"Vì sao? Ông ta thấy ngươi từng bắt không ít đại đạo trên giang hồ, lại đang ở lại nha môn, liền coi ngươi là thanh thiên đại lão gia trong giang hồ sao?"
"Ta vốn cho rằng ông ta có ý đồ khác, nên chần chừ chưa hành động, mà vẫn luôn nghi hoặc, đến giờ nghe ngươi khẳng định những tin tức này, ta buộc phải vào Linh Lung trận đó một chuyến rồi." Thay vì kéo dài thời gian ngồi không chờ đợi chẳng được kết quả gì, chi bằng cứ vào trong trận pháp xem sao, xem Cửu Linh Đạo chưởng kiên trì như vậy là có dụng ý gì?
Ngày hôm sau, Nhiễm Phi Trạch đi khắp thành Ninh An một lượt nữa, rồi lại thương nghị với Tần Bổ đầu cả nửa ngày, sau đó nói rõ là muốn đưa Quý Gia Văn chuẩn bị quay lại trấn Võ.
Bạch Ngọc Lang phấn khởi chạy đến."Nhiễm thúc, bọn thúc vào Linh Lung trận, không cần một bổ khoái nha phủ làm nhân chứng sao?"
Nhiễm Phi Trạch đáp lại cậu ta bằng một biểu cảm "cậu tự mình nghĩ xem", Bạch Ngọc Lang lại nói: "Vậy Bạch gia trang ra mặt làm chứng cũng không đến nỗi tệ nhỉ?" Chê bai thân phận công sai của cậu ta cũng không sao, cậu ta còn có một thân phận khác nữa.
Nhiễm Phi Trạch lại gửi cho cậu ta một biểu cảm "lực bất tòng tâm", Bạch Ngọc Lang liền nói: "Nhiễm thúc, thúc cũng nói những người giang hồ đó đi, có án mạng, phải tìm quan phủ, xử lý riêng tư như thế thì còn ra thể thống gì chứ?!"
"Được, ta sẽ chuyển cáo."
Bạch Ngọc Lang gật đầu, vẫn thấy không phục lắm. Đối với cậu ta mà nói, Linh Lung trận là một truyền thuyết, ngay đến Quý Gia Văn là người non nớt trong giang hồ cũng có thể đi vào, cậu ta đường đường là lục công tử của Bạch gia trang mà lại bị cự tuyệt, thực sự khiến người ta đau lòng mà.
"Lão Lục, ta có một chuyện muốn nhờ." Biểu cảm đoan chính của Nhiễm Phi Trạch khiến Bạch Ngọc Lang trở nên nghiêm túc, dựng thẳng sống lưng.
"Nếu như Tô cô nương quay lại, nàng ấy nhất định sẽ tìm cháu. Cháu chớ để nàng ấy ở trong căn phòng này nữa, tìm nơi an toàn, sạch sẽ bố trí cho nàng ấy rồi gửi tin tức cho ta, ta sẽ lập tức quay về."
Bạch Ngọc Lang sững sờ, nhờ vả chuệyn này thực sự là... nên nói thế nào nhỉ? Ừm, Bạch Ngọc Lang cũng chỉ đành gật đầu. Hy vọng quay về là người chứ không phải là quỷ. Cậu ta không sợ trộm cướp gian ác nhưng có hơi sợ ma quỷ.
"Đồ đạc của nàng ấy ta đều đã thu dọn cả rồi, cháu bảo người ta chớ bừa bãi động vào, đợi nàng ấy quay lại, vẫn phải tiếp tục sử dụng."
Ừm, Bạch Ngọc Lang gật đầu. Nhiễm thúc đối xử với đại tỷ cổ quái tốt thế này, nếu như tỷ ấy ở dưới suối vàng biết, chắc cũng rất cảm động. Nhớ ra thì, con người đại tỷ này cũng không tệ, tuy tướng mạo hơi xấu, nhưng hiểu lễ giáo lắm, da mặt hơi dày, tính cách cũng khó ưa, nhưng con người thực sự không tồi. Tỷ ấy không còn nữa, thực vẫn khiến người ta nhớ nhung. Bạch Ngọc Lang bị Nhiễm Phi Trạch khơi lên cảm xúc, đột nhiên tròng mắt nóng lên. Đợi cậu ta bi tình xong, khôi phục lại thần trí thì Nhiễm Phi Trạch và Quý Gia Văn kia đã xuất phát rồi.
Trên đường, Nhiễm Phi Trạch và Quý Gia Văn không chậm trễ khắc nào, đi liền một mạch quay về trấn Võ.
