Tiêu Kỳ hơi sững sờ, cách nghĩ này khá là táo bạo, mỗi một bước đều cực kỳ nguy hiểm. Y nhìn Tào Hạ Đông, lại nhìn La Hoa và Phương Bình, sắc mặt mọi người đều trầm xuống, rõ ràng không có lòng tin đối với kế hoạch này.
Nhiễm Phi Trạch suy ngẫm lại một lượt cả quá trình kế hoạch, lần này cân nhắc đến hoàn cảnh của Tô Tiểu Bồi, khi bọn họ khởi động các cơ quan, liệu nàng có gặp nguy hiểm gì không? Nhỡ chàng vẫn chưa kịp đến nơi, nàng đã rơi xuống rồi thì sao? Chàng đi đến bìa rừng, ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Bồi đang ngồi trên cây.
Tô Tiểu Bồi thấy chàng nhìn lên, bèn vẫy tay với chàng, tỏ vẻ mình vẫn ổn. Nhiễm Phi Trạch gật đầu, hét lên với nàng: "Nàng đợi thêm chút nữa!" Tô Tiểu Bồi gật đầu, cười với chàng.
Nhiễm Phi Trạch quay lại rừng cây nơi bọn Tiêu Kỳ đang thương nghị, chàng lắng nghe một lát, thấy bọn họ thảo luận muốn đợi bọn Trần Hiếu của Thần Khí môn đến cùng bàn bạc rồi hãy phá trận, Nhiễm Phi Trạch liền nói: "Bên đó thăm dò đường vách núi còn không biết tình hình thế nào, từ đầu đó đến đây lại có trận pháp, vòng vèo loanh quanh, đợi bọn họ đến thì trời đã tối mất rồi còn gì."
"Vậy cũng còn tốt hơn là mạo hiểm hành sự."
Nhiễm Phi Trạch lắc đầu, lại nói: "Ta hơi đói rồi."
Mọi người ngẩn ra, lúc khó khăn thế này mà vẫn kêu đói được, thời điểm quan trọng này, chẳng phải mọi người cũng chưa ăn gì sao. Tiêu Kỳ nhíu mày, đang muốn nói: "Đói thì gặm ít lương khô đi", thì Nhiễm Phi Trạch lại nói: "Nàng ấy bị mắc kẹt trên đó lâu như vậy, chắc là còn đói hơn."
Tiêu Kỳ sững người, không biết nên đáp lời thế nào mới phải.
Nhiễm Phi Trạch tiếp tục nói: "Trong ngọn núi này, đêm xuống sẽ rất lạnh."
Mọi người đều trầm mặc, đích thực là như vậy. Tuy đang giữa tháng Tám, ban ngày trời còn rất nắng, nhưng ngọn núi này ở vào địa thế cao, đêm xuống, những tráng hán như bọn họ còn phải đốt lửa sưởi ấm, mặc thêm áo rét. Cô nương này chỉ mặc áo đơn, ở trên ngọn cây sẽ lạnh lắm.
Nhiễm Phi Trạch nhìn mọi người một vòng, nói: "Ta thông thạo Linh Lung trận, tuy trước mắt chưa từng gặp qua trận pháp này, nhưng ta tự tin là bản lĩnh của mình không kém hơn Thần Khí môn, cứ coi như Trần nhị Chưởng môn đến đây, cách ông ấy có thể nghĩ ra, chưa chắc đã tốt hơn của ta. Mạng của ta và mạng của Tô cô nương đến giờ đã được buộc với nhau, nếu không phải đã suy nghĩ kỹ càng thì ta cũng chẳng dám hành động bừa bãi. Để càng lâu, thể lực càng suy giảm, cơ hội vượt trận thành công sẽ càng thấp."
Mọi người ngẫm nghĩ, điều này cũng có lý, bèn quay sang nhìn nhau.
Nhiễm Phi Trạch nói: "Thời gian không nhiều, nên nhanh chóng chuẩn bị, trước tiên phải chuẩn bị cọc gỗ."
