Vi Thanh mỉm cười nói:
– Trữ Khả Vi, bổn tọa tới, còn không đi ra gặp sao?
Trước chiến hạm, không gian như vằn nước bị đẩy ra, một thân áo đen, Trữ Khả Vi tóc bạc đi ra.
Hắn đi xuống một bước, dưới chân có gợn sóng nhộn nhạo, chậm rãi đi tới chiến hạm.
– Vi Thanh, ngươi cũng ngấp nghé Lý Vân Tiêu?
Trữ Khả Vi chậm rãi nói ra, vẻ mặt bình tĩnh, tràn đầy nếp nhăn, không dấu được dấu vết tuế nguyệt.
– Ha ha, kỳ vật chung thưởng thức, đáng nghi sống chung tích. Tất cả mọi người đều hứng thú, tại sao ta không hứng thú được chứ.
Ánh mắt Vi Thanh nhìn qua, giống như ánh trăng sáng ngời, bao phủ bên dưới.
Nhưng mặt mũi Lý Vân Tiêu lại tràn đầy âm lãnh, hai mắt lộ ra hàn mang, không sợ hãi nhìn qua.
Vi Thanh lộ ra dị sắc, nói:
– Lý Vân Tiêu, chúng ta xem như gặp mặt lần thứ hai, nhưng mà lần trước bổn tọa không lưu ý ngươi, mà ngươi cũng chưa từng gặp qua bổn tọa, tại sao thù hận như vậy?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi, đồ đệ của ta Mộng Bạch cùng tỷ tỷ của hắn Mộng Vũ là ngươi cướp đi sao? Trong thành Phong Linh kẻ phái người tới bắt tay, cũng là ngươi sai sử a, vì sao ngạc nhiên như vây, còn vô tội hơn cả ta?
– Khục khục
Vi Thanh ho khan vài cái, nói:
– Có ta dạy bảo tỷ đệ Mộng Bạch, chẳng lẻ không mạnh hơn ngươi sao? Đây cũng là tốt cho bọn họ, về phần ta phái người bắt ngươi, thật sự là oan uổng ta. Nhất định là thủ hạ hành sự bất lực, ta đã dặn dò bọn họ cẩn thận, nhất định phải dùng lễ đối đãi, bọn họ lại dám bắt, như vậy ta chắc chắn nghiêm trị không tha.
Hắn nói nghiêm trang, giống như đúng là như thế, ngay cả Lý Vân Tiêu cũng phải tin tưởng.
Lý Vân Tiêu nháy mắt, nói:
– Nói như vậy Vi Thanh đại nhân là mời ta đi Thánh Vực sao?
Vi Thanh gật đầu nói:
– Đúng vậy, nhân tài mới xuất hiện như ngươi, Thánh Vực luôn luôn vui lòng dùng tài nguyên tài bồi, thậm chí hoan nghênh ngươi gia nhập.
Trữ Khả Vân cả kinh nói:
– Lý Vân Tiêu, không nên đi
Lý Vân Tiêu nói:
– Đa tạ Vi Thanh đại nhân yêu mến, tuy là mời, nhưng ta có việc trong người, không đi, mời đại nhân trở về đi.
Vi Thanh sững sờ, sắc mặt trầm xuống, cười lạnh nói:
– Giá đỡ thật lớn, thiên hạ thậm chí có người mà Vi Thanh ta mời không động sao?
Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:
– Thực cho rằng mình là rễ hành gì? Ngươi không mời được rất nhiều người đấy.
– Lớn mật!
Tử Xú Tịch hoảng sợ, tràn đầy mồ hôi lạnh, hắn còn chưa bao giờ thấy qua có người nói chuyện như thế với Vi Thanh.
Sắc mặt Vi Thanh trở nên lạnh như băng, nói:
– Ngươi đúng là dám nói, thiên hạ này còn có ai ta mời không được?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Tứ hải chung chủ Hải Hoàng Ba Long, ngươi mời cho ta xem?
Vi Thanh sững sờ xuống, thành thành thật thật nói ra:
– Mời không được!
– Yêu tộc đại thuật luyện sư Ngải Nhĩ mời được không?
– Cái này... Mời không được!
– Hừ, biết càn quấy, hai người này chính là dị tộc, Vi Thanh đại nhân cũng mời không được. Ngươi nói trong bổn tộc, có người nào mà Vi Thanh đại nhân mời không tới!
Tử Xú Tịch vội vàng đánh gãy hắn, sợ hắn không ngừng nghỉ cố tình gây sự.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Nếu nói là hai người này còn có thể mời được đi, như vậy vị trong tộc ta, Vi Thanh đại nhân chắc chắn mời không được!
– Ah?
