Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, hoảng sợ thất thanh nói:
– Ngươi mới vừa nói cái gì? Hắn nhìn trộm Đại Bi Mộ Vân Bảo Kính của ngươi? Mộ Vân Bảo Kính ở trên người ngươi sao?
Viên Cao Hàn hoàn toàn không bình tĩnh, cả kinh nói:
– Ngươi lấy từ đâu ra được thứ này? Ta cũng chỉ từng thấy nó trong một vài tư liệu lịch sử nói có một mặt gương như thế tồn tại. Không ngờ... không ngờ là sự thật? Hơn nữa sư tôn và ta thử căn cứ vào các ghi chép của sách cổ, muốn tạo ra một cái tương tự. Đã làm ra vài lần, lại đều cũng không được như ý. Ngươi có thể cho ta xem bảo kính này, để ta xác định là thật hay giả hay không?
Lý Vân Tiêu trầm mặc một chút, nói:
– Là thật hay giả với ta mà nói không quan trọng. Quan trọng chính là sử dụng thuận lợi là được rồi. Hiện tại ta thấy rất thuận lợi. Đúng rồi. Sau này Văn Lâm lại tìm người tới ám sát ta. Những người đó đều bị ta giết chết. Hơn nữa bản thân Văn Lâm cũng hóa thành một con khỉ trốn thoát.
– Khỉ, khỉ sao?
Sắc mặt Viên Cao Hàn tức giận như muốn bốc hơi, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ngươi thật sự đáng chết. Lý Vân Tiêu ngươi thực sự là người chuyên gây họa.
Hắn dừng một chút lại nói:
– Nếu như muốn ta tiếp tục luyện kiếm cho ngươi, nhất định phải mang Mộ Vân Bảo Kính cho ta quan sát, đồng thời phải thề sau này không đi gây phiền phức cho Văn Lâm.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
– Luyện hay không luyện tùy ngươi. Không có ba mươi sáu thanh kiếm, ngươi cứ tiếp tục ở trong này đợi cả đời đi. Về phần Văn Lâm, cho tới nay đều là hắn tìm ta gây phiền phức. Ngài ngàn vạn lần dừng nghĩ sai. Còn nữa, muốn xem Mộ Vân Kính rất dễ. Nói chuyên của Văn Lâm cho ta nghe một chút là được. Hắc hắc, bất luận là Mộ Vân Kính hay phương pháp luyện chế hồ lô Tiểu Kim Cương, hiện tại đều là ngươi cầu ta.
Viên Cao Hàn tức giận không nhẹ, cả giận nói:
– Vậy ta luyện hết ba mươi sáu thanh kiếm ngươi có thể thả ta ra ngoài sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đại ca, bình tĩnh, đừng nóng giận. Tức giận chính là lấy sai lầm của người khác tới trừng phạt mình. Bị thương chính là thân thể mình. Không đáng. Bất cứ việc gì, tâm tình cũng phải phóng khoán, như vậy mới có thể sống vui vẻ, sống hào hiệp. Về phần thả ngươi. Nói chung không có ba mươi sáu thanh kiếm ta tuyệt sẽ không thả. Có ba mươi sáu thanh kiếm, cũng phải để ta xác nhận không có nguy hiểm sau đó ta mới có khả năng thả.
Viên Cao Hàn tức tới mức mặt tái xanh, hừ hừ nói:
– Muốn biết chuyện của Văn Lâm sao? Không có cửa đâu! Cho dù ta hồn tiêu phách tan cũng sẽ không nói cho ngươi biết. Đồng thời ta cảnh cáo ngươi. Cho dù ngươi đã từng là tuyệt thế Vũ Đế, nhưng cũng không phải chuyện gì ngươi đều có tư cách đụng vào.
Hắn bị Lý Vân Tiêu làm tức giận đến không nhẹ, lười nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp hóa thành một đạo ánh sáng, trở về trong Phương Thốn Sơn.
Cố Nguyệt Sinh ở bên cạnh không rõ vì sao hắn tức giận, nhưng cũng đoán được là do nói chuyện với Lý Vân Tiêu, khẽ thở dài một tiếng đi theo.
Lý Vân Tiêu dần dần phục hồi lại tinh thần, ngồi ở bên trong phòng luyện công, trầm tư suy nghĩ.
– Xem ra Viên Cao Hàn cũng biết về chuyện của Văn Lâm, không hiểu được đám người điên Thánh Vực kia lại có manh mối gì? Không biết có phải là nghiên cứu biến đổi từ người thành khỉ hay không?
– Đại Bi Mộ Vân Bảo Kính này tuy rằng thần dị, nhưng cũng không có thần dị đến mức khiến đám người Thiên Chiếu Tử coi trọng tới trình độ như vậy? Còn mô phỏng theo một chút. Xem ra cái gương này nhất định có công năng nào đó mà bọn họ cần. Đúng rồi. Đây chính là một lợi thế rất tốt để đàm phán. Sau này, khi gặp phải Thiên Chiếu Tử, nói không chừng sẽ sử dụng tới.
