Chương 107: Bạo Nguyên Đan bản tăng cường

Vạn Cổ Chí Tôn

Thái Nhất Sinh Thủy 03-07-2023 14:14:18

Quả nhiên, ở phía xa sau khi không ngừng truyền đến kêu rên thảm thiết, Bạch Mâu tựa hồ gặp gỡ kình địch, không ngừng truyền đến nguyên lực gợn sóng, hiển nhiên là đối cứng ngạnh bính lên. Đột nhiên từ phía sau truyền đến một âm thanh dữ tợn. – Giết cho ta, không giữ lại ai! Nhất thời mấy chục bóng người dồn dập từ bốn phương tám hướng xuất hiện, dũng mãnh lao lại đây, mỗi người đều là hắc y che mặt, nhưng mỗi cái thân thủ bất phàm, dĩ nhiên tu vi tất cả đều là Võ sư trở lên. Vọt vào trong đội ngũ của Lý Vân Tiêu, nhất thời rơi vào trong khổ chiến hỗn loạn. Lý Vân Tiêu hướng chủ nhân của thanh âm kia nhìn tới, nhất thời nở nụ cười nói: – Hóa ra là ngươi a, lão bát. Lý Dật giận tím mặt, chỉ vào Lý Vân Tiêu hận đến nghiến răng, cả giận nói: – Lần trước có Lạc Vân Thường xuất thủ cứu ngươi, lần này xem ngươi làm sao thoát chết! Hai vị sư huynh giúp ta ngăn cản những người khác, ta muốn tự tay giết chết tên súc sinh kia! Hai người phía sau hắn chính là cao thủ Bách Chiến quốc vẫn ẩn núp ở bên cạnh hắn, cùng với hắn là đồng môn sư huynh. Phân biệt là Quảng Nguyên Giáp cùng Ngư Nguyên Văn, hai người đều là Vũ Quân cấp cao thủ. Quảng Nguyên Giáp chính là người ngày đó ở Lý gia tiểu viện, mang theo Lý Dật trốn đi, hắn nhìn chằm chằm Kế Mông, xem thường cười to lên. – Sư đệ yên tâm, những tạp ngư này một cái cũng sẽ không quấy rầy ngươi. Ngươi yên tâm đem thịt trên người tiểu tử kia đao đao cắt đi. Lý Vân Tiêu từ tốn nói: – Nguyên lai nô tài ngươi nổi lên phản chủ chi tâm. Cũng được, ngươi đã là nô tài của Lý gia ta, cái gọi là một ngày làm nô, cả đời là nô. Vậy thì do Lý gia Đại thiếu gia ta tự mình thanh lý môn hộ đi. – Bớt sính miệng lưỡi, ta muốn tính mạng ngươi! Lý Dật cũng không nhịn được nữa, hắn vừa nhìn thấy Lý Vân Tiêu thản nhiên nhàn nhạt, trong lòng liền bốc lên lửa giận vô hình! Hận không thể đem Lý Vân Tiêu xé thành phấn vụn, lại dùng chân đạp trên vô số lần! Nhiều ngày tích lũy lửa giận, rốt cục vào đúng lúc này bộc phát ra, Huyền Binh bảo kiếm trong tay hắn đột nhiên phát sinh từng trận long ngâm, cả người bắn mạnh lên, quay về phía Lý Vân Tiêu chém tới. Kế Mông đang muốn hộ chủ, một luồng uy thế vô cùng bá đạo hướng hắn vọt tới. Quảng Nguyên Giáp cười lớn một tiếng. – Đại vũ sư nho nhỏ, đối thủ của ngươi là ta! Đem thế võ cả người triển khai ra đi, để ta hảo hảo vui đùa một chút, đừng có một chiêu liền chết, vậy thì không hứng thú. Trường thương của hắn phá không mà đến, trên thân thương Hàn Băng điểm điểm, nhiệt độ chợt giảm xuống, trực điểm mi tâm của Kế Mông. Trong lòng Kế Mông cảm giác nặng nề, không dám bất cẩn, vội vàng đem kiếm xoay chuyển trở về, hướng trên thân thương quét tới! Nhuyễn kiếm của hắn giũ ra điểm điểm kiếm hoa, trực tiếp xuyên phá Hàn Băng, ánh kiếm điểm ở trên thân thương, nhất thời tuôn ra một đạo băng hoa, hướng bốn phía tản đi. Trường thương trong tay Quảng Nguyên Giáp lập tức bị đẩy ra phương hướng, nội tâm hắn kinh hãi, mình là Vũ Quân, làm sao có khả năng bị một Đại vũ sư đánh văng ra thương mang. Hắn thất thần ngắn ngủi, liền nhìn thấy kiếm hoa của Kế Mông lóe lên, tựa hồ có hoa ảnh đầy trời hạ xuống, cuốn sạch về phía Lý Dật mà đi. Hắn nhất thời kinh hãi, vội vàng giơ cao thân thương, quét ngang một thế giới, hướng về trên người Kế Mông ép đi. Lý Vân Tiêu lấy ra một viên đan dược ném cho Kế Mông nói: – Ăn vào viên thuốc