Hô Diên Minh nghe vào tai thì biến sắc mặt.
Nhân tình của Thuật Luyện Sư tứ giai, dù là cường giả Vũ Tông cũng khiến bao nhiêu người giành giật. Dù là Vũ Hoàng Thất Túc cảnh cũng không muốn đắc tội một Thuật Luyện Sư tứ giai, nhưng vẻ mặt Đoạn Việt khinh thường không thèm quan tâm đó tuyệt đối không phải giả bộ, nghĩa là gã thật sự không cần.
Tề Chân Tử đánh trống rút lui, hỏi dò:
– Vị đại nhân này, phải chăng ta có thể bắt lấy tiểu tặc này và mang hắn đi?
Đoạn Việt cười to bảo:
– Các ngươi nói như thể ăn chắc hắn vậy.
Tề Chân Tử lộ vẻ tự tin nói:
– Đương nhiên! Chẳng lẽ đại nhân thấy có gì không đúng sao?
Lý Vân Tiêu không tỏ ý kiến khẽ cười nói:
– Tề Chân Tử, chúng ta cá cược không?
Tề Chân Tử khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi có tư cách gì đánh cuộc với ta? Nhưng nói nghe chơi cũng được.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
– Người bên cạnh ta tuyệt đối không ra tay, ngươi cứ thoải mái đi. Nếu có thể bắt được ta thì Phượng Hoàng Chân Hỏa thuộc về các ngươi, nếu không được, ta muốn cả ba quy thuận ta, được không?
Tề Chân Tử trợn to mắt như thấy chuyện gì khó tin nhất đời:
– Cái gì? Ngươi định đơn độc đấu với ta?
Hô Diên Minh trào phúng, khinh thường nói:
– Quy thuận ngươi? Ngươi có tư cách gì muốn thu phục ta?
Dịch Tiểu Sơn từ đầu đến cuối giữ im lặng, chỉ nhíu mày. Với tu vi Võ Vương bát tinh của Dịch Tiểu Sơn không có tư cách lên tiếng tại đây.
Lý Vân Tiêu không thèm che giấu vẻ mặt châm biếm:
– Ha ha ha, thế này mà không dám đánh cuộc sao?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
– Nếu vậy hãy xéo ngay đi, loại phế vật nhát gan như thế ta thu cũng chẳng ích gì.
– Vênh váo, ngông cuồng!
Hô Diên Minh tức giận quát:
– Đừng nói là Tề sư thúc, ta dư sức xử ngươi bằng võ đạo!
Hô Diên Minh là Thuật Luyện Sư tứ giai, bản thân cũng là cao thủ Vũ Quân, xưa nay tầm mắt rất cao. Những đại môn phái, đại thế gia cũng không dám nói thu phục Hô Diên Minh.
Biểu tình Tề Chân Tử nghiêm túc, trầm giọng hỏi:
– Vị đại nhân này sẽ không nhúng tay vào đánh cuộc đúng không?
Tề Chân Tử lo nhất là Đoạn Việt, nếu không có Vũ Tông làm gã nhìn không thấu thì đã sớm một chưởng đập chết Lý Vân Tiêu, cần gì dài dòng lâu vậy?
Đoạn Việt thầm lo, thấy ánh mắt Lý Vân Tiêu bình tĩnh thì chậm rãi nói:
– Nếu hai bên đều đồng ý đương nhiên ta không nhúng tay vào. Để ta làm nhân chứng, khi đó có người đổi ý thì đừng trách ta vô tình.
Tề Chân Tử nhìn chằm chằm Hô Diên Minh, ánh mắt như thanh đao xuyên thấu làm toàn thân Hô Diên Minh lạnh lẽo.
Hô Diên Minh nghiêm túc nói:
– Nếu có đại nhân làm chứng tất nhiên chúng ta không nuốt lời.
Dịch Tiểu Sơn nhẹ gật đầu xem như đồng ý.
Tề Chân Tử hờ hững nhìn Lý Vân Tiêu, gã không nghĩ ra một Vũ Quân nhất tinh làm sao dám khiêu chiến với gã.
Tề Chân Tử bình tĩnh nói:
– Ra tay đi, nếu không lúc thua đừng trách ta không cho ngươi cơ hội tấn công.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Tề đại nhân đã có phong độ đại nhân như thế thì ta không khách sáo.
Lý Vân Tiêu giơ Hổ Nha kiếm, thổi nhẹ. Tiếng hổ gầm khuếch tán, thân kiếm giải phong, từng đợt mãnh hổ ảo đỏ gầm rống lao ra khỏi thanh kiếm to, như ở trong núi rừng nguyên thủy, yêu khí ngút trời.
Tề Chân Tử biến sắc mặt, uy lực nhát kiếm này quá mạnh, hơn xa khả năng Vũ Quân bình thường.
Nhất định là nhờ tác dụng của phượng hoàng chân hỏa!
Tề Chân Tử đều đổ hết lý do vào phượng hoàng chân hỏa, nghĩ đến đây tim gã lại tan nát, ánh mắt càng cuồng nhiệt hơn. Miễn Đoạn Việt không nhúng tay vào, gã bắt giữ tiểu tử này, mọi ích lợi sẽ thuộc vè Tề Chân Tử.
