Chương 615: Thân phận của Vũ tiên sinh

Vạn Cổ Chí Tôn

Thái Nhất Sinh Thủy 03-07-2023 14:14:16

Cố Nguyệt Sinh mở mắt ra, phát hiện sớm đã không phải sơn động lúc trước, mà Tư Đồ Hoành cũng không thấy bóng dáng. Chỉ có một mình hắn lẻ loi trơ trọi khảm nạm ở trong thạch bích, trong cơ thể chấn ra nội thương. Bên tai truyền đến thanh âm của Lý Vân Tiêu, nói: - Hiện tại bắt đầu nói đi, nếu là hai người các ngươi có chỗ nào mâu thuẫn lẫn nhau, ta sẽ đem bọn ngươi kéo vào tinh thần thế giới, cắt thành từng mảnh thịt. Mỗi một đao đều muốn cắt lên một vạn năm! Cố Nguyệt Sinh trên mặt huyết sắc lập tức đều không còn, hắn thân là bí pháp Thuật Luyện Sư, tự nhiên biết rõ tinh thần không gian đáng sợ ra sao. Ở trong tinh thần không gian, hết thảy tồn tại đều lấy ý chí của đối phương làm chủ, dưới một đao tới, cho ngươi cảm thụ đau đớn một vạn năm cắt xé, cũng là sự tình dễ dàng. Ngươi ở bên trong thừa nhận thống khổ hàng vạn năm, mà ở trong Thiên Vũ Giới có lẽ chỉ là trong nháy mắt. Lại liên tưởng đến vừa rồi Lý Vân Tiêu tiện tay triệu hoán bọn hắn, một ngón tay biến hóa thời không thần thông, rốt cuộc vững tin không thể nghi ngờ, nơi này chính là Nặc Á chi chu trong truyền thuyết. Kiện tuyệt đại huyền khí kia có thể dung nạp tánh mạng, tự thành thế giới. Hắn rốt cuộc không sinh ra ý niệm phản kháng trong đầu, chán nản nói: - Tình huống cụ thể của Vũ tiên sinh ta cũng không biết, chỉ biết hắn là bằng hữu sư phụ của ta. Thân ảnh Lý Vân Tiêu phù hiện ở trước mặt hắn, cau mày nói: - Cái tên được xưng Phong Luyện Sư Kiệt kia? Hắn không phải đã chết từ rất nhiều năm trước rồi sao? Cố Nguyệt Sinh lộ ra vẻ khiếp sợ, cười khổ nói: - Nguyên lai ngươi ngay cả sư phụ ta cũng biết! Không tệ, Không tệ, đúng là tên điên Thuật Luyện Sư mà tất cả mọi người cho rằng đã chết. Bởi vì hắn nghiên cứu lĩnh vực quá mức tàn nhẫn, cho nên nhiều lần bị Hóa Thần Hải hạ lệnh cấm. Nhưng sư phụ ta là người nào, há có thể nghe theo những mệnh lệnh nhàm chán kia? Ngược lại nghiên cứu càng ngày càng sâu. Cuối cùng lọt vào Hóa Thần Hải giết chóc, vận khí may mắn nhặt về một cái mạng. Những năm này một mực đều dốc lòng tiếp tục nghiên cứu. Lý Vân Tiêu cười lạnh nói: - Tên điên Kiệt thật là quái tài. Lúc trước ta cũng đã gặp mấy lần. Người này cuồng vọng không bị trói buộc, tự cho là đúng. Không biết đem tinh lực tốn hao ở trên việc tu luyện của mình, cả ngày làm ra mất thứ đồ vật bàng môn tả đạo, không thể tưởng được hiện tại còn không biết hối cải. Hắn khẽ chau mày, lại nói: - Bất quá Hóa Thần Hải cũng xác thực có chút cổ hủ. Cố Nguyệt Sinh sắc mặt đại kinh, sợ hãi nói: - Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi từng gặp sư phụ ta? Làm sao có thể? Sư phụ ta đã thoát đi Hóa Thần Hải từ hơn ba mươi năm trước. Ngươi bất quá là không đến hai mươi tuổi, đừng vội nói bậy! Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn xem hắn, nói: - Những chuyện này đều không có liên quan tới ngươi, hiện tại nói chuyện Vũ tiên sinh a. Hắn là người nào, lại vì sao quen biết với sư phụ ngươi, như thế nào lại ở trong Khô Lâu dong binh đoàn. Cố Nguyệt Sinh chỉ cảm thấy người trước mắt này thật sự thần bí vượt qua phạm vi lý giải của hắn, niên kỷ không đến hai mươi tuổi, đã có tu vi như vậy, càng là có được Nặc Á chi chu, phóng nhãn cả Thiên Vũ Đại Lục, sợ cũng tìm không ra người thứ hai. Trong nội tâm phát lên một loại cảm giác vô lực, khổ sở nói: - Vũ tiên sinh là Yêu tộc đại tế tự. - Cái gì? Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, sợ hãi nói: - Làm sao có thể? Yêu tộc đại tế tự không phải vài ngàn năm trước đã bị Cố Thanh Thanh trấn áp ở trong Ngũ Hà Sơn sao? Hơn nữa đại tế tự truyền thừa, phải là nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, không có tiền nhân truyền công, căn bản không có khả năng trở thành Yêu tộc đại tế tự! Cố Nguyệt Sinh lộ ra thần sắc ngạc nhiên, nói: - Ngươi biết nhiều như vậy? Những chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là nghe sư phụ nói qua như thế. Đến cho bọn hắn là tại sao biết, là Vũ tiên sinh tự mình tìm tới tận cửa. Hắn đột nhiên cười nói: - Bởi vì cái gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai người bọn họ đều là đại biến thái ah! Lý Vân Tiêu gật đầu nói: - Như thế, sư phụ ngươi chuyên môn thu thập khí quan, mà tên Vũ tiên sinh kia chuyên môn thu thập huyết dịch, thật là hai tên biến thái, rất xứng một đôi. Bọn hắn cùng một chỗ, đoán chừng cũng là làm ra những nghiên cứu biến thái kia. Cố Nguyệt Sinh cười nói: - Đúng vậy, hai người nghiên cứu thảo luận lẫn nhau hơn nửa năm, làm vô số thí nghiệm, tựa hồ cũng thu hoạch thật lớn. Nói ra lời này, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, tựa hồ bắt đầu có chút dữ tợn. Lý Vân Tiêu lộ ra ánh mắt thương cảm, âm thanh lạnh lùng nói: - Chắc hẳn... ngươi cũng là vật thí nghiệm trong vòng nửa năm này a. Cố Nguyệt Sinh sắc mặt đại biến, kịch liệt run rẩy lên, một tròng mắt tăng vọt khai mở càng lồi càng lớn, từng đạo gân xanh che kín cái trán, cả Thái Cổ Thiên Mục chiếm lấy nửa bên mặt lộ ra hung quang. Hắn dữ tợn quát lên: - Ngươi biết cái rắm! Ta là tự nguyện trở thành vật thí nghiệm! Có được Thái Cổ Thiên Mục này, có thể tu luyện đồng thuật của Cổ Phi Dương, thì có hy vọng trở thành Đại Thuật Luyện Sư! Trong cái Thái Cổ Thiên Mục kia đồng tử quỷ dị bỗng nhiên co rụt lại, một cổ tinh thần lực vô cùng bá đạo đột nhiên bắn ra đến, hướng trong đầu Lý Vân Tiêu phóng đi. Lý Vân Tiêu sắc mặt bình tĩnh vô cùng, một cái đồng tử lập tức hóa thành huyết sắc loan nguyệt, ở xung quanh huyết sắc dĩ nhiên hiện ra từng dãy khoa đẩu văn tự, hướng phía hốc mắt lan tràn ra, đúng là kinh văn Đại Diễn Thần Quyết. Bốn phía không gian một chuyến, Cố Nguyệt Sinh tinh thần công kích lập tức biến mất vô tung vô ảnh. - Ngươi... Cổ Phi Dương Đồng Thuật Nguyệt Khuyết! Hắn hoảng sợ kêu to lên, trong mắt hoàn toàn là vẻ không thể tin được, điên cuồng quát: - Ngươi như thế nào cũng biết đồng thuật của Cổ Phi Dương! Ngươi đến cùng là người nào? Đồng thuật này khắp thiên hạ có lẽ chỉ có một mình ta biết mới đúng! Ngươi không có Thái Cổ Thiên Mục làm sao có thể thi triển đi ra! Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, thì thào lẩm bẩm: - Cái Thái Cổ Thiên Mục này xác thực có ý tứ, có lẽ ta có thể từ đó tìm ra một đường cơ hội, luôn cố gắng cho giỏi hơn. Đợi sau khi trở lại cửu giai xem ra cần thiết phải đi tìm Phong Tử Kiệt kia nghiên cứu một chút. Hắn sau khi nói xong, cả người đã biến mất không thấy gì nữa. Cố Nguyệt Sinh hoàn toàn ngốc trệ ở đó, lời nói vừa rồi của Lý Vân Tiêu một chữ không lọt truyền vào trong tai hắn. Thái Cổ Thiên Mục kia vừa rồi sau một kích đã lui về trong đại não. Hai con ngươi bình thường của hắn cũng lồi ra như là lục lạc chuông. Ngoại trừ sắc mặt trắng bệch ra, mồ hôi lạnh càng là chảy ròng ròng mà xuống, đầu óc cơ hồ có chút chỗ trống, trong miệng một mảnh khô khốc tái diễn câu nói kia: - Đợi, đợi trở lại cửu... cửu giai sau đó...