ý. Được nửa ngày, cảm giác chân thực cuối cùng rõ ràng hơn, thế là cô gọi điện thoại cho mẹ mình.
Bà Lý Phi làm việc ở thư viện, khi nhận được điện thoại của con gái thì tỏ ra không vui, bà vẫn đang tức giận vì chuyện cuối tuần trước đi xem mắt, cô đã khiến cho đối phương tức giận bỏ về. Nghe nói con gái không có việc gì chỉ là gọi điện thoại hỏi thăm đôi ba câu thì bà càng tức giận hơn, lấy cớ cô không tập trung chuyện tâm làm việc mà phê bình vài câu.
Quan hệ của Tô Tiểu Bồi và mẹ vẫn luôn là như vậy, mỗi lần nói chuyện và gặp mặt đều không vui vẻ gì, lần này mẹ cô cũng cố bới ra chuyện để chê bai cô, nhưng Tô Tiểu Bồi lại không cảm thấy phản cảm, điều này quá chân thực, quả nhiên cô chỉ nằm mơ mà thôi.
Tô Tiểu Bồi đặt di động trở lại bàn, liếc nhìn nó, đột nhiên nhớ ra một việc, cô cầm lấy điện thoại, mở ảnh ra xem. Tấm mới nhất cô chụp được lưu tên là "Nhạc."
Tô Tiểu Bồi nhấn vào tấm ảnh, trái tim bỗng ngừng đập.
Tron tấm ảnh là chiếc ghế sofa của tiệm cà phê, trên đó không hề có người.
Trống không, chiếc ghế sofa trống không.
Hôm đó, anh ta nói linh tinh vớ vẩn với cô cái gì mà anh ta là Nguyệt Lão, người yêu trong định mệnh của cô gặp tai nạn giao thông bị trọng thương rồi xuyên không, anh ta đang đợi cô cũng xuyên không đến tìm rồi cùng nhau quay về. Vậy mà anh ta lại không tồn tại?!
Tô Tiểu Bồi hơi hoảng, triệu chứng này đối với cô mà nói chắc chắn không xa lạ.
Cô đã gặp qua ở các bệnh nhân.
Có điều cô không ngờ được rằng bản thân mình có ngày cũng bị loại bệnh này.
Nguyệt Lão này thực sự không tồn tại sao?
Tô Tiểu Bồi gọi một cuộc điện thoại: "Sư huynh, em là Tiểu Bồi. Thứ Bảy tuần trước em gặp một người mắc chứng hoang tưởng, em có cho anh ta danh thiếp của anh, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta có đến tìm anh không?"
Đối phương trả lời là không có. Tô Tiểu Bồi miễn cưỡng nói đôi ba câu rồi ngắt máy.
Đờ đẫn một hồi, cô lại gọi cho thầy giáo hướng dẫn luận án tiến sĩ của mình, Giáo sư Uông Đan. Ông không những là giáo viên hướng dẫn, mà còn là bác sĩ tâm lý của cô.
Không sai, bác sĩ tâm lý cũng cần đến bác sĩ tâm lý.
Có lẽ người bình thường đều cho rằng bác sĩ tâm lý làm công việc trị liệu tâm lý, tự mình có thể giải quyết được vấn đề tâm lý của mình, bọn họ hoàn toàn có thể khắc chế giận dữ, giảm bớt áp lực. Nhưng thực ra không phải vậy, bác sĩ tâm lý phải chịu áp lực tâm lý và cảm xúc tiêu cực nhiều hơn những nghề nghiệp khác, trong lúc bọn họ bước vào nội tâm tàn ác và tâm lý của bệnh nhân, bản thân cũng phải chịu những ảnh hưởng tiêu cực.
Khi bố Tô Tiểu Bồi qua đời, phía cảnh sát đã sắp xếp để Giáo sư Uông Đan tư vấn tâm lý cho cô, Giáo sư Uông Đan và phía cảnh sát vẫn luôn có quan hệ hợp tác, từ lúc đó cô đã tìm hểu về tác dụng của tâm lý học trong lĩnh vực điều tra tội phạm, cho nên khi không thể đăng ký thi vào trường cảnh sát, nguyện vọng đầu tiên của cô chính là tâm lý học.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Tô Tiểu Bồi liền vào trung tâm nghiên cứu tâm lý của Giáo sư Uông làm việc, vừa tiếp tục cùng giáo sư học lên tiến sĩ. Giáo sư Uông hiểu rất rõ chuyện của cô, cũng giúp đỡ cô rất nhiều.
Tô Tiểu Bồi gọi điện thoại cho Giáo sư Uông, hỏi ông buổi tối có thời gian không, cô muốn nói chuyện với ông một chút. Giáo sư Uông liền đồng ý ngay.
Tô Tiểu Bồi thấy yên tâm hơn nhiều, cô vỗn dĩ muốn tìm thời gian nói chuyện với Giáo sư về giấc mơ kỳ quái kia, ông có chuyên môn cao hơn cô, có lẽ sẽ có vài kiến giải, cộng thêm chuyện cô xuất hiện ảo giác nữa, vậy thì càng cần nói chuyện cẩn thận hơn.
