Cường giả Kim Phong Ngân Mang còn lại cũng bị cắn trả, đều bị thương, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh khủng.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cũng chỉ là cho ngươi thoi thóp thêm vài ngày thôi, Vũ Văn Bác chết vào tay ngươi, ngày sau ta tất giết ngươi. Còn có Đinh Sơn cũng không thoát được đâu.
Tô Liên Y nói:
– Vân thiếu, mấy ngày nay ngươi đi đâu thế? Ta phái người tìm ngươi mấy lần đều không thấy đâu.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Nhờ phúc Đinh Sơn đại nhân, khiến tu vị ta tinh tiến không ít, mấy ngày nay ta bế quan tu luyện ngay ở tĩnh nhã thánh địa.
Tô Liên Y sững sờ nói:
– Tĩnh nhã thánh địa? Ta cũng đi qua, cũng không nhìn thấy tin tức đăng ký của ngươi mà?
Lý Vân Tiêu gãi đầu, cười nói:
– Ta tùy tiện tìm một gian đẹp mắt, đánh ngất xỉu người bên trong sau đó dùng luôn.
Tô Liên Y:
-... , ngươi đã đến rồi thì tốt rồi. Đã ra tay, tức là đồng ý sao?
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt gật đầu, nói:
– Đồng ý.
Tô Liên Y đại hỉ, nói:
– Ta biết ngay ngươi sẽ đáp ứng, bởi vì ngươi đủ thông minh, hợp tác cùng có lợi!
Sắc mặt Lão Lại phi thường khó coi, cố nén thương thế trên người, ôm quyền nói:
– Vân Tiêu công tử, không biết ngươi đây là có ý gì?
Lý Vân Tiêu nói:
– Không có ý gì đặc biệt cả, chỉ là từ nay về sau, Thiên Nhất Các do ta bảo hộ rồi, các ngươi đi đi thôi.
Hắn trực tiếp phất tay tiễn khách.
Sắc mặt Lão Lại còn khó coi hơn cả mướp đắng, chúng trưởng lão Thiên Nhất Các càng hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời nhân tâm di động, không biết làm gì cho phải.
Cung Xảo Trinh cả giận nói:
– Ngươi nói bảo hộ là bảo hộ sao? Ngươi xem mình là ai chứ?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn sang thâm thúy như biển, nhất thời khiến lòng nàng "Lộp bộp" thoáng một phát, sợ tới mức không nhẹ, vội lui lại mấy trượng, cảm thấy có chút hối hận vì đã lên tiếng.
– Nữ nhân ngu xuẩn!
Lý Vân Tiêu nhẹ khiển trách một câu.
Cung Xảo Trinh xấu hổ và giận dữ không thôi, nhưng lại không dám làm gì, chỉ có thể cắn răng, đưa qua ánh mắt oán độc.
Tô Liên Y lạnh lùng nói:
– Chư vị trưởng lão, ta hiện giờ xin nói thẳng, từ nay về sau Thiên Nhất Các liên minh với Lý Vân Tiêu, cùng chung một chiến tuyến, phúc họa tương y, nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh. Nếu có điều không vừa lòng, Liên Y tuyệt không miễn cưỡng, hơn nữa niệm phân thượng công lao khổ lao trong nhiều năm qua, ta sẽ tặng cho chư vị một số nguyên thạch xa xỉ, tiễn đưa mọi người rời đi.
Một gã trưởng lão lo lắng nói:
– Hội trưởng đại nhân sao có thể tin tưởng đánh bạc tương lai Thiên Nhất Các lên trên người hắn chứ, hắn tuy là Cổ Phi Dương chuyển thế trọng sinh, nhưng đó chỉ là chuyện trước kia, hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là Võ Đế cửu tinh mà thôi.
Tô Liên Y nói:
– Nhân sinh như quân cờ, mỗi đi một bước ai mà không phải là đang đánh bạc chứ? Người có chí riêng, ta sẽ không cưỡng cầu mọi người đâu.
Người trưởng lão kia sau khi trầm tư một lúc liền nói:
– Nhân sinh không có bữa tiệc không tàn, đa tạ hội trưởng đại nhân nhiều năm qua chiếu cố, Ngọc Văn xin rời đi, nguyên thạch thì không cần đâu.
Nàng chắp tay cúi đầu với Tô Liên Y, liền quay người rời đi.
Tô Liên Y khẽ gật đầu, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu lộ.
Vừa rồi lúc giao thủ với Lão Lại, trong lúc sinh tử, những trưởng lão này không có người nào xuất thủ cứu giúp, cũng khiến lòng nàng đã triệt để nguội lạnh, mặc dù đi hết cũng không sao cả.
Cung Xảo Trinh vội vàng nói:
– Ngọc Văn trưởng lão chậm hẳn đi, Thiên Nhất Các này là mọi người dốc sức gây dựng nên, bằng gì mà Tô Liên Y nàng một mình độc chiếm chứ?