– Đom đóm mà cũng đòi tỏa sáng!
Tề Chân Tử lộ biểu tình châm chọc, vỗ một chưởng. Tiếng chưởng phong xé gió vang lên đè ép yêu khí. Mãnh hổ ảo bị uy lực một chưởng đánh tan tác, không gian khoáng đãng.
– – Tiểu tử, nhất lực hàng thập hội, mặc cho ngươi có thủ đoạn thông thiên cũng không trốn thoát khỏ lòng bàn tay của ta! Lần này coi như cho ngươi một bài học, hãy bó tay chịu trói đi. Nể mặt vị đại nhân này ta sẽ cố gắng tha mạng cho ngươi!
Miệng Tề Chân Tử khuyên nhủ nhưng tay thì không ngừng, trong khoảnh khắc đánh ra mấy chục quyền ảnh ngưng mà không tán trong không trung. Quyền ảnh rít gào toát ra khí lạnh băng giá hầu như đóng băng một phương.
Đoạn Việt con ngươi co rút, gã nhìn ra điểm lợi hại của chân khí này. Đoạn Việt thầm sốt ruột, nếu cùng đẳng cấp chống cự thì bản thân gã cũng không chắc có thể chống lại khí băng giá này.
Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm, cong người, hai chân giẫm mạnh vọt lên. Lý Vân Tiêu thi triển di hình hoán ảnh bộ pháp trong quyền ảnh đầy trời, không cú đấm nào đánh trúng hắn. Quyền ảnh đập ra mấy cái hố băng dưới đất, tất cả ngưng tụ thành kết tinh màu lam nhạt.
Tề Chân Tử một tay bắt ấn quyết, hét to một tiếng:
– Thân pháp không tệ, nhưng vô dụng! Cực hàn chân khí, ngưng cho ta!
Răng rắc! Răng rắc!
Khí băng giá khuếch tán đầy đất bị ấn quyết đông lại, mắt thường có thể thấy khoảng không nhanh chóng kết băng, mặt đất phủ lớp băng giá.
Lý Vân Tiêu vội nhún chân nhẹ nhàng tựa chiếc lá bay lên cao, hắn muốn nhảy ra khỏi khu vực băng. Hai chân Lý Vân Tiêu vừa rời khỏi mặt đất thì bị khí băng giá đông lại trong không trung. Vẻ mặt Lý Vân Tiêu kinh hoàng.
Tề Chân Tử cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Chán chết, ta còn chưa làm nóng người! Chàng trai, sau này phải khiêm tốn chút, đừng không biết trời cao đất rộng!
Tề Chân Tử bay lên nhìn kỹ khuôn mặt kinh hoàng của Lý Vân Tiêu, gã cười nhạt.
Tề Chân Tử xoay người nói với Đoạn Việt:
– Đại nhân, đánh cuộc đã kết thúc, ta mang người này đi.
Tề Chân Tử vươn tay vỗ trán Lý Vân Tiêu.
Chợt bàn tay Tề Chân Tử khựng giữa chừng, trực giác nguy hiểm cực lớn tràn ngập trong lòng gã. Đây là bản năng của võ giả, tu luyện cảnh giới càng cao thì trực giác cảnh bsao càng chính xác.
– Có chuyện gì? Loại cảm giác này... Khiến ta thấy nguy hiểm vậy sao? Hay có biến số gì?
Tề Chân Tử nhìn Lý Vân Tiêu bị đóng băng, hút ngụm khí lạnh:
– A!
Tề Chân Tử hoảng sợ định thụt lùi. Tuy Lý Vân Tiêu còn trong khối băng nhưng vẻ mặt kinh khủng đã biến mất, đôi mắt hắn như sao, cười nhạt nhìn Tề Chân Tử.
– Sao ngươi có thể... ?
– Hừ! Chán chết, tùy tiện lộ ra cái trán một chút ngươi đã trúng chiêu, ta còn chưa nóng người.
Hỏa vân trên trán Lý Vân Tiêu lóe qua, một bóng phượng hoàng lửa bay vút ra. Nhiệt độ mặt đất bỗng chốc tăng cao như từ vùng đất cực lạnh đi tới mặt trời nóng cháy. Nhiệt độ trái ngược làm người ta cực kỳ khó chịu.
Tất cả khí băng giá tna biến, phượng hoàng ảo mờ nhạt bay hướng trán Tề Chân Tử. Cảm giác cực kỳ nguy hiểm làm người Tề Chân Tử lạnh lẽo. Cách quá gần, lực lượng lửa bao phủ phạm vi quả lớn trực tiếp bao bọc Tề Chân Tử, gã không thể thoát khỏi.
Tề Chân Tử sợ teo tim rống to:
– Cực hàn chân khí, toái băng giáp!
Cơ thể Tề Chân Tử nở rộ từng tầng băng tinh bao vây gã lại hình thành phòng ngự băng giá cực mạnh ngăn cản sóng nhiệt nóng cháy bốn phía.