Thừa Hạo Miểu kinh ngạc nói:
– Huyết trà này rót ra màu sắc đáng sợ, vì sao vào chén rồi liền cùng với nước chè xanh bình thường không có gì khác biệt?
Nguyễn Tử Mậu cười nói:
– Huyết trà màu sắc rất giống tiên huyết, làm cho thị giác có chút khó có thể tiếp thu, vô pháp làm được sắc, hương, vị câu toàn. Do đó Hồng Nguyệt thành chuyên môn mời đám Hóa Thần Hải thuật luyện đại sư tiến hành nghiên cứu, rốt cuộc tìm được loại chén tử ngọc này, chỉ cần huyết sắc chi trà rót vào chén, trong khoảnh khắc hóa thành lục nhạt, không chỉ có vị đạo và hương khí không thấy, hơn nữa càng có thêm một loại tử ngọc ôn nhuận bảo dưỡng, uống vào càng thêm thư thái vui sướng. Hai vị, mời thưởng thức.
Bắc Minh Lai Phong và Thừa Hạo Miểu phân biệt giơ lên chén trà tử ngọc trước người, tinh tế cảm nhận sau đó uống vào một ngụm, lập tức trên mặt hiện lên vẻ kinh dị, còn có một tia mừng rỡ.
– Ha ha, hay, hay, quả nhiên rất tuyệt!
Thừa Hạo Miểu vận công thở hắt ra, khen:
– Dĩ nhiên khiến cho cửa quan võ đạo của ta đã lâu không thể phá tựa hồ nổi lên buông lỏng. Tử Mậu huynh, trà này bao nhiêu tiền một cân, ta muốn mua mấy trăm cân đến dùng ha ha.
Bắc Minh Lai Phong cũng là sắc mặt động dung, đến trình độ này của bọn họ rồi, tu vi muốn lại lần nữa hai tinh tiến, đó là hết sức khó khăn, mặc dù là các loại thiên tài địa bảo, đưa đến tác dụng cũng không lớn lắm. Nhưng một chén huyết trà này uống vào bụng, lại có thể so được với mấy tháng khổ tu, nếu thật có thể có được mấy trăm cân đến dùng...
Trên trán Nguyễn Tử Mậu chảy ra một tia mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
– Mấy trăm cân... , huyết trà này chia làm cực, thượng, trung, hạ bốn cái phẩm cấp, theo thứ tự là huyết dịch võ giả đẳng cấp bất đồng tưới tắm mà tạo thành phẩm chất khác biệt. Vừa rồi Hạo Miểu huynh uống vào, loại trà đó là thượng phẩm huyết trà, phải từ đầu tới cuối đều dùng cửu thiên Vũ Đế huyết dịch tưới tắm nuôi dưỡng, trên quá trình không thể pha trộn một tia huyết dịch nào khác, đồng thời không thể đứt đoạn một ngày đêm. Loại thượng phẩm huyết trà này toàn bộ Hồng Nguyệt thành cũng sẽ không vượt lên trước hai cân.
Bắc Minh Lai Phong gật đầu nói:
– Thì ra là thế, điều kiện bồi dưỡng hà khắc như vậy. Ta cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nếu như loại huyết trà này có thể sản xuất rất nhiều, Hồng Nguyệt thành từ lâu đã độc tôn thiên hạ. Loại huyết trà trình độ này cũng chỉ là thượng phẩm, nếu nói cực phẩm lại là tồn tại cỡ nào?
Nguyễn Tử Mậu nói:
– Cực phẩm huyết trà dùng là huyết dịch của cửu tinh Vũ Đế đúc luyện, kỳ vật bực này cũng chỉ ở lịch sử trong tồn tại qua. Năm đó có vị lão thành chủ bắt được hai vị cửu tinh Vũ Đế địch nhân, dùng dược vật nuôi để cho bọn họ không chết, lúc này mới trồng ra được cực phẩm huyết trà, nhưng hy sinh tính mệnh của hai gã cửu tinh Vũ Đế, cũng mới đạt được ba hai lá trà, nghe nói uống vào giống như cam tuyền, có thể trực tiếp đột phá cửu thiên gông cùm xiềng xiếc, thế nhưng loại thành phẩm này... , ha hả.
Hai người đều là nghe được một trận kinh hãi, lấy máu của cửu tinh Vũ Đế nuôi trà, quả nhiên là làm người nghe kinh sợ.
Thừa Hạo Miểu thất vọng nói:
– Hạ phẩm huyết trà vẫn có mấy trăm cân chứ, không biết công hiệu ra sao?
Nguyễn Tử Mậu cười nói:
– Hạ phẩm huyết trà cũng chia rất nhiều loại. Bát hoang cảnh Vũ Tôn huyết dịch tẩm bổ chính là trung phẩm, dưới bát hoang cảnh đều là hạ phẩm. Nếu là nhất nguyên nhị phân tam tài cảnh huyết trà, có đạt được mấy trăm cân đến dùng vẫn thật dễ dàng.
