Lý Vân Tiêu nói:
- Có, chính là giết sạch bọn chúng!
Tả thống lĩnh nghe xong chán nản, tức giận nói:
- Thời điểm này, ngươi có thể nói thứ nào hữu dụng hơn không? Ta thật muốn một chưởng đập chết ngươi!
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ha ha, tả thống lĩnh không cần phải gấp. Kỳ thật muốn chèo chống ba thời thần không khó, yêu thú đại đa số đều sợ lửa, mà trên người của ta có một loại dị hỏa vô cùng lợi hại, nếu thi triển nó tạo thành vòng vây, những Ngũ Hành Phệ Linh Thử này có lẽ không dám xông qua.
Linh hồn hiển ảnh của hắn xuất hiện trong Giới Thần Bi, nhìn qua Đoạn Việt đang tu luyện nói:
- Cho ta mượn Thanh Liên Địa Hỏa dùng một lát.
Đoạn Việt cùng Nhạc Cửu Lâm đang ngồi trong hỏa vực tu luyện, nhiều ngày này hai người không ngừng luận bàn, trao đổi xác minh lẫn nhau, tu vị tiến nhanh chóng.
Đoạn Việt mở hai mắt ra, cau mày nói:
- Tiểu tử ngươi mình không phải là có Phượng Hoàng Chân Hỏa sao, lại còn nghiền ép ta?
Lý Vân Tiêu cười mắng:
- Ngươi cũng biết vật thứ kia ta khống chế không tốt, không cẩn thận là hỏa táng cả bản thân. Đừng nói nhảm, vạn phần khẩn cấp.
Trên yêu nguyên, tả thống lĩnh nổi giận mắng:
- Có thứ tốt vì sao không lấy ra dùng?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta nào biết mục tiêu của linh thử là chúng ta, hơn nữa ngươi cũng không có bảo ta tham chiến a.
Trong mi tâm của hắn có hỏa diễm màu xanh hiện ra, đột nhiên hóa thành một hỏa tuyến đốt vòng quanh vòng chiến. Những nơi hỏa diễm đi qua tỏa ra hào quang chói mắt.
Nhiệt độ trong vòng chiến tăng lên, hỏa diễm khuyếch tán ra vòng ngoài, dưới pháp quyết khống chế của Lý Vân Tiêu kéo dài ra chung quanh.
Chi chi chi C-K-Í-T. . T... T!
Những con Ngũ Hành Phệ Linh Thử gần hỏa tuyến kêu to, không ngừng lui ra bốn phía, những con đã vượt qua hỏa tuyến đều bị cường giả Vũ Quân ra tay chém giết. Còn lại đều lui ra bên ngoài, dường như vô cùng kiêng kỵ hỏa diễm này.
Ánh mắt tả thống lĩnh sáng ngời, đại hỉ nói:
- Ha ha, lần này được cứu rồi!
Hắn giơ ngón cái lên, nói:
- Vân thiếu, thật sự là nhờ có ngươi.
Tất cả mọi người vô cùng kinh hỉ, ánh mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu trở nên tôn kính.
Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường thì là mỉm cười, trong nội tâm thầm nghĩ: chút hỏa diễm này tính là gì, cho dù một mình Vân thiếu cũng có thể giết sạch đám linh thử này.
Kỳ thật chỉ cần thi triển Thiên La Viêm Hỏa Chiến Kỳ ra là có thể đốt sạch đám chuột này rồi. Nhưng bởi như vậy thực lực củ Lý Vân Tiêu cũng bạo lộ, cho dù trừ Thiên La Viêm Hỏa Chiến Kỳ, hắn cũng ít nhất có vài phương pháp tiêu diệt sạch đám chuột này.
Nhưng Khinh Ca Lâm Địa đối với hắn là nơi không biết gì, hắn không muốn bị người ta chú ý quá sớm.
Thanh Liên Địa Hỏa thiêu đốt khắp bốn phía, cho mọi người cảm giác ấm áp và an toàn không nói nên lời, ánh mắt nhìn qua Lý Vân Tiêu cảm kích vạn phần.
Hải Lâm cũng tán thưởng không thôi, vẻ mặt hâm mộ nói:
- Vân thiếu là mấy giai thuật luyện sư? Lại có thể khống chế dị hỏa.
Tất cả mọi người nhao nhao lắng nghe, đối với thiếu niên thần bí này thì hiếu kỳ không thôi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta cũng làm không rõ ràng, đại khái ngũ giai a.
Luận thực lực, hắn vẫn còn kém ngũ giai không biết bao nhiêu lần. Nhưng thuật luyện sư công hội vẫn ban cho hắn huy chương ngũ giai.
Ti!
- Ngũ giai đại thuật luyện sư!
Hải Lâm hít khí lạnh, hoảng sợ không thôi. Hắn vội vàng đứng dậy cung kính nói:
- Hải Lâm bái kiến Vân Tiêu đại sư, lúc trước có chỗ đắc tội, xin đại sư thứ tội.