này, ngăn cản hai tên Vũ Quân kia cho ta, chờ ta giết nô tài này xong lại tới trợ giúp ngươi! – Ngăn cản hai tên Vũ Quân? Ha ha, ngươi cho rằng Kế Mông là Vũ Vương cao thủ sao, thật không biết trời cao đất rộng! Lý Dật châm chọc nói: – Bằng ngươi chỉ là Võ sĩ cũng muốn giết Tam Tài cảnh Đại Vũ sư như ta? Thật là chuyện cười! Không có Kế Mông quấy rầy, hắn lần thứ hai giũ ra hàn kiếm, hướng về trên người Lý Vân Tiêu đâm tới. Sắc mặt Kế Mông bình tĩnh, tiếp nhận đan dược của Lý Vân Tiêu, nhìn cũng không liếc mắt nhìn, liền trực tiếp nuốt vào, nhất thời một luồng sức mạnh kỳ dị ở trong đan điền vận chuyển lên, rất nhanh lưu chuyển toàn thân, kinh mạch trên người ở dưới cỗ sức mạnh kia không ngừng bị xung kích, bắt đầu bành trướng, thân thể thật giống như sung khí lớn thêm mấy phần. Cổ Vinh ở một bên căng thẳng nhìn chằm chằm Kế Mông, hắn ngược lại không lưu ý Kế Mông sống chết, mà vì viên thuốc vừa nãy là hắn tận mắt thấy Vân thiếu luyện chế ra Bạo Nguyên Đan bản tăng cường, hắn rất muốn biết hiệu quả làm sao. Quảng Nguyên Giáp xem thường cười lạnh nói: – Hừ, Bạo Nguyên Đan? Đại Vũ sư chính là Đại Vũ sư, lại dùng thuốc gì đi nữa, ở dưới Vũ Quân cảnh giới, vẫn như cũ là giun dế. Kế Mông cũng nhận ra được Bạo Nguyên Đan này dị thường, hắn vốn là cửu tinh Đại Vũ sư, theo lý dưới tác dụng của Bạo Nguyên Đan, nhiều lắm là phát huy ra thực lực cửu tinh đỉnh cao. Bởi vì Bạo Nguyên Đan có một đặc tính, là độ tinh khiết quyết định nguyên lực tăng vọt đột phá, thế nhưng bất luận tinh thuần ra sao, cũng tuyệt đối không cách nào đột phá một đại cảnh giới. Dù cho là cửu tinh đỉnh cao đại vũ sư dùng, thực lực cũng không có thể đột phá đến Vũ Quân đi. Nhưng để Kế Mông dị thường giật mình chính là, mình nguyên lực tăng vọt đến cửu tinh đỉnh cao đại vũ sư cấp độ sau, vẫn như cũ còn đang không ngừng liên tục tăng lên, căn bản mặc kệ thân thể có hay không chịu nổi, một đường đi lên trên xung kích, mấy cái trong chớp mắt liền đẩy đến đại vũ sư đỉnh cao bình cảnh. Một luồng cảm giác ngột ngạt khó có thể nói đem toàn thân Kế Mông trướng đỏ chót, bắp thịt càng thô to mấy phần, cảm giác thật giống muốn bạo thể mà chết, từng luồng từng luồng khí tức từ trên người tràn ngập ra. Ngay cả Quảng Nguyên Giáp cùng Ngư Nguyên Văn cũng ngạc nhiên nhìn, thầm nghĩ: Tiểu tử này sẽ không tự bạo thể chết đi chứ? Hống! Hống! Hống! Đột nhiên tiếng gào thét kinh thiên từ trong miệng Kế Mông phát ra, hắn ngửa mặt lên trời gào to ba tiếng, khí thế trên người lần thứ hai tăng vọt một bậc thang. Loại dấu hiệu đầy người đỏ chót, bắp thịt phồng lên kia cũng biến mất không gặp, cả người hoàn toàn hồi phục bình thường. Cộng thêm một luồng khí tức yên tĩnh xơ xác, ở trong tròng mắt hắn bắt đầu lan tràn ra. – Cái gì? Khí thế kia? Quảng Nguyên Giáp kêu lên sợ hãi, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, căn bản là khó có thể tin tưởng được. Ngư Nguyên Văn cũng là con mắt trợn như chuông đồng, thất thanh kêu lên: – Vũ Quân! Dĩ nhiên đạt đến Vũ Quân cảnh giới! Thiên, vừa nãy đó là đan dược gì? Dĩ nhiên có thể để người ta đột phá đại cảnh giới? Quảng Nguyên Giáp sắc mặt âm trầm như nước, dữ tợn nói: – Coi như đột phá đến Vũ Quân thì lại làm sao? Chỉ là cường độ nguyên lực đạt đến mà thôi, đối với võ đạo cảm ngộ còn kém xa! Để ngươi xem một chút, Vũ Quân chân chính cùng ngươi cái giả Vũ Quân này, đến cùng khác nhau bao lớn! Trường thương của hắn nhắm thẳng vào, quát khẽ: – Khai Sơn Ngân Dực Thương, giải phong!