Nhiễm Phi Trạch đi thẳng đến biệt viện của Thần Toán môn, yêu cầu gặp Cửu Linh Đạo chưởng.
"Đạo chưởng một mực muốn để ta vào trận pháp là có dụng ý gì? Cứ coi như là thần khí chi thủ có thể làm được gì chứ?" So với đoán bừa, chàng vẫn quyết định hỏi thẳng ông ta.
Cửu Linh Đạo chưởng lạnh lùng nhìn chàng, bình tĩnh nói: "Ta bốc quẻ chưa từng sai. Chỉ lấy chuyện ta vào Linh Lung trận mà nói, vốn ban đầu kế hoạch không phải là đi vào lúc đó, nhưng ta đã tự bốc cho mình một quẻ, có họa sát thân, duy chỉ có vào Linh Lung trận mới có thể giải. Thế là khi đó ta từ ngoại thành chạy về, ngày vào trận đẩy lên sớm nửa tháng, cũng bởi vì như vậy, ta mới được chứng minh ngoại phạm trong vụ án của Thất Sát trang. Nếu không phải nhờ vào quẻ tượng dẫn dắt hành sự, sợ là ta có trăm cái miệng cũng chẳng thể biện giải được."
Nhiễm Phi Trạch không nói gì, thầm cười nhạo, Cửu Linh Đạo chưởng nói lời này như thể bây giờ ông ta có thể biện giải được rõ ràng vậy.
Cửu Linh Đạo chưởng nói tiếp: "Đến giờ tuy vẫn nghi hoặc trùng trùng nhưng tốt xấu gì vẫn còn cơ hội trả lại sự trong sạch cho ta. Ta lại bốc một quẻ cho Nhiễm đại hiệp, trên đó viết: "Hành sự theo lòng mình, trong nguy hiểm cứu được duyên."
Trong nguy hiểm cứu được duyên?
Trong lòng Nhiễm Phi Trạch rung lên."Ý là gì?"
"Ta chỉ biết, có vào Linh Lung trận hay không là do Nhiễm đại hiệp tự mình quyết định." Cửu Linh Đạo chưởng chỉ nói điều này rồi không nói gì nữa.
Nhiễm Phi Trạch thầm mắng chửi cả đống lời thô tục. Lão đầu này thực khiến người ta siêu ghét.
Nhưng mà kỳ duyên của chàng chính là Tô cô nương, trong nguy hiểm cứu được duyên, là có ý gì? Lão đầu này đang dọa chàng sao?
"Đạo chưởng đã là thần quái, chắc chắn cũng có thể bốc ra được hung thủ thực sự là ai, phá được kỳ án."
Trước sự nhạo báng rõ ràng của Nhiễm Phi Trạch, Cửu Linh Đạo chưởng không vội không bực, vẫn lạnh băng như cũ, nói: "Trong thế gian này đâu phải cứ bốc quẻ là có thể tốt được? Nếu có kỳ vận, được ông Trời chỉ điểm cho một chút đã là phúc khí rồi, chớ có lòng tham."
"Vậy chuyện ta muốn tìm người, có phải ông Trời cũng có thể giúp đỡ chỉ điểm cho một chút không?"
"Ta đã bốc quẻ cho vị Trình công tử đó."
"Nói điều gì?"
"Xả thân xả mệnh, mới có thể như ý nguyện."
Lông mày Nhiễm Phi Trạch nhíu chặt lại."Đây là ý gì?" Gã Trình Giang Dực đó làm chuyện xấu gì, còn phải xả thân xả mệnh?
Cửu Linh Đạo chưởng lắc đầu."Thiên ý khó thấu, ta cũng không thể giải."
"Vậy Tô cô nương thì sao?"
Sắc mặt Cửu Linh Đạo chưởng trĩu xuống, yên lặng một hồi, trầm giọng nói: "Nếu như Nhiễm đại hiệp tìm được vị cô nương đó, xin hãy để ta gặp một chút, ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc người thế nào mà không những bốc không ra tự, còn có thể khiến quái bàn của ta nứt ra."
Nhiễm Phi Trạch sững người."Quái bàn đã nứt?"
Chử Linh Đạo chưởng trầm mặc.
"Vậy nàng ấy sống hay chết?"
"Ta nói rồi, bốc không ra tự quái bàn nứt ra. Là sống hay chết, ta không rõ được."
Trái tim Nhiễm Phi Trạch như chím xuống đáy vực.
Qua một lúc lâu sau, Cửu Linh Đạo chưởng hỏi: "Nhiễm đại hiệp, Linh Lung trận này, đại hiệp đi hay không đi?"