Người bốn phía vô cùng khiếp sợ, tả thống lĩnh cũng bước lên nói:
- Mỗ có chỗ bất kính, mong rằng Vân Tiêu đại sư thứ lỗi!
Ngũ giai đại thuật luyện sư trong mắt bọn họ là tồn tại cực cao, huống chi là ngũ giai đại thuật luyện sư trẻ tuổi như thế, càng khó có được.
Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi, nói:
- Ngũ giai mà thôi, lúc nào thành đại thuật luyện sư. Hải Lâm huynh, huyết dịch yêu thú trên người của ngươi là con dao hai lưỡi, nếu dẫn đạo tốt, uy lực vô cùng.
Sắc mặt Hải Lâm hơi đổi, lập tức lắc đầu nói:
- Chỉ cần có thể tiêu trừ ảnh hưởng lên thân thể của ta, ta không trông cậy vào nó có uy lực vô cùng gì.
Nếu như kích phát huyết mạch Mãng Hoang Khôn Ngưu trên người của hắn thì uy lực vô cùng. Nhưng tổn thương thân thể cũng rất lớn, hơn nữa mỗi lần phát tác thì thần trí không rõ, địch ta chẳng phân biệt được. Đây cũng là điểm thống khổ nhất.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu thở dài trong lòng, nếu mang Phách Thiên Luyện Thể Quyết truyền thụ cho Hải Lâm, không bao lâu nữa hắn có thể dựa vào thân thể áp chế t huyết mạch, sau đó lại từng bước kích phát huyết mạch cho mình sử dụng.
Nhưng Phách Thiên Luyện Thể Quyết chính là công pháp luyện thể cao cấp trong thiên địa, trừ Mộng Bạch ra hắn không truyền thụ cho người nào. Hơn nữa một khi lưu truyền ra ngoài sẽ lộ tin tức, đến lúc đó Ngạo Trường Không tự mình đến thăm thì cho dù mình khôi phục thực lực kiếp trước cũng đánh không lại!
Lúc này sắc mặt mấy người đứng xa xa kinh hãi.
- Cái gì? Dĩ nhiên là dị hỏa?
- Cái này... , Cố tiên sinh, vậy phải làm sao bây giờ? Những linh thử kia đã rút lui toàn bộ rồi.
- Ánh lửa màu xanh, chẳng lẽ là Thanh Liên Địa Hỏa trong truyền thuyết? Vậy thì phiền toái. Những linh thử này bị ta đánh tan linh thức, hiện tại chỉ có bản năng sợ hãi, lúc này mới thối lui, làm sao mới tốt đây!
Cố tiên sinh sắc mặt khó xử, do dự bất định, nói:
- Nếu như thời gian kéo quá lâu, những linh tử này sẽ tự tử vong, kế hoạch lần này sẽ uổng phí rồi.
Trong lòng Tư Đồ Hoành mắng to không thôi, khốn kiếp, lão tử còn hỏi ngươi làm sao bây giờ, ngươi còn hỏi ta. Thậm chí có lỗ thủng lớn như thế, ta còn tưởng rằng là kế hoạch không chê vào đâu được, khốn nạn mà.
- Đúng rồi!
Trong mắt Cố tiên sinh sáng ngời, hắn lấy một lọ chất lỏng trong người ra, cười hắc hắc nói:
- Vật này là máu Thực Yêu Huyết Tử La Đằng, chỉ cần rơi vãi lên người những người kia, cho dù có Thanh Liên Địa Hỏa chống đỡ, những linh thử này cũng liều chết xông tới.
Ti Đồ Hoành cau mày nói:
- Hiện tại có tới mấy vạn con Ngũ Hành Phệ Linh Thử ở đằng kia, làm sao ném qua được. Huống hồ đám người Hải Lâm cũng không phải ăn chay.
Thần sắc Cố tiên sinh hiện ra một tia âm lãnh, nhe răng cười nói:
- Chuyện này giao cho ta xử lý a.
Hắn lập tức ngồi xổm xuống, khắc cái gì đó trên mặt đất, rất nhanh đã làm ra tiểu trận pháp, đặt huyết dịch Tử La Đằng vào trong đó, hai tay không ngừng niết bí quyết.
Một đạo quang mang chớp động, bình huyết dịch Tử La đằng hóa thành một đạo hào quang, lấy tốc độ mắt thường khó thấy bắn thẳng về phía đối thủ.
Dĩ nhiên là thuấn gian truyền tống trận loại nhỏ.
Phanh!
Bình huyết dịch nổ tung trên đầu thương đội, máu tươi rơi vãi xuống.
Đồng tử Cố tiên sinh co rụt lại, cả kinh nói:
- Cái gì? Vậy mà bị chặn đường? Trong thương đội có cao nhân.
Trong nội tâm Tư Đồ Hoành cả kinh nói:
- Làm sao bây giờ? Chúng ta chẳng phải bạo lộ sao?