Hô Diên Minh lạnh rên một tiếng, nhìn dáng dấp Lý Vân Tiêu cũng dại ra, nhân tiện nói:
– Ngươi ở một bên suy nghĩ thật kỹ, ta nghĩ ngươi cũng có thể hiểu Thuật Luyện Sư trong lúc đó, cách biệt một cấp có bao nhiêu chênh lệch, ngươi nên rõ ràng.
Hắn nói xong, liền không tiếp tục để ý tới Lý Vân Tiêu, bắt đầu chuyên tâm phá trận.
Bái hắn làm thầy tự nhiên không thể, Lý Vân Tiêu căn bản không cần cân nhắc, mà là ở một bên nhìn kỹ hắn phá trận. Tuy rằng thủ pháp cực kỳ đơn điệu, nhưng cũng đã nắm chắc then chốt của trận pháp, tốc độ chậm là chậm một chút, nhưng xác thực là đang mở ra.
Bảo vật trong Phượng Hoàng Sơn này là Tề Chân Tử ở trong điển tịch của Thượng Cung trong lúc vô tình phát hiện, nguyên bản chỉ là ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, sau khi khảo cứu cảm thấy độ khả thi rất lớn, lúc này mới giựt giây vô thượng Lục tử đến giúp đỡ hắn. Vì không tiết lộ tin tức, lúc này mới làm ra chuyện trăm vạn đại quân vây khốn Côn Kim Thành. Đồng thời đem ba toà trấn nhỏ dưới núi tàn sát sạch sẽ, bố trí cấm chế.
Trận pháp trên vách đá xác thực là cấm chế thời kỳ thượng cổ, mặc dù là Lý Vân Tiêu, cũng không hiểu toàn bộ. Trừ khi cho hắn một năm nửa năm thời gian nghiên cứu, bằng không trong thời gian ngắn cũng phá không được. Văn tự trên cấm chế đều là khoa đẩu văn tối nghĩa khó hiểu thời thượng cổ, cùng khoa đẩu văn màu vàng của Đại Diễn Thần Quyết có chỗ tương tự, tuy rằng bất đồng, lại tựa hồ như xuất từ một hệ thống.
Chính là bởi vì trận pháp đã phá vỡ hơn nửa, cho nên mới có dấu hiệu bảo vật xuất thế, xúc động thiên địa dị tượng.
Lý Vân Tiêu nhìn Hô Diên Minh phá trận, cũng có lĩnh ngộ. Đến trình độ như hắn, trận pháp có thể làm cho hắn học được đã không nhiều, chỉ có những thượng cổ di tích này.
Theo khoa đẩu văn dần dần bị phá vỡ, tâm tình của mấy người Tề Chân Tử cũng bắt đầu nóng rực lên, từng cái từng cái nhìn chằm chằm Hỏa Phượng trên vách đá, căng thẳng không ngớt. Dù sao cũng là thượng cổ di tích truyền thừa không biết bao nhiêu năm, không ai biết bên trong đến cùng là cái gì, có thể thật sự sẽ bay ra một con Chân Linh Hỏa Phượng, cũng khó nói.
– Lên!
Hô Diên Minh khẽ quát một tiếng, hắn so với ai khác còn muốn sốt sắng, phá trận đã tiến vào giai đoạn cuối cùng. Hắn đầu đầy mồ hôi, theo một đạo pháp quyết ấn vào, toàn bộ khoa đẩu văn trên vách đá rốt cục biến thành vẻ thuần ngân, từng cái từng cái từ trên vách đá bay lượn hạ xuống, trên không trung hình thành từng đạo từng đạo hình thái như xiềng xích, dần dần tản mất.
Hỏa Phượng đồ án bị vây ở trong vách đá kia, rốt cục thoát vây mà ra, trực tiếp từ trong vách đá vọt ra, bay lên trời. Nhất thời toàn bộ bầu trời bị chiếu thành một mảnh hồng hà, một con Phượng Hoàng màu đỏ thắm ở trên trời bay lượn.
– Chân Linh Hỏa Phượng, Chân Linh Hỏa Phượng!
Tề Chân Tử kích động lẩm bẩm lên, nhìn Phượng Hoàng trên bầu trời.
Hô Diên Minh cùng mấy người còn lại cũng giật mình ngẩng đầu nhìn, đúng là một con Phượng Hoàng còn sống? Này cũng quá huyền dị đi?
Nhưng Lý Vân Tiêu lại dị thường cảnh giác lên, bởi vì hắn biết Phượng Hoàng trên bầu trời kia chỉ là một tia ý thức còn sót lại mà thôi, sau khi thoát vây không lâu sẽ tiêu tan, bảo bối chân chính sợ là sắp xuất hiện.
Thu!
Đột nhiên Hỏa Phượng trên bầu trời kia hí dài một tiếng, đáp xuống, chỗ đi qua đều là biển lửa, toàn bộ bầu trời bị thiêu đốt đỏ bừng, phảng phất là hỏa diễm Địa ngục!
