Chương 64

Vạn Dặm Tìm Chồng

Minh Nguyệt Thính Phong 16-10-2023 23:42:41

"Cô nương là yêu quái?" "Không phải." "Vậy thì chẳng sao cả." "Không phải." "Vậy thì càng chẳng sao nữa." Tô Tiểu Bồi há miệng, rồi lại ngậm vào. Cô hình như, ừm, không phải đối thủ của chàng. "Tráng sĩ." Xốc lại tinh thần, cô thử lần nữa."Tráng sĩ, ta bắt buộc phải rời đi, chuyện này không do ta quyết định, nhưng ta chắc chắn sẽ rời đi." "Ta cũng từng rời khỏi cô nương, còn nhớ chứ? Nhưng trong lòng ta vẫn nhớ nhung, thân bất do kỷ(1) giống vậy." (1) Chỉ hành động, việc làm của một người là do hoàn cảnh bắt buộc, chứ không phải xuất phát từ nguyện vọng của bản thân người đó. Nhịp tim Tô Tiểu Bồi lại tăng tốc, mắt cay xè, cô nghĩ nhất định mình đã đỏ mặt rồi. Cô há miệng ra lại ngậm miệng vào, sau đó cắn môi, cô thực sự không phải là đối thủ của chàng. "Cô nương có tình ý với ta, ta cũng rất thích cô nương, đã là hai bên có tình ý, đương nhiên phải ở bên nhau đến bạc đầu giai lão." "Đợi chút." Cuối cùng Tô Tiểu Bồi cũng tìm được lời để nói."Ta chưa từng nói là có tình ý với huynh." "Điều này còn cần cô nương nói sao?" Nhiễm Phi Trạch nghiêm túc chân thành, dáng vẻ đó chẳng biết có phải là giả vờ không nữa."Nếu như cô nương có thể nhìn thấy chính mình lúc này, chắc chắn sẽ không phủ nhận thế." Nhìn thấy chính mình? Tô Tiểu Bồi nghĩ cô biết Nhiễm Phi Trạch có ý gì, mặt cô càng đỏ bừng. "Ánh mắt và biểu cảm của cô nương đều đang nói với ta, tráng sĩ, ta rất là thích huynh." Mặt Tô Tiểu Bồi nóng đến mức có cảm giác sắp nhỏ ra máu, cô lườm Nhiễm Phi Trạch, lườm đến mức khiến chàng cũng đỏ mặt. Chàng lẩm bẩm: "Thuật quan sát sắc mặt đọc tâm của ta đây dù sao cũng là do cô nương chân truyền." Truyền cái đầu chàng ý. Cũng chưa thấy chàng vận dụng được vào chỗ nào một cách chính thức. "Hay là, ta làm chiếc gương cho cô nương, cô nương tự mình cẩn thận suy ngẫm nhé." Suy ngẫm cái đầu huynh đó. Da mặt của huynh có thể dày hơn một chút nữa không, có bản lĩnh thì đừng có đỏ mặt khi nói những lời làm người khác thẹn thùng này. Hai người tôi lườm anh, anh lườm tôi, hồi lâu không nói. Cuối cùng Nhiễm Phi Trạch khẽ ho hắng, hỏi: "Ý của cô nương thế nào?" Tô Tiểu Bồi cũng hắng giọng, nỗ lực nói cho có khí thế một chút: "Tóm lại, dù sao thì, ừm, chính là không được." Chính là không được. Nhiễm Phi Trạch nhướng mày, rất bất mãn. Bất mãn thì bất mãn, Tô Tiểu Bồi cũng cố ngẩng đầu ưỡn ngực, rít ra một câu: "Cứ định như vậy đi!" "Ai định gì với nàng chứ? Định cái gì?" Nhiễm Phi Trạch cũng ngẩng đầu ưỡn ngực."Ngoại trừ định thân ra, những thứ khác ta không đồng ý." Giở trò? Tô Tiểu Bồi chau mày, Nhiễm Phi Trạch cũng chau mày giống cô. Thế cục đông cứng hồi lâu, cuối cùng Tô Tiểu Bồi thở dài, đi con đường bi tình, dịu giọng nó: "Tráng sĩ, ta