Hồng Y Y giận dữ nói:
- Không cho phép gọi a di, người ta năm nay mới mười chín tuổi a.
- PHỐC!
Lý Vân Tiêu rốt cục phún huyết rồi, bất quá không phải mũi, mà là trong miệng.
Hồng Y Y trên mặt hơi đỏ lên, sẳng giọng:
- Mấy năm trước mười chín, hiện giờ cũng không lớn, phải gọi tỷ tỷ!
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ bộ ngực của mình, thuận thuận khí huyết, mới lau mồ hôi lạnh nói:
- Hồng đoàn trưởng đến cùng có chuyện gì, nói thẳng đi
Hồng Y Y hai mắt ngưng tụ, khí thế trên người lập tức từ xinh đẹp biến thành lạnh lùng, ẩn ẩn có một tia khắc nghiệt chi ý, mở miệng nói:
- Ta muốn mượn lực của ngươi, thanh trừ Tứ Cực Môn ra ngoài Khinh Ca Lâm Địa!
- Tứ Cực Môn?
Lý Vân Tiêu cả kinh, giật mình nhìn Hồng Y Y. Tứ Cực Môn chính là một trong thất đại thương minh, thực lực Thông Thiên. Nàng chẳng qua chỉ là một dong binh đoàn nho nhỏ, sao lại có mâu thuẫn. Cả hai kém quá lớn, căn bản không có khả năng chống lại được.
Hồng Y Y tựa hồ nhìn ra tâm tư của hắn, nũng nịu cười, cổ khắc nghiệt chi khí kia lần nữa trở nên mịt mờ... , cười khanh khách nói:
- Vân Tiêu đội trưởng, ngươi đáp ứng người ta nha.
Nàng bắt đầu làm nũng, ỏn ẻn nói:
- Hơn nữa người khác không biết thân phận Vân Tiêu đội trưởng, nhưng ta lại rất rõ ràng, giữa ngươi và Tứ Cực Môn cũng có thù từ trước, có đúng không, thành chủ thành Viêm Vũ, Lý Vân Tiêu đại nhân!
Lý Vân Tiêu khe co rút đồng tử, một cổ hơi lạnh tản ra, tập trung vào Hồng Y Y. Tuy rằng thân phận của hắn cũng không có gì phải che giấu, nhưng hắn rất không thích loại tình huống mình ngoài sáng đối phương trong tối này.
- Ai nha nha, Vân Tiêu thành chủ chẳng lẽ lại hạ sát thủ với tỷ tỷ sao?
Hồng Y Y che mặt cười cười, thiên tư bách mị.
Lý Vân Tiêu trong Tu Di Sơn trêu tức Đường Nguyên, khiến cho hắn phát nổ đũng quần, bi thảm mà chết, cơ hồ người trong thiên hạ đều biết. Mà Đường Nguyên chính là đệ tử đích truyền của Đường giả, thế lực lớn nhất trong Tứ Cực Môn.
Thù này không thoát được, nhưng hắn cũng chưa bao giờ sợ qua.
Hồng Y Y tựa hồ rất hưởng thụ loại cảm giác này, tiếp tục khoe khoang tin tức nói:
- Tuy rằng ta biết rõ Vân Tiêu đội trưởng chính là thành chủ thành Viêm Vũ đại danh đỉnh đỉnh, nhưng ta còn thật không biết thế lực sau lưng Vân Tiêu thành chủ rốt cuộc là ai? Lại có thể mời được Thiên Cầm Vũ Đế Lệ Hoa Trì đến làm chỗ dựa. Chậc chậc, Thiên vũ Giới hôm nay, dám ra tay với thành chủ đại nhân, sợ rằng cũng không nhiều.
Lý Vân Tiêu thần sắc dần dần lạnh xuống, nói:
- Ta không thích nữ nhân tự cho mình thông minh, sẽ có vẻ rất buồn nôn. Đặc biệt là nữ nhân này còn già bảy tám chục tuổi rồi.
- Ngươi... !
Hồng Y Y lập tức tức giận đến phát run, nữ nhân sợ nhất chính là bị người nói già, huống chi còn là một mỹ nữ đang già đi từng ngày. Đây đã là chuyện khiến Hồng Y Y cực kỳ trăn trở, hiện giờ bị Lý Vân Tiêu nói ra, trong mắt liền hiện ra vẻ oán độc.
- Tà là người mà đám Hác Liên đoàn trưởng độc chiếm, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy! Ta nhất định sẽ bảo Hác Liên đoàn trưởng giết ngươi!
Nàng hổn hển, mặt cũng nhíu lại.
Lý Vân Tiêu thở dài:
- Ngươi cảm thấy t trong lòng Hác Liên thủ hạ đắc lực như ta quan trọng, hay là một a di đang xuống sắc quan trọng hơn.
- Ta giết ngươi!
Hồng Y Y nộ quát một tiếng, trong tay tuôn ra khí thể hồng nhạt, không ngừng xuyên qua trên không trung, giống như dây thừng vờn quanh lấy bốn phía Lý Vân Tiêu.