Nhiễm Phi Trạch ngước mắt, đáp lại đúng một chữ: "Đi!"
Công việc của Tô Tiểu Bồi coi như thuận lợi, tuy cũng đang làm nội dung phỏng vấn và tư liệu phân tích tâm lý của hai doanh nhân khác, nhưng cô làm nhiều nhất vẫn là nội dung về Trình Giang Dực. Mấy ngày trước, Nguyệt Lão số 2238 lại đến tìm cô, thông báo cho cô biết việc đắp hình đang tiến triển, nhưng vì trong hệ thống có rất nhiều công việc bất ngờ chen ngang, cho nên tạm thời anh ta không nói chắc được cụ thể khi nào cô sẽ lại xuyên không, có điều vẫn nhắc nhở một tiếng trước để cô chuẩn bị tốt tâm lý.
Thông báo thế này chẳng khác gì không thông báo, ngoại trừ đáp lại một tiếng: "Biết rồi" ra, Tô Tiểu Bồi chẳng biết nói gì nữa. Kết quả Nguyệt Lão số 2238 lại cho cô biết: "Sau khi cô xuyên không đến bên đó, y phục mặc trên người sẽ là thứ cô đang mặc ở bên này, hệ thống chỉ có thể chiếu hình tái tạo che chắn cơ thể cho cô trong bốn mươi tám tiếng, cho nên đến bên đó rồi, cô phải nhớ tìm y phục để thay trước, nếu không sau bốn mươi tám tiếng, cô sẽ lõa thể đấy."
Mặt Tô Tiểu Bồi biến sắc, gì chứ, hệ thống dở hơi này còn có bug(5) nghiêm trọng như vậy sao? Nghiêm túc nghĩ kỹ lại thì hình như bộ đồ ngủ gấu Pooh yêu quý của cô lần trước mặc sang về sau thực sự không tìm thấy đâu nữa, sau đó cô cũng quên mất việc này.
(5) Tiếng Anh nghĩa là lỗi.
"Hơn nữa địa điểm cô xuyên không đến nhất định là cách Trình Giang Dực hoặc người có thể giúp cô tìm được anh ta không xa, cô sẽ nhanh chóng có người trợ giúp, cho nên không cần lo lắng, không bị đói, không bị lạnh được đâu." Nguyệt Lão hùng hồn nói.
"Lần trước tôi đã xuyên đến nơi rừng sâu núi thẳm đấy." Tô Tiểu Bồi tức giận nói.
"Nhưng chẳng phải đã gặp được người tốt giúp đỡ cô còn gì? Không vấn đề gì đâu, cô yên tâm."
"Rốt cuộc thì anh lấy đâu ra sự tin tưởng như vậy hả?"
"Nguyệt Lão sẽ không hại người."
"Không biết gì cũng sẽ mất mạng."
"Cô có dây tơ hồng hộ thân."
"Tôi còn có thân thể vàng không thể hư hại nữa."
"Miễn cưỡng có thể nói đó là thân thể bất tử, chỉ có sự nhầm lẫn về thời gian mà thôi."
"Bây giờ tôi đập chết anh có phải là sẽ không cần xuyên không nữa không?" Tô Tiểu Bồi thực sự muốn cầm vợt ruồi để đập số 2238 này.
Đáng tiếc đáp án lại là phủ định. Đầu tiên, cô chẳng thể đập chết anh ta được, tiếp đó, không có anh ta, cô vẫn sẽ phải xuyên không, hệ thống dây tơ hồng đã vận hành, trừ phi dây tơ hồng bị đứt, nếu không mọi chuyện chẳng thể nào thay đổi được.
Tô Tiểu Bồi bừng bừng tức giận, buộc phải chuẩn bị mọi chuyện. Buổi tối đi ngủ, cô vẫn mặc quần áo ngủ kiểu cổ trang, vốn còn muốn xỏ giày vải đi ngủ, nhưng như thế thực sự là bó buộc quá, không ngủ ngon được, nửa đêm lại phải ngồi dậy cởi ra mới có thể ngủ tiếp. Mấy ngày liên tục, chẳng có chuyện gì xảy ra, cô cũng lười dần nên bỏ qua cả việc này.
Chờ đợi là một cảm xúc kỳ quái. Tuy có vài chuyện bạn không hy vọng nó xảy ra, nhưng nếu như biết nó nhất định sẽ xảy ra, bạn liền rơi vào thảm cảnh chờ đợi, nếu như nó bị trì hoãn, bạn sẽ cảm thấy rất sốt ruột. Tô Tiểu Bồi nghĩ bây giờ cô đang trong tâm trạng này. Cô đã nghiên cứu được khá nhiều thông tin liên quan đến Trình Giang Dực, Nguyệt Lão nói cô sắp xuyên không rồi vậy mà mãi chẳng thấy động tĩnh gì, điều này khiến tâm trạng Tô Tiểu Bồi vô cùng tồi tệ.