– Không được, nó lao xuống!
Tề Chân Tử hoảng hốt, loại Chân Linh vô thượng kia, ép tới hắn khó có thể nhúc nhích, từ sâu trong nội tâm tuôn ra một loại cảm giác vô lực hoảng sợ, thậm chí muốn trực tiếp quỳ xuống.
Nhào!
Tôn Tu Mỹ là cái thứ nhất không chịu nổi, trực tiếp quỳ xuống, nằm sấp trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy lên. Tiếp theo là Tống Thiên Thành, Dịch Tiểu Sơn, cũng dồn dập quỳ xuống.
Ầm!
Hỏa Phượng rốt cục hạ xuống, tất cả mọi người đều không thể tách ra, trong nháy mắt bị biển lửa Địa ngục thiêu đốt, toàn bộ thế giới biến thành một mảnh hải dương chi hỏa.
Một lát sau, mọi người kinh hãi phát hiện mình dĩ nhiên không có chết, tuy rằng hỏa diễm bốn phía truyền đến nhiệt độ để bọn họ sợ hãi không ngớt, nhưng không thiêu đốt đến thân thể chút nào, càng không cảm giác được đau đớn chút nào.
– Này, đây là?
Hô Diên Minh cả kinh nói:
– Hỏa Phượng ý thức tàn ảnh? Nói như vậy vị trí hiện tại của chúng ta, cũng có thể là trong một điểm ký ức còn sót lại của Hỏa Phượng? Thiên! Dĩ nhiên có thể mang ý thức thế giới hoàn toàn huyễn ảnh đi ra, những thượng cổ Chân Linh này đến cùng là nhân vật như thế nào a!
Nội tâm của Lý Vân Tiêu cũng khiếp sợ không thôi, kiếp trước hắn thân là Thuật Luyện Sư cấp chín, toàn bộ Thiên Vũ đại lục đã hiếm có tồn tại hồn lực ở trên hắn. Nhưng giờ khắc này cảm nhận được ý thức còn sót lại của Hỏa Phượng, lại xa xa trên hắn kiếp trước!
– Hỏa Phượng này đến cùng là muốn làm gì? Nếu đưa chúng ta vào trong ý thức của nó, tất nhiên là có thâm ý.
Thời điểm mọi người ở đây kinh hoảng không ngớt, toàn bộ biển lửa dần dần tan ra, ở trước mắt mọi người hiện ra một mảnh hoang mạc to lớn, mênh mông vô bờ!
– Nơi này?
Lý Vân Tiêu cảm nhận được loại cảm giác khác thường trên bầu trời kia, nguyên khí bốn phía dĩ nhiên so với bình thường nồng nặc hơn gấp mười lần, thất thanh nói:
– Chẳng lẽ là Thiên Vũ đại lục ở thời đại thượng cổ?
– Cái gì?
Tề Chân Tử nghe vậy, sợ hãi nói:
– Lẽ nào chúng ta trở lại thượng cổ?
Hô Diên Minh kinh ngạc liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu, miệt thị nhìn Tề Chân Tử, cười lạnh nói:
– Nơi này là trong ý thức hải của Hỏa Phượng, là ký ức thượng cổ còn sót lại của nó, cũng không phải là thật sự trở lại thượng cổ.
Tề Chân Tử chịu đựng hắn châm chọc, trầm mặt hỏi:
– Vậy làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể đi ra ngoài?
– Đi ra ngoài?
Hô Diên Minh nở nụ cười.
– Nếu ta không đoán sai, bảo bối cũng có thể ở trong ý thức này, thật vất vả đi vào, há có thể tùy tiện đi ra ngoài?
Ở trong thế giới hoàn toàn do ý thức cấu tạo, ý thức mạnh yếu có thể cải tạo toàn bộ thế giới!
Hô Diên Minh chính là Thuật Luyện Sư cấp bốn, hồn lực hơn xa đám người Tề Chân Tử, ở đây hắn nhất thời cảm thấy như cá gặp nước, ai cũng không cần để vào trong mắt.
– Bảo bối đến cùng ở chỗ nào?
Tất cả mọi người đều nhìn bốn phía, nơi này ngoại trừ hoang mạc mênh mông vô bờ ra, liền không nhìn thấy bất luận đồ vật gì.
Trong lòng Hô Diên Minh cũng kinh ngạc tản ra thần thức tìm kiếm bốn phía, hắn đối với suy đoán của mình cũng không phải là rất chắc chắn. Dù sao chuyện như vậy là lần thứ nhất trải qua, nội tâm khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.
– Tiểu tử, ngươi đang nhìn cái gì?
Đột nhiên Dịch Tiểu Sơn nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu quát lên, tất cả mọi người đều sững sờ, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Lý Vân Tiêu đang ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên bầu trời, sắc mặt tràn đầy nghi hoặc.
– A! Bầu trời này...