Ngọc Văn dừng bước, nghiêng thân thể ngừng lại, mặc dù cảm thấy có lý, nhưng không biết làm sao quay lại, nhưng cứ vậy rời đi thì thật sự có chút không cam lòng.
Cung Xảo Trinh thấy đã thuyết phục được nàng, lập tức vui mừng lộ rõ trên mặt, nói:
Thiên Nhất Các là thuộc về mọi người, mặc dù muốn đi cũng không phải chí cần một ít nguyên thạch là đuổi đi được, phải phân ra công bằng mới có thể phục chúng.
– Ah? Vậy ngươi ngược lại muốn chia thế nào đây?
Trong mắt Tô Liên Y lóe lên hàn tinh, đã sớm nổi lên sát cơ với nàng.
Cung Xảo Trinh cảnh giác giữ một khoảng cách với nàng, hừ lạnh một tiếng, nói với các vị trưởng lão:
– Rất đơn giản, định giá lấy Thiên Nhất Các, sau đó mọi người cùng nhau phân chia là được
Một gã trưởng lão cau mày nói:
– Nói rất dễ, nhưng trong thương hội có quá nhiều thứ có giá trị, khó có thể đánh giá phân phối. Còn có cửa hiệu trải rộng thiên hạ, làm sao định giá đây?
Người khác cũng vuốt cằm trầm tư nói:
– Có thể dựa theo đẳng cấp vật phẩm, phân bố địa vực của cửa hiệu mà đánh giá đại khái, cũng không cần quá chính xác. Dùng thân phận của chúng ta, nhiều chút hay ít chút cũng không cần quá mức để ý làm gì.
– Đúng vậy, biện pháp này rất tốt.
Mọi người thoáng cái phụ họa theo, đều gật đầu đồng ý.
Lão Lại cũng lẳng lặng nhìn, nghĩ thầm nếu có thể phân chia ra, hắn lại triệu tập những trưởng lão này cũng không tệ, trực tiếp tránh khỏi xung đột chính diện với Lý Vân Tiêu, hơn nữa nếu làm vậy cũng chẳng khác nào đã đuổi cổ Tô Liên Y ra ngoài.
– Này, lại đây.
Lý Vân Tiêu phất phất tay với Cung Xảo Trinh, ý bảo nàng đi qua.
Cung Xảo Trinh cau mày nói:
– Chuyện gì? Có việc gì cứ nói trước mặt mọi người, nếu là quang minh chính đại, trong lòng không có quỷ thì cấn gì nói chuyện riêng chứ?
Lý Vân Tiêu không nhanh không chậm nói:
– Được rồi, kỳ thật cũng không có việc gì, chỉ là bảo ngươi tới để ta đánh ngươi một trận, ta rất muốn đánh chết ngươi đấy!
– Cái gì!
Cung Xảo Trinh cả kinh, lập tức cảm thấy một cổ uy áp lăng không mà đến, sợ tới mức quát to một tiếng, liền lăng không bay lên, hóa thành một đạo quang mang bỏ chạy ra xa xa.
– Chạy được sao?
Lý Vân Tiêu Xùy- cười một tiếng, hai con ngươi ngưng tụ, sắc mặt tựa hồ có chút vặn vẹo, miệng hiện ra một tư thái cổ quái. Một cổ Chân Nguyên đã chuẩn bị từ lâu từ trong phủ lao ra, hắn há to miệng, một đợt sóng âm cổ quái liền lao ra.
"Rống!"
Không gian đại chấn, một hồi trời đất quay cuồng, sóng âm kia trong mơ hồ có long hình ngang trời, trực tiếp đánh trúng Cung Xảo Trinh.
"Phanh!"
Chỉ thấy trên người Cung Xảo Trinh tuôn ra một đoàn máu tươi, cả người bị đánh bay hơn mười trượng, hung hăng ngã trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, sinh tử không biết.
– Long ngâm! Dĩ nhiên là Long ngâm!
Lão Lại sắc mặt trắng bệch, dưới một rống vừa rồi, ngay cả hắn cũng cảm thấy tâm thần bất ổn, thương thế trực tiếp mở rộng ra. Rung động trong lòng càng khó nói nên lời.
Long ngân chính là loại cường đại nhất trong Âm Ba Công, có thể chấn thẳng cửu thiên vực ngoại!
Nhưng bởi vì cấu tạo nhân thể hoàn toàn bất động với Long tộc cho nên không cách nào bắt chước được phát âm của Long tộc, tu luyện chiêu võ kỹ âm công này chỉ có thể lui một bước cầu tiến, tu luyện Hổ khiếu chi công.
Nhưng tuyệt đối không thể tưởng được lại thật sự có người có thể học được Long ngâm!
Chúng trưởng lão Thiên Nhất Các mỗi người sắc mặt trắng bệch, mặt không có chút máu.