Cô phát hiện ra mình rất nhớ Nhiễm Phi Trạch, muốn nhanh chóng quay lại đó.
Hôm nay, Tô Tiểu Bồi đi làm, nhìn vào tư liệu của Trình Giang Dực lại phân tâm nhớ đến Nhiễm Phi Trạch, nhớ đến vẻ mặt luôn nghiêm túc, tự kiêu tự phụ mà lại rất cool(6) của chàng, đang không nén được cười, điện thoại của cô bỗng đổ chuông.
(6) Tiếng Anh nghĩa là: Lãnh đạm, lạnh lùng, điềm tĩnh.
Cô nhận cuộc gọi.
"Tiểu Bồi, là anh."
"Sư huynh."
"Chỗ anh có bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng, hắn ta phạm tội giết người hàng loạt ba lần, sau khi bị cảnh sát bắt giữ, anh vẫn luôn theo sát tình hình của hắn."
"Vâng." Tô Tiểu Bồi chăm chú lắng nghe, nếu không phải là chuyện quan trọng, sư huynh sẽ không vì một bệnh nhân tâm thần giết người hàng loạt bình thường mà gọi điện cho cô.
"Anh phải mất rất nhiều thời gian mới giành được sự tin tưởng của hắn, mãi gần đây hắn mới hé miệng nói với anh về nhu cầu và cách nghĩ của hắn trong khi gây án, hắn còn nói cho anh biết, khi hắn bắt đầu gây án lần đầu là có người đã bày cách cho hắn."
"Vâng." Tô Tiểu Bồi ở đầu dây bên này gật đầu, tình huống này cũng không ít gặp.
"Kẻ này từng làm phụ đạo tâm lý cho hắn, có lúc dẫn dắt và kích động hắn, một trong số đó là vụ án sát hại nữ cảnh sát để khiêu khích cảnh sát."
Tô Tiểu Bồi hoàn toàn sững sờ, không nói "vâng" nổi nữa, đầu cô kêu ong ong, một lúc lâu sau mới cất tiếng gọi: "Sư huynh..."
"Đúng vậy, Tiểu Bồi, anh cảm thấy việc này có thể liên quan đến vụ án của bố em, em có muốn đến xem thử không?"
Tô Tiểu Bồi quyết định đi.
Cách một tấm kính ngăn, cô nhìn thấy Lữ Thông, kẻ mắc chứng hoang tưởng giết người hàng loạt.
Sư huynh Tưởng Đông đưa cô đến phòng làm việc, cho cô xem một tập giấy tờ."Đây là các ghi chép, anh đã giao một bản cho phía cảnh sát. Vụ án mà hắn ta nói đó rất giống vụ án nữ cảnh sát bị giết và bố em bị hại, có điều một vài chi tiết hắn ta nói không được rõ ràng. Ngoài ra, danh tính và thân phận của người đã bày cách cho hắn mà hắn nói, phía cảnh sát đã điều tra rồi, không hề có người này."
"Tên giả, thân phận giả?"
"Đúng. Hắn nói người đó tên là Thi Ninh, là giáo sư đại học. Bọn họ gặp nhau trong một quán cà phê. Khi đó hắn làm việc trong quán cà phê này, em cũng biết đó, hắn có vấn đề về tâm lý, cho nên không hợp ở nơi đông người, không bao lâu thì bị cho nghỉ việc. Còn Thi Ninh kia là khách quen của quán, nghe nói Thi Ninh kia vừa nhìn là nhận ra ngay "thiên phú" của hắn, có thể thấu hiểu hắn, bất bình thay cho hắn, tình nguyện lắng nghe những lời than vãn của hắn, rồi bọn chúng trở thành bạn bè."
Tô Tiểu Bồi lật xem tài liệu."Sau đó Thi Ninh đã dạy hắn ta vận dụng "thiên phú" của mình đúng không?"
"Đúng vậy. Tên Thi Ninh kia rất giỏi thao túng tinh thần người khác."
"Bọn họ liên lạc thế nào?"
"Hắn nói ra một số điện thoại, nhưng là số khống. Kẻ này bị bắt cách đây ba năm, hắn nói sau khi hắn vào tù, Thi Ninh không tìm đến hắn nữa, từ đấy bọn chúng mất liên lạc."
"Ảnh thì sao?"
"Không có."
"Miêu tả chân dung?"