Chương 2642: Ăn tết (1)

Vạn Cổ Chí Tôn

Thái Nhất Sinh Thủy 03-07-2023 14:13:43

Nàng thân là một trong hai đóa hoa tuyệt sắc của Thương Minh, lời như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe, nhưng dù sao cũng là người trong thương hội, tâm tính cực cao, lúng túng nở nụ cười nói: – Ha hả, Thủy Tiên muội tử thực sự là đơn thuần. Thủy Tiên cũng không có nói hoang, một đường đến trong lòng bao nhiêu cũng có chút thấp thỏm, rất sợ Đinh Linh Nhi đẹp hơn nàng, may mà không có, nội tâm thở phào nhẹ nhõm. Thủy Tiên nói: – Chúng ta vừa đi Thiên Nguyên thương hội tìm ngươi, gặp phải rất nhiều người xấu muốn đánh Vân Tiêu ca ca. – Cái gì? Đinh Linh Nhi cả kinh, vội hỏi: – Là chuyện gì xảy ra? Sau lưng Tô Hồng cũng thoáng cái kinh ngạc cùng khẩn trương. Thủy Tiên cười nói: – Linh nhi tỷ tỷ không cần lo lắng, có con cóc không có mắt, đã bị Vân Tiêu ca ca đánh cho sắp chết. Tô Hồng cả kinh nói: – Chẳng lẽ... Lý Vân Tiêu nói: – Là cái gì Lưu Minh phủ trưởng lão, nói ta và Linh nhi quấn quýt không rõ, quan hệ mập mờ, nên động thủ với ta. Bất quá ta đã thủ hạ lưu tình, để lại hắn một mạng. Sắc mặt Đinh Linh Nhi thoáng cái trắng bệch, hầu như không có huyết sắc, cả giận nói: – Mấy vị trưởng lão hơi quá đáng! Lý Vân Tiêu nói: – Được rồi, nghe bọn hắn nói ngươi cùng công tử của bọn họ chung một chỗ, làm sao không gặp hắn? Sắc mặt Đinh Linh Nhi càng thêm khó coi, vội vàng nói: – Vân Tiêu đại ca ngươi nghìn vạn lần đừng hiểu lầm, ta và Cảnh Thiểu Nghi tuyệt không có bất cứ quan hệ gì, chỉ là về buôn bán vãng lai! Lý Vân Tiêu mặt toát mồ hôi nói: – Linh nhi ngươi suy nghĩ nhiều, chỉ là ta không thấy hắn, thuận miệng hỏi mà thôi. Đinh Linh Nhi nói: – Ta và Quân Đình muội muội thương lượng chút chuyện quan trọng, Quân Đình muội muội không thích người này, cho nên để hắn ở tổng bộ Tinh Nguyệt trai uống trà. Trong mắt nàng lóe lên hàn ý nói: – Thiên Nguyên thương hội cùng Lưu Minh phủ tuy có vãng lai, nhưng nếu bọn họ quá đáng, cái đồng bọn này không cần cũng được! Nàng xoay người nói: – Tô Hồng, ngươi đi nói cho Cảnh Thiểu Nghi, để cho hắn trở về đi. Ta cùng Vân Tiêu đại ca chung một chỗ, sau này không nguyện tái kiến hắn. Gương mặt nàng kiên quyết, hiển nhiên là sợ Lý Vân Tiêu hiểu lầm cái gì. – Cái này... Tô Hồng cả kinh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Hắn nghĩ tự nhiên tương đối nhiều, nếu như vậy, sợ là triệt để đắc tội Lưu Minh phủ, đồng bọn biến thành cừu nhân, sự tình lớn như vậy hắn nào dám đi. Hơn nữa Cảnh Thiểu Nghi tu vi mạnh mẽ, tính tình không tốt, đồng thời vừa nhìn chính là người tâm nhãn không lớn, không cẩn thận tại chỗ đánh chết mình cũng là có khả năng. – Ra sao? Còn không mau đi! Sắc mặt Đinh Linh Nhi trầm xuống, càng ngày càng nổi giận. Hàn Quân Đình tự nhiên nhìn thấu Tô Hồng quẫn bách, nhẹ nhàng cười nói: – Linh nhi tỷ tỷ, việc này quan hệ quá nhiều, không nên quá vội vàng, vẫn là bàn bạc kỹ hơn a. Nếu muốn đi, để muội muội đi là được rồi, do ta đứng ra so với Tô Hồng đại quản gia đứng ra muốn ổn thỏa hơn. Đinh Linh Nhi suy nghĩ một chút nói: – Vậy phiền phức muội muội. Nếu Cảnh Thiểu Nghi này không thức thời, ta bất quá cùng Lưu Minh phủ triệt để trở mặt. Tô Hồng ở một bên nghe mà mồ hôi lạnh nhễ nhại, dùng ánh mắt viện trợ nhìn Hàn Quân Đình, nếu như vậy, đối với Thiên Nguyên Thương Hội mà nói chính là chuyện cực xấu. Hàn Quân Đình đưa mắt dời đi chỗ khác, mỉm cười. Lý Vân Tiêu nói: – Linh nhi, chúng ta đi thôi. Lần