- Phấn hồng thực cốt, bạo!
Nàng nắm chặt lòng bàn tay, những khí thể hồng nhạt kia nổ ra, như giòi phụ trong xương, như có sinh mệnh chui vào trên người Lý Vân Tiêu. Giờ phút này nàng đã giận điên lên rồi, không chút cân nhắc đã thi triển ra sát chiêu mạnh nhất.
Lý Vân Tiêu đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, quanh thân tuôn ra ma khí màu đen, trực tiếp cắn nuốt sạch những khí thể hồng nhạt kia. Hắn vươn tay ra, hư ảnh Ma Thiên Chiến Giáp hiển hịn, bất luận lực lượng gì cũng không thể đến gần người được.
- Thì ra là Thiên Nhất Các, khó trách lại có xung đột với Tứ Cực Môn.
Lý Vân Tiêu ánh mắt mỉm cười, nhàn nhạt nói.
Hồng Y Y sắc mặt đại biến, trong nội tâm cả kinh, vội vàng tản ra khí thể hồng nhạt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lý Vân Tiêu.
Lúc này nàng mới hiểu được, đối phương đúng là cố ý chọc giận chính mình, muốn dò xét nội tình của mình. Đây... người này thật là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi sao? Nhìn nụ cười ngây ngô như ánh mặt trời kia của Lý Vân Tiêu, nàng chỉ cảm thấy trong nội tâm một hồi rét run. Mình ở Khinh Ca Lâm Địa ẩn núp nhiều năm như vậy, chưa từng lộ thân phận, nhưng vừa tiếp xúc với người này không lâu đã lộ ra nội tình.
- Nói đi, đối phó Tứ Cực Môn có thể, các ngươi định trả giá thế nào?
Lý Vân Tiêu cười hỏi.
- Trả giá?
Hồng Y Y tức giận hừ nói:
- Tứ Cực Môn chính là tử địch của ngươi, ngươi không giết bọn hắn, bọn hắn sớm muộn cũng giết ngươi! Cho dù có Lệ Hoa Trì bảo vệ ngươi, cũng chưa chắc tránh được Tứ Cực Môn đuổi giết. Đây là vì tốt cho ngươi. Còn dám nói giá tiền với ta sao?
Lý Vân Tiêu khoát tay áo, xua đuổi nói:
- Ta rất phiền nói chuyện với nữ nhân ngu xuẩn, Hồng a di, không tiễn.
Hồng Y Y chán nản, cùng ngươi nói chuyện, còn chưa từng bị động chịu thiệt như vậy. Trước kia mọi chuyện đều được tính toán từ trước, thêm vào mị lực của mình, muốn đối phó một đứa bé còn không phải dễ như trở bàn tay sao. Không nghĩ tới càng ngày càng bị động, càng ngày càng mất đi lập trường nói chuyện.
- Ngươi đến cùng muốn như thế nào?
Hồng Y Y bị buộc chỉ có thể thỏa hiệp.
Lý Vân Tiêu dừng ở nàng, lạnh lùng nói:
- Không phải ta muốn như thế nào, mà là ngươi đến cùng muốn như thế nào. Cho ngươi thêm một cơ hội nói chuyện, nói ta không hài lòng sẽ không tiễn.
Hồng Y Y cảm thấy rất chóng mặt, nàng lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với thủ đoạn giao tiếp và mị lực của mình, buồn rầu nói:
- Được rồi. Chúng ta nhận được tin tức mới nhất, Thiếu chủ Tứ Cực Môn Đường Kiếp trước mắt ở ngay tại Khinh Ca Lâm Địa, phía trên đã hạ chỉ thị, vô luận như thế nào cũng phải bắt sống Đường Kiếp, mặc dù đối phương biết là Thiên Nhất Các chúng ta làm, cũng không hề có chứng cứ gì cả.
Nàng nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
- Mà Vân Tiêu đội trưởng vào lúc này lại mở đại hội dong binh, ta suy đoán nhất định là muốn trọng chỉnh cách cục thế lực thành tây. Chính là cơ hội tốt đề đối phó Tứ Cực Môn, bắt sống Đường Kiếp. Về phần thù lao thì chỉ cần không phải quá đáng, ta nghĩ Thiên Nhất Các chúng ta sẽ không keo kiệt đâu.
Nàng sau khi nói xong, lẳng lặng nhìn Lý Vân Tiêu. Lại thấy đối phương không có chút biểu lộ, giống như một khối ngoan thạch vậy, nội tâm có chút thấp thỏm không yên và tức giận.
Lý Vân Tiêu rốt cục nở nụ cười, nói:
- Hồng tỷ tỷ, ngươi bảo ta đi làm chuyện này, dường như không chỉ không giải quyết phiên toái cho ta, mà càng mang đến phiền toái lớn hơn. Đường Nguyên chẳng qua chỉ là đệ tử dòng chính, chết cũng đã chết rồi, còn có thể hòa hoãn.