làm như thế này cũng là vì muốn tốt cho huynh. Ta thực sự, chẳng có cách nào." Cô nhìn vào mắt Nhiễm Phi Trạch, tiếp tục nói: "Nếu như huynh thực sự biết rõ tâm ý của ta, thì hắn phải biết hiện giờ ta là thực lòng thực ý, ta không thể lừa huynh, cũng không thể lừa chính mình, bất luận huynh có cảm giác gì với ta, hay ta có cảm giác gì với huynh, thì chúng ta cuối cùng vẫn sẽ phải xa nhau. May mà chúng ta sớm biết kết quả, có thể tránh được thương tâm sau này. Chi bằng cứ duy trì hiện trạng, ta và huynh vẫn là bạn tốt tri kỷ. Kỳ thực ta ở quê hương của mình, cũng chưa từng có người bạn tốt nào giống như tráng sĩ, cảm giác vô cùng trân quý này, sau này khi rời xa nhau, chắc chắn ta cũng sẽ nhớ nhung. Tình ý giống như huynh đây, sợ là cả đời này ta cũng không gặp được nữa." Tô Tiểu Bồi nói đến đây, không nén được, lại thấy đau lòng. Cô hít vào một hơi thật sâu, lại nói tiếp: "Tráng sĩ, quê hương của ta thực sự là quá xa." Xa đến mức chẳng biết làm thế nào, xa đến mức chỉ lưu lại bi thương, xa đến mức dù có trái tim dũng cảm vượt ngàn núi vạn non cũng không thể đến được."Ta xin lỗi, thực sự không được." Mắt cô lại ướt đẫm lệ. Nhiễm Phi Trạch cứ chăm chú nhìn cô, kìm nén cảm xúc để không lau vết nước mắt giúp cô, có điều đợi cô nói xong, chàng cũng lên tiếng đi theo con đường bi tình giống thế. "Đau lòng!" Chàng nói, giọng nói vừa nhẹ vừa trầm. Lòng Tô Tiểu Bồi càng buồn bã nhưng đau lòng thì đau lòng, cô nghĩ chàng sẽ nhanh chóng khôi phục được tâm trạng thôi. "Tuyệt vọng!" Chàng lại nói, giọng nói chứa chan tình cảm. Tô Tiểu Bồi suýt chút nữa tắc nghẹn, con người này một câu còn phân thành hai nửa để nói nữa sao? "Tâm trạnh tệ thế này, không muốn làm cơm nữa." Đợi chút, lời này phải hiểu thế nào đây? Mặt Tô Tiểu Bồi hơi cứng đờ, không phải là giống như cô nghĩ chứ. Nhiễm Phi Trạch không nói tiếp nữa, lắc đầu thở dài, lại quay người đi ra ngoài. Tô Tiểu Bồi nhìn chằm chằm bóng lưng của chàng, ngẫm nghĩ rồi vẫn quyết định bám theo chàng, hỏi: "Vậy lát nữa chúng ta ra ngoài ăn à?" Nhiễm Phi Trạch đoan trang, nghiêm túc nói: "Ta là muốn ra ngoài ăn, chỉ không biết cô nương dự định thế nào. Đúng rồi, trên người cô nương có tiền không?" Tô Tiểu Bồi nghẹn cứng, không phải chứ, tráng sĩ tiên sinh, sự báo thù của huynh có cần phải đến nhanh như thế này không? Vừa nhanh vừa ấu trĩ, đây chính là điểm đặc sắc của tráng sĩ sao? Nhiễm Phi Trạch tiếp tục đoan trang nghiêm túc, giống như lẩm bẩm tự nói: "Không thể làm cơm thật là phiền muộn, nhưng ta chỉ làm cơm cho nương tử của mình ăn. Ài, thật là phiền muộn!" Thật là phiền muộn cái quỷ nhà huynh! Tô Tiểu Bồi thực muốn cốc vào đầu chàng. Chàng không phải là báo thù, mà là đang ép cô. "Tráng sĩ, vừa rồi ta đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi." Cô cần phải nhấn mạnh một lần nữa. "Ta nghe thấy rồi mà." Nhiễm Phi Trạch vô tội lại đáng thương."