Trữ Khả Nguyệt tiếp tục phỏng đoán nói:
– Dựa theo độ tuổi phỏng đoán cũng thập phần ăn khớp. Nói ra, năm đó Cổ Phi Dương trước khi vẫn lạc đã mất đi Nguyệt Đồng chi lực, ta ngược lại rất hiếu kỳ mẫu thân ngươi là ai? Khiến hắn dù mạo hiểm mất đi Nguyệt Đồng cũng sinh ra ngươi. Cổ Phi Dương đã mất đi đồng thuật, tuy rằng cũng vẫn là tồn tại đỉnh phong, nhưng so với mấy cường giả bài danh trước trên Phong Vân Bảng lại kém hơn nhiều, có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn vẫn lạc trong sơn mạch Thiên Đãng.
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi, không biết nói gì cho phải. Thừa nhận cũng không phải, không thừa nhận cũng không phải, trong lòng nổi lên một cổ cảm giác lạ lạ.
Trữ Khả Nguyệt nháy mắt vài cái, nói:
– Mẹ của ngươi rốt cuộc là ai? Hẳn là họ Lý mới đúng, năm đó nữ tử họ Lý nổi danh tuy rằng cũng có mấy vị, nhưng muốn cho phụ thân ngươi động tâm vẫn kém rất nhiều, chẳng lẽ hắn bị dược vật mê tâm tính sao?
Lý Vân Tiêu nuốt nước miếng, ngượng ngùng nói:
– Cái này... Ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi cảm thấy thế nào thì chính là thế đó. Hiện giờ ta có được Nguyệt Đồng, ngươi muốn xử trí ta thế nào đây?
Trữ Khả Nguyệt ngưng tụ ánh mắt, nói:
– Ta đã nghĩ qua vấn đề này, việc quan hệ đến phụ thân ngươi, ta sẽ không nói ra, nhưng phụ thân ngươi và thành Hồng Nguyệt thù sâu như biển, ta một mặt giấu diếm cũng tựa hồ không quá thỏa đáng. Không bằng như vậy đi, ngươi đi tham gia luận võ chọn rể này, cưới lấy Khương Nhược Băng, trước làm con rể thành Hồng Nguyệt, chuyện thân phận đến tương lai có cơ hội lại công bố, ta tin tưởng đã cách nhiều năm, cừu hận cũng có thể chậm rãi hóa giải.
– Đừng, ngàn vạn đừng.
Lý Vân Tiêu vội vàng từ chối nói:
– Nếu Nguyễn Hồng Ngọc biết rõ người lấy con gái nàng là nhi tử Cổ Phi Dương, không lấy ta ra đun trà mới là lạ đấy!
Trữ Khả Nguyệt lấn thân tới, lạnh lùng nói:
– Ta thấy ngươi là không nỡ cái Nguyệt Đồng này của ngươi a? Sợ thông qua phụ thể truyền cho đời sau sao?
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Coi như là một trong những nguyên nhân a? Mất đi Nguyệt Đồng, con đường đi thông đỉnh phong võ đạo sẽ càng thêm nhấp nhô, nhưng cũng không thắng được Lý Vân Tiêu ta. Chỉ là còn một tầng nguyên nhân quan trọng hơn ta không cách nào nói rõ được.
Trữ Khả Nguyệt hai mắt như nhận, nhìn chằm chằm vào hai mắt Lý Vân Tiêu, muốn nhìn thấu tâm tư hắn.
Lý Vân Tiêu không thẹn với lương tâm, thản nhiên chống đỡ, đối mặt với ánh mắt Trữ Khả Nguyệt không có chút né tránh.
Trữ Khả Nguyệt ngưng giọng nói:
– Ta muốn thấy Nguyệt Đồng của ngươi.
Lý Vân Tiêu thoáng do dự, sau nháy mắt, một đôi đồng tử huyết nguyệt tinh hồng sắc bỗng nhiên xuất hiện trong hai mắt, tản mát ra hào quang quỷ dị, cùng Nguyệt Quỹ màu đỏ trên bầu trời tựa hồ có được cảm ứng nào đó.
Trữ Khả Nguyệt hít một hơi lạnh, sắc mặt hơi có chút trắng bệch, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lần nữa trông thấy đôi mắt này nàng vẫn khó có thể ức chế nội tâm, các đoạn ngắn trí nhớ từng cái hiện lên trong đầu, trước ngực phập phồng dị thường lợi hại.
Nàng có chút thất thần, bi thương nói:
– Phi Dương đại ca, ta một mực cũng không tin ngươi chết. Hiện giờ con của ngươi kế thừa Nguyệt Đồng ta mới thật sự tin.
Trong ngữ khí của nàng mang theo bi thương vô tận, đau thương hối tiếc nói:
– Năm đó bên ngoài thành Hồng Nguyệt, cố nhân trên Tử Vân Phong bây giờ còn mấy người?
Lý Vân Tiêu nghe thế thở dài trong lòng, nhịn không được muốn công khai thân phận của mình, nhưng sau khi hơi do dự vẫn bình tĩnh lại, trước mắt người biết càng ít càng tốt, đợi có thời cơ thích hợp lại nói cho nàng biết a.