– Thôi vậy, thôi vậy!
Thừa Hạo Miểu lắc đầu nói:
– Trà này phỏng chừng thực sự chỉ có thể làm trà uống.
Uống cạn nước trà, ba người đều tự vận công điều tức, đem hiệu lực đều hấp thu, lúc này mới chậm rãi mở đôi mắt ra.
Bắc Minh Lai Phong than thở:
– Thật không biết hai loại trà cùng nổi danh khác sẽ có tư vị cỡ nào, thật khó tưởng tượng trong thiên địa còn có thể có kỳ trà khác sánh ngang với huyết trà này.
Thừa Hạo Miểu cũng là cổ quái nói:
– Tử Mậu huynh dùng trân phẩm như vậy khoản đãi hai người chúng ta, không biết là có ý đồ gì đây?
Nguyễn Tử Mậu cười giễu cợt, trêu đùa nói:
– Đích xác là có ý đồ, chỉ hy vọng nhị vị bằng hữu ở trong lôi đài thi đấu thả cho tiểu đệ một phen.
– Nga?
Trong mắt Bắc Minh Lai Phong lóe lên mỉm cười, nói:
– Lẽ nào Tử Mậu huynh cũng khuynh tình với biểu muội mình? Hay là đồng dạng cũng đỏ mắt với đồ cưới đây?
Nguyễn Tử Mậu lộ ra vẻ cười khổ, nói:
– Lai Phong huynh pha trò rồi, đồ cưới này đối với ngươi ta ba người mà nói cũng không phải là vật trân quý gì, ta cùng với biểu muội từ nhỏ thanh mai trúc mã, mong rằng hai vị thành toàn cho tâm ý này của ta, sau đây chắc chắn hậu báo.
Thừa Hạo Miểu con ngươi đảo một vòng, nói:
– Cho dù chúng ta hai người không xuất toàn lực, lẽ nào Tử Mậu huynh sẽ có nắm chắc chiến tận thiên hạ anh hùng hào kiệt?
Nguyễn Tử Mậu tự tin nở nụ cười, cất cao giọng nói:
– Thiên hạ trẻ tuổi anh hùng hào kiệt, không phải ba người chúng còn ai nữa. Về phần đám người còn lại, ta vẫn thật sự không coi vào đâu.
Bắc Minh Lai Phong cười nói:
– Ta thân là đứng đầu Bắc Vực tứ tú, nhưng chỉ có hư danh, nhận mà hổ thẹn. Vẫn luôn muốn tìm nhị vị chỉ điểm võ đạo sai lầm, cơ hội tốt như vậy há có thể tùy ý buông tha? Chỉ bất quá nếu Tử Mậu huynh đã lên tiếng, nhân tình này ta cũng không thể không bán, về phần hậu báo gì đó, ta cũng xấu hổ mở miệng, sẽ từ trong đám đồ cưới, chọn một kiện Khương gia võ điển được rồi.
Nguyễn Tử Mậu gật đầu nói:
– Thứ này vốn là một trong món đồ cưới, chỉ cần ta có thể đoạt giải nhất tự nhiên không thành vấn đề. Chẳng hay Hạo Miểu huynh ý như thế nào?
Thừa Hạo Miểu cười nói: "
– Hắc hắc, giống vậy thôi, lần lôi đài thi đấu này cũng chính là nặng ở danh dự. Tuy rằng tiểu đệ được xưng là đứng đầu Tây Vực ngũ kiệt, nhưng là không nghĩ có thể độc bá thiên hạ, dù sao Tử Mậu huynh và Lai Phong huynh thực lực đều ở trên tiểu độ. Ta đối đồ cưới cùng với mỹ nhân hứng thú cũng không lớn, thế nhưng huyết trà này...
Nguyễn Tử Mậu cười khổ nói:
– Nghĩ không ra Hạo Miểu huynh đối với huyết trà nhớ mãi không quên như thế, nhưng đáng tiếc là, thượng phẩm huyết trà thật tình hiếm có.
Thừa Hạo Miểu nói:
– Ta đây minh bạch. Ta cũng không phải đòi lấy huyết trà, mà là Hồng Nguyệt thành nếu lấy máu của Vũ Đế nuôi dưỡng thượng phẩm huyết trà, như vậy Vũ Đế kia tất nhiên là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cái ta muốn cầu chính là Vũ Đế chi hồn.
Thừa Hạo Miểu trong mắt lóe ra một tia tinh mang, nói:
– Vả lại lãng phí cũng là lãng phí, không bằng để cho ta thu đi, chỉ cần Thập Đạo Đế Hồn là được, chỉ cần Tử Mậu huynh đồng ý, lần lôi đài thi đấu này ta cũng đi một chút bỏ qua thôi.
– Mười đạo Đế hồn.