Tiêu Kỳ nhìn chàng, biết chàng có chủ ý, liền gật đầu đồng ý. Những người khác đương nhiên cũng không phản đối nữa, lấy mạng ra đánh cược là Nhiễm Phi Trạch, sống chết tự bản thân chàng chịu trách nhiệm. Thế là mọi người phân công nhau làm việc, Nhiễm Phi Trạch và Tiêu Kỳ chặt cây, Tào Hạ Đông đẽo cọc gỗ, La Hoa và Phương Bình bị thương thì chỉ phụ trách cảnh giới ở xung quanh.
Mọi người hợp lực, tiêu tốn gần một canh giờ mới chuẩn bị xong mọi thứ. Cọc gỗ xếp thành một bức tường bảo vệ ở bìa rừng cây, đề phòng cơ quan ám khí tấn công. Nhiễm Phi Trạch lại thổi bột đá mịn, xem xét bố cục của Thiên Ti Ngân Nhận. Cuối cùng sau khi xác định xong, Tào Hạ Đông vứt cọc gỗ mở đường, còn Tiêu Kỳ và La Hoa vận chưởng đánh gãy cái cây cao nơi Tô Tiểu Bồi ngồi kia.
Vì không biết lần này chạm phải các cơ quan sẽ còn xảy ra việc gì ngoài dự liệu, cho nên thời cơ đánh gãy thân cây cũng phải nắm chắc. Nhiễm Phi Trạch không sợ thứ khác, chỉ sợ Tô Tiểu Bồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đợi tất cả chuẩn bị ổn thỏa, mặt trời đã ngả về tây, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, người chưa ăn cơm thì nhanh chóng ăn chút đồ, giữ sức. Nhiễm Phi Trạch phải chuẩn bị cho mình tốt hơn, điều tức vận khí một lúc lâu. Sau đó chàng đứng dậy, đeo tay nải lên, khởi động cơ quan của hộp đao, để nó biến thành hình khiên chắn, rút thanh đại đao màu đen của chàng ra khỏi vỏ, rồi lại đút vào, kiểm tra xong, chuẩn bị ổn thỏa, chàng liền đi đến trước trận pháp, ngẩng đầu, nói với Tô Tiểu Bồi: "Ta lên đó đón nàng, nàng ngồi ôm cho chắc, chớ hoảng."
Tô Tiểu Bồi gật đầu, ngồi trên cây hơn nửa ngày, cô sớm đã mệt lắm rồi, vừa đói vừa khát, lúc này nghe thấy Nhiễm Phi Trạch mạo hiểm lên đây, liền nhanh chóng xốc lại tinh thần.
Nhiễm Phi Trạch quay người nhảy lên ngọn cây phía sau, Tào Hạ Đông cũng nhảy lên, trên ngọn cây đã đặt hai chiếc cọc gỗ. Tiêu Kỳ, La Hoa nấp mình sau rừng cây bên dưới, chuẩn bị sẵn sàng. Phương Bình bị trọng thương, nên tránh ra xa hơn.
Mọi người xác nhận với nhau mọi sự đã chuẩn bị xong rồi, Tào Hạ Đông quát một tiếng "lên" rồi dùng sức quăng một cây cọc gỗ đi, Nhiễm Phi Trạch bật nhảy phi thân, bám theo sau cọc gỗ hướng vào trong trận pháp.
Trọng lượng cọc gỗ khá lớn, đánh vào Thiên Ti Ngân Nhận, giống như bị những lưỡi đao vô tình chém xuống, nghe mấy tiếng "phập phập", sau đó cây cọc đã bị cắt rời thành mấy đoạn. Va chạm này đã lập tức khởi động cơ quan, đoản tiễn trong rừng cây đối diện bắn ra dày đặc, lao thẳng về phía Nhiễm Phi Trạch. Hai bên trái phải cũng có tên nhọn phóng ra. Nhiễm Phi Trạch đã chuẩn bị tâm lý với trận đoản tiễn này, nhưng sự cố của cọc gỗ thì vượt ngoài dự liệu của chàng, chàng lật tay rụt vai, tay phải cầm đao khua đi lưỡi tiễn ở bên phái, tay trái giữ khiên khẽ xoay, chỉ nghe thấy một tiếng "phập phập", đoản tiễn cắm vào mặt khiên, mà trong khoảnh khắc cọc gỗ cũng sắp bị cắt rời. Nhiễm Phi Trạch không kịp sử dụng lực dưới chân, trực giác cho chàng biết cú nhảy này sẽ không phóng lên cao tới chỗ thân cây kia được, thế là chàng dứt khoát khua đao chém đứt Thiên Ti.