Trữ Khả Nguyệt một mình hao tổn tinh thần một hồi, mới nói:
– Chuyện cũ không nói đến nữa, ta cũng chỉ thương cảm thôi. Đúng rồi, võ kỹ ngươi thu được trong vương tọa này là. .
Lý Vân Tiêu ánh mắt ngưng tụ, mở miệng nói:
– Nào có võ kỹ gì, bên trong ghi lại chính là cách lấy được và thu phục Thiên Tư. Năm đó vị tổ tiên này vốn có Thiên Tư, lại bởi vì một chiêu vô ý, tiếc nuối cả đời. Liền khắc tâm đắc lĩnh ngộ của mình vào trong vương tọa, sở dĩ vạn năm qua thành Hồng Nguyệt không ai có thể truyền thừa, cũng là vì Nguyệt Đồng này. Nếu không phải Nguyệt Quỹ biến hóa, dẫn động Nguyệt Đồng của ta sợ rằng đã bị bỏ qua rồi.
Trữ Khả Nguyệt giật mình nói:
– Thiên Tư? Thiên Tư đến cùng là thứ gì? Tuy rằng điển tịch có ghi lại nhiều, nhưng thủy chung bao phủ một tầng sương mù, khiến người không rõ ràng lắm.
Lý Vân Tiêu chau mày lại, hiển nhiên cũng khó hiểu, nghi ngờ nói:
– Vị này tổ tiên cũng không nói rõ ràng, chỉ nói là có được Thiên Tư xem như thấy được chung cực võ đạo, có cơ hội thành Thần. Mà Nguyệt Đồng chính là điểm mấu chốt để có được Thiên Tư.
– Chung cực võ đạo, cơ hội thành Thần?
Dù Trữ Khả Nguyệt tâm như chỉ thủy, cũng nhịn không được kinh hãi... , nhưng sau rung động ngắn ngủi lập tức khôi phục thần sắc như thường, nói:
– Xưa nay bao nhiêu truyền thuyết thành Thần, cũng không taháy có ai thật sự bước vào Thần Cảnh, ngược lại lưu lại không ít căn cứ tồn tại của Thập Phương Thần Cảnh. Nếu ngươi đã có cơ duyên này, có lẽ có thể lấy được Thiên Tư cũng không chừng
Lý Vân Tiêu đột nhiên cười nói:
– Tâm tính Khả Nguyệt đại nhân khó người sánh bằng, sau khi nghe được cơ hội thành Thần còn khí định thần nhàn như thế, phần tu vị này đã trên thất đại tông chủ rồi, ngày khác vấn đỉnh đỉnh phong võ đạo cũng chỉ trong tầm tay.
Trữ Khả Nguyệt nhịn không được cười lên, nói:
– Ta cảm thấ loại người như ngươi làm ra vẻ rất có ý tứ, nói chuyện với ta cũng lớn mật như vậy, tính cách của ngươi rất giống phụ thân ngươi, thiên phú càng hơn hẳn hắn, thành tựu tương lai cũng không dưới phụ thân ngươi. Ta thật sự rất hi vọng ngươi cân nhắc một chút chuyện lấy Nhược Băng, nàng là một nữ hài rất không tệ, cũng là học trò cưng của ta. Sau khi cưới chưa hẳn phải lập tức cùng phòng, có thể đợi đến khi ngươi ít dựa dẫm vào Nguyệt Đồng rồi mới nói đến chuyện vợ chồng.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
– Ta hiện giờ có rất nhiều băn khoăn, tạm không cân nhắc việc này, ngày khác hữu duyên lại nói sau.
Trữ Khả Nguyệt thở một tiếng thật dài, nói:
– Đứa nhỏ Nhược Băng này cũng thật kém phúc, sau luận võ chọn rể không biết sẽ rơi vào nhà nào nữa!
Lý Vân Tiêu cười dài nói:
– Ta thấy ngược lại cũng chưa hẳn, dùng tính tình Nhược Băng tiểu thư, ai có thể thuần được nàng chứ. Khả Nguyệt đại nhân, lần này chuyến đi thành Hồng Nguyệt có thể gặp đại nhân ta rất vui sướng, hơn nữa thứ ta cần cũng đã đến tay, như vậy xin từ biệt rồi.
Hắn đã nhận được Đông Hải Nguyệt Minh Châu, muốn tìm điểm nơi an toàn trước tiên luyện hóa lấy hạt châu, khắc chế ma đầu trong cơ thể mình.
Trữ Khả Nguyệt ngạc nhiên nói:
– Ngươi phải đi rồi sao? Còn một tháng nữa là đến lúc Địa Lão Thiên Hoang mở ra, không bằng ở lại thành Hồng Nguyệt tiềm tu, nơi này cũng là linh sơn bảo địa hiếm có a!
Lý Vân Tiêu nói:
– Quả thật, nhưng đây cũng là nơi thị phi, nước càng ngày càng sâu, ta không muốn bị cuốn vào vũng nước đục này. Chờ ta trả Khương Nhược Mai một cái nhân tình, liền đi Hóa Thần Hải xem thử, lại đơi jđến lúc Tiên Cảnh kia mở ra.