Tô Tiểu Bồi tận dụng thời gian buổi chiều để sắp xếp lại nội dung trong giấc mơ, buổi sáng vội vàng ghi lại nên không được chi tiết lắm. Hôm nay đáng ra chủ biên sẽ cùng cô thảo luận lựa chọn đề tài, nhưng bất ngờ phải đi công tác, Tô Tiểu Bồi vui mừng vì được thanh nhàn. Cô đọc lại một lượt nội dung ghi chép trong máy tính, sau đó ngồi ngẩn ra.
Đường Liên, hội chứng Stockholm(2), con tin gặp vướng mắc trong tình cảm, ở một vài trường hợp, tâm lý người bị hại phát sinh biến đổi, nảy sinh tình cảm đối với kẻ phạm tội, thậm chí sẽ quay ngược lại giúp đỡ cho hắn. Tại sao cô lại bỏ qua trường hợp này nhỉ?
(2) Thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình. Nguồn gốc của thuật ngữ này là từ một vụ án xảy ra năm 1973 tại Stockholm, Thuỷ Điển.
Tô Tiểu Bồi nhớ lại một lượt toàn bộ phản ứng và thái độ của Đường Liên, càng thêm chắc chắn. Không sai, nhưng khi ấy tại sao cô không nghĩ đến. Ở trong giấc mơ đó, sức phán đoán của cô thực sự đã xuống cấp thê thảm.
Tô Tiểu Bồi dùng cả một buổi chiều lập xong hồ sơ vụ án, lưu vào USB, đến lúc tan ca, cô chạy như bay ra khỏi toà nhà công ty, chuẩn bị đến chỗ hẹn gặp Giáo sư Uông.
Vừa xuống lầu, cô lại sững người.
Trước toà nhà là một khuôn mặt lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa, chính là người đàn ông tự xưng Nguyệt Lão.
"Tô Tiểu Bồi." Anh ta cũng nhìn thấy cô, lớn tiếng gọi.
Tô Tiểu Bồi nhìn xung quanh, mọi người nghe thấy tiếng gọi này cũng nhìn sang phía anh ta.
Tô Tiểu Bồi nhíu chặt mày, không phải chứ, lẽ nào người này không phải là ảo giác?
"Tô Tiểu Bồi, tại sao cô lại quay về rồi?" Nguyệt Lão nóng vội, không đợi Tô Tiểu Bồi kịp phản ứng đã xông đến, kéo cô sang một bên.
"Từ đâu quay lại?" Tô Tiểu Bồi lạnh lùng cố ý hỏi.
"Xuyên không đó, chẳng phải cô đã xuyên không rồi sao? Thời gian còn sớm hơn cả trong tưởng tượng của tôi, tôi cứ nghĩ phải một thời gian nữa cơ, kết quả cô đã xuyên đi rồi. Nhưng cô quay lại cũng sớm quá đó, cô đã gặp được anh ta chưa?"
"Gặp ai?"
"Trình Giang Dực đó!" Nguyệt Lão nôn nóng xoay người."Cô vẫn chưa gặp được anh ta sao?" Anh ta nhìn thấy biểu cảm của Tô Tiểu Bồi liền biết nhất định là chưa gặp được rồi.
"Ai da, tôi còn tưởng rằng hiệu suất của cô đặc biệt cao, trong chốc lát đã làm xong nhiệm vụ rồi chứ, kết quả cô đã đi một chuyến uổng công rồi à." Anh ta vẫn đang tự nói tự nghe, còn Tô Tiểu Bồi trợn mắt nhìn anh ta.
"Đợi chút, đợi chút!" Đồng chí Nguyệt Lão kinh ngạc sững sờ, anh ta trợn tròn mắt, kinh hãi kêu lên: "Lẽ nào cô đã chết rồi?"
"Đúng, trước mặt anh là một linh hồn."
"Trời ạ, cô đừng có đùa chứ." Nguyệt Lão lắc đầu."Cô nói đùa nghiêm túc như vậy rất đáng sợ."
Nguyệt Lão đang muốn nói tiếp, bên cạnh có một đồng nghiệp của Tô Tiểu Bồi đi qua, cười, nói: "Tiểu Bồi, bạn trai cô phải không? Đẹp trai quá."
"He he." Nguyệt Lão được người ta khen, ngại ngùng cười đáp lại.
Đồng nghiệp kia cũng không xen ngang nữa, nói xong câu đó liền vẫy tay rời đi.
Nguyệt Lão nhìn xung quanh không có ai, lại bắt đầu nói: "Tô Tiểu Bồi, sau khi cô xuyên không, chỉ có hai loại tình huống mới có thể quay về được, loại thứ nhất là cô đã tìm được anh ta rồi, tình huống còn lại chính là cô chết rồi. Ở bên kia cô đã gặp phải chuyện gì thế, chết rồi phải không?"