Cọc gỗ nặng nề đổ xuống đất, Nhiễm Phi Trạch mượn một lực này, dùng sức khẽ điểm chân, lại lao thẳng lên chỗ thân cây lớn mà Tô Tiểu Bồi đang ngồi. Đại đao trong tay vung cao, chém đi hết số Thiên Ti không nhìn thấy được ở phía trước. Lúc này cơ quan ở hai bên trái phải đã bị khởi động, độc tiễn loạt xoạt bay ra, Nhiễm Phi Trạch nhảy lên, tránh được một đợt tấn công này.
Nhưng chàng bỗng nhìn thấy thân cây nơi Tô Tiểu Bồi ngồi đang rung lắc, dưới gốc cây lại tràn ra khói đen, chẳng biết là thứ gì nữa. Có lẽ là vì lần này cơ quan bị khởi động quá lớn, thân cây đó lại di chuyển vị trí nên Tô Tiểu Bồi không ngồi vững được nữa, hai tay chỉ kịp tóm lấy cành cây treo lơ lửng bên trên.
"Tiêu Kỳ!" Nhiễm Phi Trạch quát lớn một tiếng. Cây có thể di chuyển vị trí, chắc chắn là có cơ quan chôn sâu dưới đất, sợ là cả khu vực này đều sẽ bị ảnh hưởng, khói đen mênh mang, cũng không biết là có độc không, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bắt buộc phải nha chóng rời đi.
Tiêu Kỳ và La Hoa vẫn luôn chăm chú theo dõi sát sao tình hình, thấy tình huống thế này cũng biết là không ổn, vội nhân khoảng trống của trận tiễn đó cùng xuất chưởng đánh về phía phần thân dưới của cây cao kia.
Thế lao lên của Nhiễm Phi Trạch nhanh và mạnh, chàng lớn tiếng nói với Tô Tiểu Bồi: "Cô nương, nhảy!" Chưởng lực mạnh mẽ, so với việc cô bị chấn động mà bay đi, thì thà thả tay ra để chàng đón lấy còn hơn.
Tô Tiểu Bồi đang cắn chặt môi, lo sợ tiếng hét của mình sẽ ảnh hưởng đến Nhiễm Phi Trạch, cái cây đột nhiên rung lắc dữ dội, trước mắt hỗn độn, cô cũng không định rõ được rốt cuộc điều gì đang xảy ra, bỗng nghe thấy Nhiễm Phi Trạch hô nhảy, cô chỉ do dự một thoáng rồi liền thả tay ra.
"Đùng" một tiếng, chưởng lực của Tiêu Kỳ và La Hoa từ xa tấn công đến thân cây, Nhiễm Phi Trạch lật tay nhét đao vào vỏ, hất bao đựng đao ra sau lưng, đưa tay đón, ôm lấy Tô Tiểu Bồi.
Thân cây chưa gãy, chàng mượn thế lao đến mạnh mẽ đạp một cú lên thân cây, cuối cùng đã đá gãy nó, cái cây phát ra tiếng "răng rắc" cực to, đổ nhào sang phía bên kia.
Tô Tiểu Bồi hoa mắt chóng mặt, cảm thấy xung quanh trời long đất lở, cô được Nhiễm Phi Trạch ôm rất chặt, cuối cùng không kìm được nữa mà hét lên.
