Tô Mặc giận dữ nói:
- Ngươi... ngươi lại tùy ý tự tiện xông vào Tô gia chúng ta!
Lôi Bá lạnh lùng nói:
- Nếu Tô gia ngươi thành thật, ta tự nhiên cũng sẽ xem quy củ, nếu đùa giỡn đa dạng, đừng trách bổn tọa dùng thủ đoạn lôi đình!
Lão ẩu ho ra máu, nổi giận mắng:
- Các ngươi làm như vậy sớm muộn sẽ gặp báo ứng. Việc này ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp đăng báo Thánh Vực, làm cho Thánh vực tới xử quyết các ngươi.
- Ha ha, Thánh Vực xử quyết?
Trong mắt Lôi Bá hiện lên vẻ trào phúng, hừ lạnh nói:
- Đừng quên, năm đó bổn tọa ở Viêm Võ thành tu luyện mười hai năm, thậm chí còn gặp qua Vân Tiêu minh chủ mấy lần ở xa xa. Hiện tại người quản lý Thánh Vực đều là bạn tốt chí giao của bổn tọa năm đó, nếu ngươi đi Thánh Vực, đơn giản là tự tìm đường chết mà thôi.
Người Tô gia nghe vậy, nhất thời mặt mày tái nhợt.
Đột nhiên một gã đệ tử Lôi gia chạy vào ôm quyền nói:
- Tông chủ, chúng tôi tìm khắp hậu viện nhưng không thấy tiểu thư Bội Thanh. Nghe nha hoàn nói sáng sớm hôm nay tiểu thư đã ra ngoài đi dạo.
- Đi dạo?
Lôi Bá sửng sốt, lập tức khoát tay nói:
- Đã không còn sớm, dù đi dạo phố cũng sắp trở về, chúng ta đợi chút đi.
- Dạ.
Đệ tử kia ôm quyền nói:
- Ý tứ của thiếu gia cũng nên chờ một chút.
Giờ phút này bên ngoài Tô gia, Tô Bội Thanh vốn không biết chuyện đã xảy ra trong nhà, nàng đang vui vẻ đi trở về. Sau lưng nàng còn có một nha hoàn áo vàng cùng một gã sai vặt vẻ mặt ngu khờ.
Gã sai vặt đi đứng lảo đảo, luôn cười không ngừng, bộ dáng cùng thần thái vô cùng ngu ngốc.
Bước chân Tô Bội Thanh thập phần nhẹ nhàng, nói:
- Cuối cùng mua được Tuyền Nhũ Thạch, kế tiếp có thể tìm thuật luyện sư luyện chế Dưỡng Tâm đan cho tam nãi nãi. Có Dưỡng Tâm đan, tam nãi nãi có thể trùng kích vào võ đế cửu tinh!
Nha hoàn cười nói:
- Nếu tam trưởng lão biết được tiểu thư săn sóc như vậy, không biết sẽ cao hứng bao nhiêu đâu.
Gã sai vặt cười hắc hắc, đột nhiên nói:
- Dưỡng Tâm đan bát giai không tốt, kỳ thật Hộ Khí đan thất giai tốt hơn Dưỡng Tâm đan, chỉ là vì phẩm cấp của Dưỡng Tâm đan cao hơn một tầng, cho nên mới càng đáng giá.
Tô Bội Thanh chớp mắt cười nói:
- Tiểu ngốc, ngươi lại đang nói hươu nói vượn. Đây là những kiến thức chỉ có thuật luyện sư mới biết, ngươi chỉ là một tên ngốc làm sao mà biết.
- Ha ha, hắc hắc.
Gã sai vặt gãi đầu, ngây ngốc cười, hắn cũng không biết tại sao mình biết, chỉ buột miệng nói ra mà thôi.
Nha hoàn liếc hắn nói:
- Tiểu thư, ta luôn cảm giác ngốc tử có gì là lạ, tựa hồ biết không ít chuyện. Hay là chúng ta đem những gì hắn nói ghi nhớ, hôm nào đi tìm thuật luyện sư hỏi một chút?
Tô Bội Thanh gõ đầu nha hoàn, cười mắng:
- Chuyện như vậy sao có thể nói giỡn, nếu làm cho vị thuật luyện sư mất hứng thì làm sao bây giờ? Tam nãi nãi sẽ mắng chết ta.
Nha hoàn nghĩ nghĩ, nói:
- Cũng phải. Ai, không biết ngốc tử có lai lịch gì, cảm giác có cổ quái.
- Quản hắn có lai lịch gì đâu, hiện tại hắn đi theo bên cạnh ta, chính là người của Tô gia.
Tô Bội Thanh vuốt đầu ngốc tử, cười nói:
- Yên tâm đi, có bổn tiểu thư ở đây, tuyệt không cho kẻ nào khi dễ ngươi.
Ba năm trước đây, một lần đi dạo phố Tô Bội Thanh nhìn thấy ngốc tử rách rưới lôi thôi lưu lạc đầu đường, còn bị nhiều tiểu hài tử ném đá, cảm thấy hắn đáng thương cho nên nhất thời thiện tâm dẫn hắn về nhà.