Đau lòng!" Chàng ngừng một chút, bị Tô Tiểu Bồi lườm."Tuyệt vọng phải không?" "Ừm." Nhiễm Phi Trạch rất không biết xấu hổ gật đầu."Cô nương quả nhiên thông tuệ." Thông tuệ cái đầu huynh đó. Tô Tiểu Bồi nhếch miệng cười, quay người vào phòng. Cô vừa bỏ đi, đổi lại đến lượt chàng đuổi theo phía sau."Cô nương đi làm gì vậy?" "Quay về phòng đợi đói chết, dù sao cũng chẳng có cơm ăn. Đợi sau khi ta đói chết rồi thi thể hoàn hồn, tráng sĩ đừng sợ hãi, quen rồi là tốt thôi. Đại khái là sau khi ta chết rồi sẽ sống lại, tiếp đó lại đói chết, rồi lại sống lại nữa, tiếp đó lại chết..." Cô vừa nói vừa quay người lại, nhìn thấy ý cười trong mắt Nhiễm Phi Trạch, rõ ràng cảm thấy lời cô nói rất thú vị. Cười cái gì mà cười? Chàng tưởng cô đang nói đùa sao? Hừ! Tô Tiểu Bồi quay đầu đi về phòng mình, ngồi xuống, trải giấy mở hộp nghiên ra bắt đầu mài mực, định tiếp tục ghi chép của mình, mặc kệ chàng, quỷ nhỏ mọn. Nhiễm Phi Trạch mặt dày ngồi xuống bên bàn của cô, nhìn cô viết chữ. Tô Tiểu Bồi thấy hơi lúng túng, lườm chàng một cái, quay lưng lại. Nhiễm Phi Trạch vẫn ì ra không chịu đi, chống cằm, ngắm cô. "Làm gì vậy?" Cuối cùng cô không nhịn được nữa muốn đuổi chàng, cứ thế này cô chẳng thể nào viết nổi một chữ, nghĩ không ra từ ngữ phải ghép thế nào. "Nhìn ngắm." Chàng nói."Không lấy được nàng dâu thì ngắm cô nương vậy." "Tráng sĩ như thế này có hợp lễ không?" Tô Tiểu Bồi lườm chàng, lễ nghi liêm sỉ đâu? Tráng sĩ! "Ta đâu có như thế này với cô nương khác, rất hợp lễ!" Tô Tiểu Bồi tức nghẹn, tráng sĩ, huynh thắng rồi, với bản lĩnh của huynh, kỷ lục Guinness thế giới về mặt dày chắc chắn không thuộc về ai ngoài huynh. Cô mặc kệ chàng, tiếp tục viết chữ, chuyên tâm, phải chuyên tâm, tập trung tinh thần, nghĩ đến La Linh Nhi, nghĩ đến Phó Ngôn, nghĩ đến Cửu Linh Đạo chưởng, nghĩ đến "Who are you" kia... Cô dần tiến vào trạng thái làm việc, loạt xoạt viết lại từng sự việc từng cá nhân, cẩn thận suy nghĩ từng vấn đề. Nhiễm Phi Trạch bị lạnh nhạt thì không cam tâm, có lòng muốn thu hút sự chú ý của nàng, nhưng thấy nàng chuyên tâm như thế lại không muốn làm phiền, chàng thích dáng vẻ nghiêm túc này của nàng, nàng không giống với những cô nương khác, nàng là độc nhất vô nhị. Nhưng nàng không đồng ý lấy chàng, thậm chí không đồng ý là sẽ cân nhắc chuyện này, nàng từ chối rất quyết đoán. Nàng nói nàng sẽ rời đi, nàng nói nàng thân bất do kỷ, nàng nói tất cả đều không do nàng khống chế. "Cô nương." Chàng không nhịn được cất tiếng gọi. "Hử?" Nàng đang vẽ sơ đồ quan hệ giữa các cá nhân. La Linh Nhi và Phó Ngôn có bố trí ngăn ngầm giống nhau, La Linh Nhi nói là đã giết chết nàng, còn Phó Ngôn dường như rất khẳng