Vi Thanh cũng hứng thú, nói:
– Mặc dù là thập đại phong hào Võ Đế, Hóa Thần Hải quần thủ, bảy đại tông chủ, cũng không thể nói ta 100% ta mời không được.
Tử Xú Tịch nói:
– Đại nhân không nên nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, người này công phu miệng lưỡi rất lợi hại, ta đã được kiến thức qua rồi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Tử Xú Tịch, ngươi chưởng quản Tài ti Thánh Vực, phú khả địch quốc, có dám cùng ta đánh bạc một trận không?
Tử Xú Tịch khẽ nói:
– Đánh bạc? Hừ, loại chuyện này làm sao đánh bạc đây? Ngươi tùy tiện nói một người, khẳng định Vi Thanh đại nhân không mời được, chẳng lẽ lại thật để đại nhân đi mời sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta tự có cách khiến ngươi tâm phục khẩu phục.
Tử Xú Tịch nhíu mày ra, hắn quả thật không nghĩ ra có người nào Vi Thanh không mời được, không chỉ có hắn, mà người còn lại cũng vạn phần tò mò.
– Đánh bạc với hắn.
Vi Thanh hạ lệnh.
Tử Xú Tịch vội la lên:
– Đại nhân, nếu hắn chơi xấu...
Vi Thanh nói:
– Nếu hắn đùa giỡn, bổn tọa tự sẽ phạt hắn.
Hắn cũng không tin Lý Vân Tiêu có thể nói cho mọi người tâm phục khẩu phục, đến lúc đó lấy việc này làm lý do, mang hắn về Thánh Vực, cũng là giảm đi phiền toái.
Tử Xú Tịch lúc này mới nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi đánh cuộc với ta cái gì?
Lý Vân Tiêu nói:
– Nói thật, ta cũng không muốn gì cả, cứ đánh bạc đầu của ngươi đi.
"
Tử Xú Tịch lại càng hoảng sợ, cả giận nói:
– Ta và ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao lại ác ý như thế.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Không có gì, con người ta thấy một ít người nịnh nọt liền cảm thấy chán ghét thôi.
– Đáng chết
Tử Xú Tịch lạnh giọng nói:
– Nếu ngươi không thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục, ta cũng lấy đầu chó ngươi.
Lý Vân Tiêu vỗ tay khen:
– Tốt, có gan, lần này khiến ta xem trọng ngươi không ít, có lẽ ta thấy cao hứng, sẽ không lấy đầu chó ngươi cũng không chừng.
Tử Xú Tịch lạnh giọng nói:
– Tranh thủ thời gian nói ra là người phương nào, để cho ta tới hái đầu của ngươi.
Hắn thầm nghĩ, bất luận đối phương nói ra người phương nào, mình cũng không phục.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Người bổn tộc Vi Thanh đại nhân 100% không mời được, chính là Lý Vân Tiêu ta.
– À? Cái này...
Tất cả mọi người sững sờ, lập tức lộ ra nụ cười cổ quái.
Hắn như nói ra bất luận người nào khác, đều không thể khiến mọi người tin phục 100%, nhưng nói bản thân hắn thì lại hoàn toàn không cách nào phản bác, hoàn toàn không cách nào không tin phục được.
Tử Xú Tịch vốn muốn mở miệng nói không phục, nhưng chữ "không" kia còn kẹt trong cổ họng, rốt cuộc không hốt ra được, chỉ là hai mắt trừng lớn lên.
Vi Thanh cũng sửng sốt một chút, lập tức một hồi im lặng.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Tử Xú Tịch, đưa đầu chó ra cho ta chém đi.
Hắn giơ tay lên, bổ tới một đạo kiếm khí.
Tử Xú Tịch tự nhiên sẽ không tùy ý để hắn chém, lắc mình một cái liền tránh khỏi, cả giận nói:
– Lý Vân Tiêu, đừng vội hồ đồ
– Hồ đồ?
Lý Vân Tiêu nhướng mày lên, lạnh lùng nói:
– Chư vị ở đây đều là cường giả có uy tín danh dự, mọi người cảm thấy trước kia là hồ đồ sao?
Ninh Khả Vân nói:
– Đương nhiên không phải, đây chính là đổ ước giữa võ giả ah, hơn nữa có cha ta và Vi Thanh đại nhân tự mình làm chứng, ai dám nói là hồ đồ chứ?
Ninh Khả Vi cũng gật đầu nói:
– Người nói hồ đồ chính là miệt thị ta và Vi Thanh đại nhân, đáng phải chết.
Tử Xú Tịch có chút không bình tĩnh nỗi nữa, chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, cũng không thể bởi vì loại chuyện không đâu này mà chém đầu mình a?