– Về phần hồ lô Tiểu Kim Cương kia, trước hết phải nghĩ biện pháp làm ra ký ức nguyên kim, tăng lên đến cửu giai, xem hiệu quả thế nào. Nếu như có thành tích khả quan, ta cướp đoạt thêm chút tài nguyên, chuẩn bị mở cửa hàng cũng được. Nhưng bây giờ vẫn còn quá xa. Tạm thời nâng cao thực lực của mình trở lại Vũ Đế đỉnh phong mới là chuyện chủ yếu.
Hắn vừa suy nghĩ thông suốt, đang muốn yên lặng, dự định tu luyện thêm hai ngày, đột nhiên biến sắc. Ma khí trong cơ thể này bắt đầu trở nên nóng nảy, bắt đầu tuôn ra ngoài da. Cả người bị một đám khí màu đen bao vây lấy.
– Chưa từ bỏ ý định sao?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Ta là tuyệt thế Vũ Đế. Dù sao có thể để cho một phân thân như ngươi chiếm cứ. Thông minh thì tiếp tục chờ đợi cho ta.
Trong tay hắn lóe lên bạch quang. Đông Hải Nguyệt Minh Châu nổi lên. Thân thể cũng theo đó có phản ứng. Từng ánh sáng Minh Nguyệt bắn ra, chiếu sáng toàn bộ bên trong gian phòng.
Trên người Lý Vân Tiêu đột nhiên có một ánh sáng bay ra, đứng ở trước người hắn. Đó chính là Yêu Long hóa thân, sắc mặt ngưng trọng nói:
– Không có sao chứ?
Lý Vân Tiêu đưa tay tạo quyết, khẽ hô:
– Ta không sao.
Hắc khí kia hoàn toàn bị xuyên qua. Dạ Đế với gương mặt con người trong hắc khí không ngừng dữ tợn gầm thét, dường như không cam lòng khuất phục. Nhưng cuối cùng bị lực lượng thần thể cường đại này đè xuống, bị trấn áp.
– Ma thể này phản phệ càng lúc càng mạnh mẽ. Phải tìm được phương pháp hoàn toàn luyện hóa. Bằng không cuối cùng là một tai hoạ ngầm.
Hàn quang trong mắt Lý Vân Tiêu lập lòe không ngừng. Trên chân mày vẫn còn có khí đen khởi động. Tuy rằng ma đầu không có cách nào chiếm thân thể hắn, nhưng đang dần dần thay đổi tính tình hắn, càng lúc càng trở nên hung bạo. Hắn khẽ nói:
– Chờ tìm được số Đông Hải Nguyệt Minh Châu kia, xem ra Hóa Thần Hải nhất định sẽ làm được.
Yêu Long cũng gật đầu, nói:
– Thời đại Kỳ Thắng Phong tu luyện ma công, ngay cả loại đồ vật như Ma Nguyên Tỏa cũng có thể luyện chế ra. Trong tay nhất định có biện pháp giải quyết ma đầu. Bên trong ao Hóa Long, hắn cũng nhận được tàn thân của đế quân, không biết đã trốn đi tới nơi nào luyện hóa.
Lý Vân Tiêu nói:
– Bất kể luyện hóa tàn thân đế quân thắng hay bại, hắn nhất định sẽ quay về Hóa Thần Hải. Bởi vì hắn là Kỳ Thắng Phong.
Hai người đang thương nghị, lại đột nhiên nghe thấy phía bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Một giọng nói truyền đến nói:
– Khách quan, có người gửi thư tới.
Lý Vân Tiêu và Yêu Long nhìn nhau. Hai người đều kinh ngạc không thôi. Nơi thế này làm sao có thể có thư đưa tới được? Lý Vân Tiêu đầy bụng hồ nghi, đứng dậy tiến lên mở cửa.
Chính là tiểu nhị của khách sạn. Hắn cầm một lá thư đưa tới trước nói:
– Khách quan, vừa rồi có người lưu lại lá thư này, nói là đưa cho phòng khách số chín, hàng chữ thiên, chính là ngài.
Tiểu nhị này là người bình thường. Điều này không thể nghi ngờ. Ở dưới sự tra xét thần thức của hắn tuyệt đối không khả năng che giấu thực lực.
Lý Vân Tiêu mở lá thư ra. Phía trên có ghi mấy chữ tú lệ: Thành Hồng Nguyệt, ngoài cửa bắc, ba trăm dặm, cầu Nghê Hồng. Kí tên là ba chữ Khương Nhược Băng. Chữ viết không chỉ có vẻ nhã lệ thoát tục, cảnh đẹp ý vui, hơn nữa trong những hàng chữ lộ ra một mùi thơm thoang thoảng. Thật sự là do nữ tử viết.