Nhiễm Phi Trạch ôm lấy cô, men theo thân cây chạy nhanh về phía ngọn cây. Lợi dụng thế đổ của cây, nhảy vào trong rừng rậm ở đầu bên kia.
Tô Tiểu Bồi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt nhắm tịt, cất tiếng thét vang, ôm chặt lấy Nhiễm Phi Trạch theo bản năng.
Nhiễm Phi Trạch ôm chặt cô, sau lưng tiếng "ầm ầm" nổ vang trời, thân cây kia bị đánh gãy khiến mặt đất xung quanh rung chuyển, nứt toác và sụt xuống. Nhiễm Phi Trạch nghiến răng dốc sức, tìm chỗ trợ lực để đặt chân phóng đi, chạy ra được một đoạn khá xa, cuối cùng mới dừng lại.
Tô Tiểu Bồi cảm thấy đầu óc không còn quay cuồng nữa, dừng la hét mà mở mắt ra, cô thấy bọn họ đã rơi xuống một khoảng rừng, bên tai còn nghe thấy tiếng ước chảy, nhưng quay đầu nhìn quanh, ngoài cây cối và bùn đất ra thì chẳng nhìn thấy gì khác.
"Tai chắc bị điếc mất rồi."
Tô Tiểu Bồi ngượng ngùng, vô thức giúp chàng xoa xoa tai."Xin lỗi."
"Phải nói ta thật có lỗi chứ."
Tô Tiểu Bồi lén lút bĩu môi, chàng lại còn dạy cô nói chuyện nữa sao?
Nhiễm Phi Trạch chăm chú nhìn cô, khẽ cười.
"Cười cái gì?" Cô tưởng rằng chàng sắp nói gì đó, kết quả chàng cười xong lại chẳng nói gì.
"Chuyện gì đáng cười?" Chàng lại sửa lời cho cô.
Tô Tiểu Bồi lần này rõ ràng bĩu môi cho chàng nhìn, cô vừa quay về thời hiện đại một thời gian, cho nên cách nói chuyện đã khôi phục trạng thái bình thường, bây giờ vừa xuyên không về đây, chênh lệch thời gian còn chưa đảo lại, cô không thích ứng kịp cũng là chuyện bình thường phải không?
"Ta đã biết mà." Nhiễm Phi Trạch đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Biết được chuyện gi?"
"Nàng chắc chắn sẽ bình an vô sự."
Ngữ khí của chàng khi nói ra lời này khiến Tô Tiểu Bồi không thể dùng từ ngữ nào để hình dung, chỉ biết là mình rất cảm động, ở trong thế giới này, cô vốn chỉ là khách qua đường vội vã, nhưng lại có một hán tử tốt như thế này lo lắng cho sự an nguy của cô.
"Cảm ơn." Cô nghĩ cả nửa ngày mà chẳng tìm được lời này hay để đáp lại, chỉ có thể nói ra hai chữ này. Tô Tiểu Bồi biết, hai chữ này không thể nào biểu đạt hết tâm tư của mình.
Nhiễm Phi Trạch đăm đăm nhìn khiến cô bỗng nhiên hơi đỏ mặt. Cô chuyển ánh mắt đi nơi khác, nhìn lại bản thân mình và chàng. Cô vẫn đang được chàng ôm ngang, còn chàng thì đeo tay nải và một hộp đao cực lớn, nhất định là chàng rất mệt. Tô Tiểu Bồi cất tiếng nói: "Ta có thể..." Cô muốn nói rằng cô có thể xuống đất được rồi, nhưng chưa nói hết lời, chàng đã chủ động đặt cô xuống, để đôi chân trần của cô giẫm lên mu bàn chân chàng.
Tô Tiểu Bồi cúi đầu nhìn, chân của chàng lớn hơn chân cô nhiều, mặt chiếc giày tuy cũng bẩn nhưng còn tốt hơn trăm lần so với cành gãy lá mục, đá vỡ bùn nhão trên mặt đất, cô không biết chàng định làm gì.