này tới Tân Duyên Thành, ta là đặc biệt vì tìm ngươi mà đến, không muốn gặp người dư thừa. Trong lòng Đinh Linh Nhi xúc động, chỉ cảm thấy ấm áp. Hàn Quân Đình cười lạnh nói: – Ô, Phi Dương đại nhân thật là cao, không coi ai ra gì như vậy. Cũng được, ta cũng không muốn gặp chút người không giải thích được, việc Khả Vân Sư Thúc nhờ ta cũng bỏ qua. Một trận cuồng phong thổi qua, Lý Vân Tiêu trong khoảnh khắc xuất hiện ở trước mặt nàng, một chiêu Cầm Long thủ bóp ở cổ của nàng, đem cả người Hàn Quân Đình nâng lên, lạnh giọng nói: – Ta có dự cảm, ngươi một ngày nào đó sẽ chết ở trong tay ta. Quỳ Hoa Bà Bà kinh hãi, khiển trách: – Cổ Phi Dương, ngươi làm cái gì! Hàn Quân Đình cười lạnh nói: – Là chính ngươi không muốn gặp người dư thừa, bản cô nương cũng không muốn gặp người dư thừa. Ngược lại ngươi cho rằng mình là phong hào Vũ Đế, có thể muốn làm gì thì làm sao? – Vân Tiêu đại ca... Đinh Linh Nhi khẩn trương, không biết giữa bọn họ rốt cuộc có ân oán gì. Lý Vân Tiêu thu hồi lửa giận, để Hàn Quân Đình xuống nói: – Đừng quên lần trước ở Tân Duyên Thành, ngươi đáp ứng Bản Thiếu, Tinh Nguyệt trai thay ta miễn phí cung cấp một năm. Hàn Quân Đình lạnh lùng nói: – Bản cô nương đã đáp ứng, nhưng bây giờ là ngươi không cần ta cung cấp. Đinh Linh Nhi vội nói: – Hảo muội tử, đừng tranh hơn thua. Tỷ tỷ không biết giữa các ngươi có hiểu lầm gì, nhưng Vân Tiêu đại ca là người tốt, tỷ tỷ mong các ngươi có thể biến chiến tranh thành tơ lụa. Hàn Quân Đình lấy tay ôm cổ, tựa hồ làm đau nàng, lạnh lùng nói: – Ta mới không chấp nhặt với hắn, nếu bản cô nương đã nói, liền phải làm. Khả Vân Sư Thúc để cho ta hỏi thăm hai chuyện, chỉ là không quá xác thực. Phụ thân Nguyệt Đồng là Mộ Dung Trúc xuất hiện ở Tây Vực vài lần, ta sẽ đem địa điểm hắn xuất hiện đánh dấu cho ngươi, về phần Lạc Vân Thường Sư Tỷ... – Cái gì? Vân Thường tỷ tỷ là sư tỷ của ngươi? Đinh Linh Nhi cả kinh, nàng biết phía sau Tinh Nguyệt trai là Thần Tiêu cung, nhưng trăm triệu lần không ngờ nàng vậy mà cũng là đệ tử của Khúc Hồng Nhan. Trong lúc bất chợt tựa hồ có chút minh bạch ân oán giữa nàng và Lý Vân Tiêu... Hàn Quân Đình nói: – Việc Sư Tỷ ta cũng có manh mối, nhưng chuyện liên quan đến cơ mật của bản môn, thứ cho ta tạm thời không thể cho biết. Trong lòng của nàng đột nhiên phát lạnh, tựa hồ cảm nhận được sát khí của Lý Vân Tiêu, vội vàng nói: – Bây giờ đầu mối còn chưa đủ, mặc dù nói cho ngươi biết cũng vô dụng. Lý Vân Tiêu nói: – Tin tưởng ngươi có thể thu tập được đủ tư liệu ta cần. Đột nhiên hắn giơ tay lên, đánh ra một đạo ấn quyết, không chút hoang mang, không nhanh không chậm. Hàn Quân Đình hoảng hốt, trơ mắt nhìn ấn quyết vỗ xuống, nhưng bản thân dâng lên cảm giác không thể chống lại, thậm chí Nguyên lực trong cơ thể cũng đọng lại. Ba! Đạo quyết ấn kia vỗ vào trên đầu vai nàng, lóe lên liền biến mất. Hàn Quân Đình chỉ cảm thấy như là muỗi cắn một cái, đã không có cảm giác nào, trên vai vẫn bình thường, không có hồng cũng không có sưng. Sắc mặt nàng tái xanh, rốt cục nhịn không được cả giận nói: – Cổ Phi Dương, khinh người quá đáng, ta liều mạng với ngươi! Nàng hai tay bấm niệm thần chú, khắp bầu trời dâng lên vô số tàn ảnh, đều vỗ đi xuống. – A! Đinh Linh Nhi lại càng hoảng sợ, nghĩ không ra sẽ náo đến trình độ binh khí gặp nhau, hơn nữa trong lòng nàng biết Hàn Quân Đình thực lực phi phàm, tuy Lý Vân Tiêu cũng không kém, nhưng sợ là tạm thời không đánh lại. Nhưng kết quả khiến cho nàng ngạc nhiên.