định là nàng đã từng chết, cho nên giữa La Linh Nhi và Phó Ngôn có quan hệ nhưng không ai từng thấy bọn họ tiếp xúc, có lẽ giữa bọn họ chỉ đơn giản truyền đưa tin tức? Vì sao phải truyền tin tức? Phó Ngôn muốn đối phó với Cửu Linh Đạo chưởng, mượn cơ hội giết Phương Đồng, một mũi tên trúng hai đích, vì sao lại lựa chọn Cửu Linh Đạo chưởng, có phải La Linh Nhi và Cửu Linh Đạo chưởng có quan hệ gì không? "Cô nương." Nhiễm Phi Trạch lại gọi cô, Tô Tiểu Bồi quay mặt sang, trong đầu vẫn đang suy nghĩ sắp xếp các mối liên hệ này. Nhiễm Phi Trạch nói: "Cô nương thân bất do kỷ, không cách nào tự khống chế, ta há không phải vậy sao?" Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, vẫn còn chưa hoàn toàn tập trung tinh thần. Lúc này bên ngoài có người lớn tiếng gọi: "Tiền bối, tiền bối, ta lấy nước đến cho huynh rồi." Tô Tiểu Bồi nghe tiếng gọi, quay đầu nhìn ra ngoài, sức chú ý bị thu hút qua đó. Nhiễm Phi Trạch thở dài."Nếu như ta hung tàn một chút, vị trí số một trong danh sách muốn ám sát chắc chắn là tiểu tử này, luôn luôn làm hỏng chuyện tốt của ta." Tô Tiểu Bồi nhạy cảm, đột nhiên như được thức tỉnh."Tráng sĩ, huynh đưa ta đến Thần Toán môn đi." Nhiễm Phi Trạch nhìn cô vẻ không vui, Tô Tiểu Bồi biết chàng chê cô không hiểu phong tình đã chuyển chủ đề, cô đẩy chàng một cái, tức giận nói: "Chuyện quan trọng." "Ta biết rõ là chuyện quan trọng, ta có nói gì đâu? Chẳng phải ta không hề oán thán gì sao?" Oán khí của chàng nặng đến mức bao trùm khắp cả trấn Võ rồi, còn nói chàng không có oán thán gì sao? Tô Tiểu Bồi bình tĩnh gật đầu."Vậy khi nào chúng ta đi?" "Đi luôn lúc này." So với việc nhìn cô nương buồn bã trong lòng, chẳng thà tìm chút việc để làm. Đi thăm dò xem vì sao Phó Ngôn chọn trúng Cửu Linh Đạo chưởng, và có phải La Linh Nhi và Cửu Linh Đạo chưởng có liên quan không, chàng biết, chàng cũng là người thông minh mà, chỉ là chàng lười một chút thôi. Hai người thong thả bước ra ngoài, Quý Gia Văn xách thùng bước chạy đến, hỏi: "Tiền bối, hai người đi đâu vậy?" Nhiễm Phi Trạch ném qua cho cậu ta một ánh mắt "đừng hỏi, đừng đi cùng". Quý Gia Văn nhìn đã hiểu, nhưng lại gãi đầu, khuôn mặt ngại ngùng."Ta, ta cũng muốn đi cùng cô nương để học chút bản lĩnh." Nhiễm Phi Trạch nghiêm mặt nhìn cậu ta, chàng đầy bản lĩnh thế này tại sao không thấy cậu ta muốn học chứ, Tô Tiểu Bồi thì lại cười cười."Thập Bát, Huyền Thanh phái các cậu quản chuyện cơm ăn chứ?" "Hả?" Quý Gia Văn chẳng hiểu gì, Nhiễm Phi Trạch gắng sức dùng ánh mắt ra hiệu nhưng lần này cậu ta nhìn không hiểu, chỉ nói sự thực: "Đương nhiên là có cơm ăn." "Vậy có thể quản cả cơm của ta không? Một ngày ba bữa là được." Lại còn "là được", nàng coi nhà bình thường một ngày ăn bốn, năm bữa sao? Nhiễm Phi Trạch rất muốn xoa đầu cô nương.