Không nghĩ tới sau khi tắm rửa lại nhìn thấy ngốc tử thanh tú tuấn nhã, nếu không phải vẻ mặt ngu đần, nhìn qua chẳng khác gì vương tôn công tử.
Nhưng đáng tiếc hắn là người ngu, hỏi gì cũng không biết, thỉnh thoảng còn nói ra những lời ngạc nhiên cổ quái.
Tô Bội Thanh đã tìm người chữa bệnh cho hắn, nhưng đều kết luận hắn bị phá hủy đầu óc, mất đi ký ức.
Năm năm trước, minh chủ Thiên Vũ minh Lý Vân Tiêu quyết chiến cùng Ma Chủ Lục Sí ở nam vực, sau khi Lục Sí chết hóa thành sáu đạo linh nguyên rơi xuống đất.
Trong đó có một đạo rơi gần bắc vực Nam Hỏa thành, nhất thời làm linh khí trong Nam Hỏa thành hưng thịnh, trở thành mảnh đất trung tâm bắc vực.
Mà Tinh La thành cách Nam Hỏa thành không xa, đồng dạng nhờ đạo linh nguyên rơi xuống tản ra nên được không ít ưu đãi, khiến cho địa phương vốn không có gì đặc biệt cũng biến thành chạm tay có thể bỏng.
Năm năm nay trong Tinh La thành đã chen vào trên trăm thế lực, trong đó Xế Lôi tông nhờ vào tông chủ Lôi Bá có tu vi võ đế cửu tinh mà trở thành người đứng đầu.
Khi Tô Bội Thanh đi về cách nhà không xa, liền phát hiện trong nhà có khác thường, bị nhiều người vây quanh.
Nha hoàn kinh hô:
- Là người của Lôi gia? Tiểu thư mau xem trang phục của bọn họ.
Sắc mặt Tô Bội Thanh nhất thời trầm xuống, nói:
- Đi, chúng ta từ hậu viện đi vào, ta cũng không muốn gặp người của Lôi gia.
Tiểu ngốc tựa hồ cảm nhận được tâm tình của nàng, vội vàng nói:
- Tiểu thư đừng mất hứng, nếu người Lôi gia dám vô lễ với ngươi, ta sẽ đánh chạy bọn hắn!
Hắn giơ nắm tay quơ quơ lên.
Tô Bội Thanh cười khổ lắc đầu.
Nha hoàn phì cười nói:
- Còn nói đánh chạy bọn hắn, cẩn thận bị bọn hắn đánh đâu. Lần trước ta nghe người Lôi gia nói, cả ngày ngươi đi theo sau tiểu thư, bọn hắn sớm chướng mắt ngươi, đã sớm phao tin muốn đánh ngươi đó.
- Đánh ta? Ta không sợ!
Vẻ mặt tiểu ngốc ngạo nghễ nói.
- Không sợ?
Nha hoàn hung tợn nói:
- Người Lôi gia xấu xa, có lẽ bọn hắn sẽ giết ngươi.
Sắc mặt Tô Bội Thanh khẽ biến, khiển trách:
- Bích Nhi, đừng dọa nạt tiểu ngốc!
- Giết ta?
Khóe môi tiểu ngốc nhếch lên, hài hước cười, tựa hồ như vô ý thức bật thốt:
- Trong thiên hạ phàm là ai nói qua lời này, đều đã chết rồi!
Tô Bội Thanh giật mình nhìn tiểu ngốc nhất thời nói không nên lời.
Thanh niên này bình thường nhìn thật ngu ngốc, nhưng lúc này thậm chí có cảm giác như đang liếc nhìn thiên hạ!
- Tiểu thư, tiểu thư!
Nha hoàn đẩy Tô Bội Thanh, đưa tay quơ quơ trước mặt nàng, nói:
- Tiểu thư nhìn choáng váng sao? Hì hì...
Nha hoàn cười rộ trêu chọc:
- Ngươi không phải trúng ý ngốc tử chứ? Chậc chậc, nhưng người này ngoại trừ nhìn ngu ngốc, đích thật là tuấn tú.
Tô Bội Thanh tức giận gõ lên đầu nàng, nói:
- Cho ngươi giễu cợt ta! Ngươi nhìn kỹ tiểu ngốc xem, trước kia ta không phát hiện, ngươi có cảm giác hắn rất giống một người hay không?
- Một người? Ai vậy?
Nha hoàn nhìn chằm chằm tiểu ngốc một lúc, nghiêng đầu suy nghĩ nói:
- Di, tiểu thư vừa nói như vậy thật đúng là có chút giống đâu. Nhưng nhất thời thật nghĩ không ra rốt cục là giống ai.
Tô Bội Thanh nghiêm mặt lộ vẻ tôn kính gằn từng chữ:
- Minh chủ Thiên Vũ minh, Lý Vân Tiêu!
- A!
Nha hoàn không nhịn được hét to một tiếng, giật mình nói:
- Tiểu thư vừa nói như vậy thật đúng là có điểm giống đâu. -