Tay phải Nhiễm Phi Trạch đỡ lấy eo cô, tay trái với ra sau vai, tháo hộp đao sau lưng ra, vứt xuống dưới đất, sau đó chàng ôm cô lên, đặt ngồi xuống hộp đao. Chàng đứng đó, từ trên cao nhìn xuống, cô ngước mặt lên nhìn chàng, lại muốn nói "cảm ơn" lần nữa.
"Hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kẻ nào đã bắt cóc nàng?" Kết quả là Nhiễm Phi Trạch cất tiếng trước.
Tô Tiểu Bồi lắc đầu."Ta cũng không biết."
"Bao nhiêu ngày nay, nàng ở nơi nào?"
Tô Tiểu Bồi cắn môi, không biết nên đáp thế nào, hỏi ngược lại: "Đã qua bao lâu rồi?"
"Tính từ ngày nàng mất tích đã sáu mươi mốt ngày rồi."
Tô Tiểu Bồi kinh ngạc, cô ở thời hiện đại là hơn ba tháng, bên này chỉ mới qua có hai tháng? Cô nghĩ lần trước mình rơi xuống nước xuyên không quay về mấy ngày, sau khi quay lại thì vẫn là thời gian khi rơi xuống nước, xem ra thời gian cô đến và đi trong hai thế giới không khớp nhau.
Nhiễm Phi Trạch thấy cô mãi không nói gì, đột nhiên ngồi xổm xuống, ngang bằng với tầm mắt cô. Tô Tiểu Bồi nhìn thấy trên mặt chàng có sự lo lắng và... đau lòng ư? Cô có thể nghĩ là như vậy không?
"Nàng có phải chịu khổ không?" Chàng hỏi, đến thời gian trôi qua bao lâu, nàng cũng không biết, chàng không dám nghĩ xem nàng đã phải trải qua những gì.
"Ta không sao." Tô Tiểu Bồi cảm thấy rất có lỗi, vô cùng có lỗi và áy náy với chàng. Cô không kìm dược duỗi cánh tay ra ôm lấy vai chàng."Ta không sao, ta rất ổn, ta không phải chịu khổ chút nào. Ta chỉ là... chỉ là không nhớ được. Thời gian của ta, xảy ra một chút vấn đề."
"Trong căn phòng đó toàn là máu." Nàng có biết rằng thỉnh thoảng chàng nghĩ lại vẫn thấy sợ không.
"Ta không sao. Xin lỗi, khiến huynh lo lắng rồi." Tô Tiểu Bồi cảm thấy khóe mắt cay cay.
"Đều trách ta không tốt, nếu như không phải ta bỏ nàng lại mà đi một mình, có lẽ nàng cũng sẽ không gặp nạn như vậy."
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay của chàng."Tráng sĩ, có vài chuyện ta không cách nào giải thích được, cũng không giải thích rõ được, hoặc là nói, có nói ra cũng sẽ không ai tin."
"Ta sẽ tin." Vẻ mặt của Nhiễm Phi Trạch hết sức chân thành."Điều nàng nói, ta đều tin."
Tô Tiểu Bồi miễn cưỡng nở nụ cười, mắt càng cay hơn, cảm thấy rất muốn khóc."Tráng sĩ, ta thấy mình rất may mắn vì đã gặp được tráng sĩ."
"Ta thấy mình rất may mắn vì đã gặp được cô nương." Chàng sắp ba mươi rồi, nam tử bình thường khác nếu thành thân sớm một chút, ở độ tuổi này cũng có thể sắp làm ông nội rồi. Còn chàng phiêu bạt bốn phương, tự cảm thấy thoải mái không vướng bận, cuộc đời vui vẻ, chàng đã từng gặp qua rất nhiều nữ tử, lương thiện có, xinh đẹp có, tính cách khác nhau, có người nguyện cùng chàng bốn bể là nhà, có người muốn mời chàng ở rể, nhưng chàng chưa từng cảm thấy chuyện lấy nương tử lập gia thất này có gì tốt cả. Trong giang hồ, rất nhiều hán tử thô lỗ cũng không thành thân, chàng nghĩ cuộc đời này mình cũng sẽ như vậy, thậm chí chàng còn cô đơn hơn một chút, đến chuyện sống chung tạm bợ chàng cũng không muốn có, chàng không cảm thấy ở cùng các cô nương thì có điểm gì tốt.
Nhưng kỳ duyên đã đến, hóa ra kỳ duyên là như vậy.
Thấy Tô Tiểu Bồi đột nhiên rơi lệ, chàng liền cười, đưa tay giúp nàng lau đi những giọt nước mắt."Sao lại khóc rồi?"
"Tráng sĩ."
"Ừm."
"Có vài chuyện thực sự là ta không nói rõ được."
"Chớ gấp, đợi khi nào có thể nói rõ thì nói, ta luôn sẵn sàng nghe."
"Ta khiến tráng sĩ lo lắng rồi."
"Cô nương không nơi nương tựa, nếu ta không để tâm, thì có ai để tâm nữa. Nếu như đến ta cũng không lo lắng thì cô nương mới nên khóc chứ."
Tô Tiểu Bồi bị chàng trêu đùa cho bật cười, Nhiễm Phi Trạch giúp cô vuốt mái tóc ngắn, lại nói: "Tóc của cô nương đã dài hơn một chút rồi."
Tô Tiểu Bồi hơi sững người, sờ mái tóc, cái này..."Ta không phải là yêu quái."
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nhưng lại nói: "Nếu như cô nương là yêu quái thì tốt rồi."
Tô Tiểu Bồi bĩu môi, nhíu mày, cô không phải mà.
"Nếu cô nương là yêu, trái lại ta có thể bớt lo lắng hơn. Cô nương khua tay, chum nước sẽ đầy, củi sẽ được chẻ, biến ra một bàn cơm canh, như vậy thật tốt." Chàng lắc đầu, thở dài."Thật đáng tiếc, cô nương không phải là yêu quái."
Tô Tiểu Bồi lườm chàng, Nhiễm Phi Trạch bật cười khanh khách.
Nếu là yêu quái, người bình thường không thể làm nàng bị thương được, nàng không bị thương, không phải chịu khổ, vậy thì tốt rồi. Chàng ngừng cười, thực sư muốn ôm nàng vào lòng, nàng rất ổn, không hề bị thương và đang ở ngay trước mặt chàng. Chàng rất cảm động.
Có điều y phục của nàng không tề chỉnh, hai chân để trần, trông cổ quái y như lần đầu gặp.
"Nếu như cô nương là yêu quái, chắc chắn sẽ là thụ yêu." Mỗi lần đều xuất hiện trong rừng già một cách kỳ lạ treo ở trên cây.
"Nếu ta là thụ yêu, ta sẽ cõng tráng sĩ bay chạy, trốn ra khỏi rừng núi nhỏ bé chẳng thành vấn đề. Không đúng, nếu ta là thụ yêu, rừng núi là nhà ta, ta còn trốn gì mà trốn, khẽ khua tay, cây cũng sẽ rẽ ra, mở đường để tráng sĩ từ từ đi."
Nhiễm Phi Trạch cười không ngừng, bất ngờ ngả người tới phía trước."Vậy sao, chúng ta thử bản lĩnh của cô nương một chút." Nói xong liền ôm eo Tô Tiểu Bồi, nâng tay tung cô lên trời.
Tô Tiểu Bồi hoàn toàn không ngờ chàng sẽ làm việc này, sợ quá cất tiếng hét lớn. Chỉ cảm thấy thân thể bay lên rất cao, sau đó đột nhiên lại rơi xuống, ngồi tàu lượn cũng không có cảm giác nguy hiểm thế này. Tay chân cô khua khoắng, kinh sợ vạn phần, lúc rơi xuống nửa chừng bỗng được Nhiễm Phi Trạch đón lấy. Chàng cười ha ha, cô đấm tay đá chân."Sợ đến thót tim rồi."
Chàng tiếp tục cười."Bệnh gì?"
"Bệnh tim!"