Chương 528: Thần khống vũ đế (2)

Vạn Cổ Chí Tôn

Thái Nhất Sinh Thủy 03-07-2023 14:14:16

Lý Vân Tiêu đổ mồ hôi lạnh, hậm hực nói: - Tỷ đệ Mộng Vũ đang ở trong Giới Thần Bi, hy vọng hắn không tìm thấy. Nếu là những người khác, Lý Vân Tiêu yên tâm mười phần, nhưng mà người này lại làm cho nội tâm của hắn không có ngọn nguồn, trở nên thấp thởm không yên. Vi Thanh ngẩng đầu lên, dùng ngữ khí mờ ảo nói: - Lệ Hoa Trì, đã biết là bổn tọa, còn không mau mau thối lui. Tất cả mọi người ăn cả kinh, trong nội tâm đều khiếp sợ không thôi. Người kia là ai? Vậy mà bảo Thiên Địa Phong Vân Bảng bài danh thứ năm Thiên Cầm Vũ Đế Lệ Hoa Trì nhanh chóng thối lui? Quá càn rỡ rồi. Thần sắc Lệ Hoa Trì biến đổi, hắn tươi cười. Hắn vỗ đàn ngọc, một khúc này lưu chuyển lan tới chân trời. Có trời xanh, cổ xưa, mịt mù không thể nghe thấy. - Ngươi bảo ta lui thì ta phải lui sao? Nếu bản tôn ngươi tới đây, ta còn có thể kiêng kị vài phần. Chỉ là thần niệm... Lệ Hoa Trì lại cười trào phúng, nói: - Hừ, đến lúc đó đừng nói ta không cho ngươi mặt mũi. Cái thành Viêm Vũ này hôm nay ta bảo vệ chắc rồi, nếu ngươi dám xằng bậy, hôm nay không thể nói trước liền giết Côn Nô của ngươi, diệt tần niệm của ngươi. Thần sắc Vi Thanh ẩn nấp trong hư không, làm cho người ta khó có thể thấy rõ. Nhưng hiển nhiên đã tức giận, hắn hừ nặng nề. Thần sắc Diêu Kim Lương cũng biến đổi, khẽ vuốt Táng Niên Thú bên cạnh, khẽ cười nói: - Lệ Hoa Trì, ngươi đúng là ngoan độc, mặt mũi của vị đại nhân này ngươi cũng dám không cho. Lệ Hoa Trì cười lạnh nói: - Diêu Kim Lương, ngươi vốn là người tiêu sái, vì sao lại đi theo làm tùy tùng hầu hạ vị đại nhân này. Đây chẳng khác gì mắng hắn là chó săn, Diêu Kim Lương cũng không nổi giận, khẽ cười nói: - Người có chí riêng. Còn nữa, ta cùng vị đại nhân này là quan hệ hợp tác, cũng không phải không chịu nổi như ngươi nói. Tính tính toán toán bao nhiêu năm rồi nhỉ? Năm đó thua ngươi một chiêu nửa thức, rất sớm đã muốn tìm ngươi lãnh giáo, không bằng đợi lát nữa xong chuyện nơi này, chúng ta tìm nơi luận bàn? Lệ Hoa Trì lạnh nhạt nói: - Tùy thời phụng bồi. Nhưng mà hôm nay trong thành Viêm Vũ, ai cũng đừng mong giương oai. Diêu Kim Lương biến sắc, khó xử nói: - Ngươi một người thế đơn lực bạc, có ta ngăn chặn ngươi. Thành Viêm Vũ này không phải tùy đại nhân tùy tâm sở dục sao? Trong mắt Lệ Hoa Trì bắn ra một tia lệ khí, khinh thường mỉa mai nói: - Nếu ta và ngươi toàn lực động thủ, không gian nam vực này chỉ sợ sẽ nổ nát, đến lúc đó cả nam vực sẽ sụp đổ trong Thiên vũ Giới, cuốn vào trong hư không loạn lưu, chết tổn thương hàng tỉ sinh linh. Ta muốn nhìn, ngươi và người nọ làm sao bàn giao với hai vị đại nhân đây, làm sao bàn giao với thiên hạ. Người phía dưới nghe xong đổ mồ hôi lạnh, chuyện này quá khoa trương rồi. Nhưng trông thấy thần sắc ngưng trọng của Diêu Kim Lương, dường như thật có chuyện như vậy, trong nội tâm kinh hãi không thôi. Tương truyền năm đó vì tranh đoạt danh hào thập đại Vũ Đế, cả Thánh Vực bị đánh thành bốn phân năm liệt, vẫn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, bây giờ nghe xong đã không phải giả. Cả thiên địa yên lặng, dường như tất cả đều trầm mặc xuống. Vi Thanh mở miệng, vẫn là giọng nói mờ ảo: - Ta chỉ mang hai người rời khỏi mà thôi, hơn nữa sẽ không thương hại bọn họ. Lệ Hoa Trì nhướng mày, nếu Vi Thanh mở miệng, dùng thân phận của hắn tự nhiên không có khả năng nói giả, hắn ngưng mắt đứng trong hư không. Hắn cũng rất tò mò, có thể làm cho Diêu Kim Lương tự mình chạy tới, hiện tại Vi Thanh lại đánh thần niệm xuống, rốt cuộc là người nào lại trọng yếu như thế. Toàn thân Lý Vân Tiêu rét run, trực giác nói chuyện hỏng bét. Nhưng mà trước mặt Vi Thanh cùng Diêu Kim Lương, còn có một đầu Cửu Thiên cảnh đỉnh phong Táng Niên Thú, hắn căn bản chính là con sâu cái kiến, làm gì có quyền lợi lựa chọn, chỉ có thể mặc người chém giết! Vi Thanh giơ tay lên, năm ngón tay hình thành ấn quyết kỳ quái. Một đạo lam sắc quang mang bắn ra khỏi đầu ngón tay, tự thành đồ án trên không trung, tụ mà không tiêu tan. Nội tâm Lý Vân Tiêu đột nhiên trầm xuống, đồ án này chính là dấu hiệu của Vi Thanh, giống như đúc đồ án sâu trong thần thức của Mộng Vũ. Linh hồn hiển ảnh của Lý Vân Tiêu đột nhiên xuât hiện bên cạnh nàng, lãnh đạm nói: - Muốn từ Giới Thần Bi của ta dẫn người đi, trừ phi ngươi phá vỡ thế giới này! Hắn thi triển Đại Diễn Thần Quyết, gia tăng cấm chế tầng tầng. Dần dần ánh sáng mùa lam nhạt trên người Mộng Vũ nhạt xuống, biến thành bình thường. Vi Thanh biến sắc, trong đôi mắt bắn ra vẻ khiếp sợ, nhìn qua thành Viêm Vũ. hắn đảo qua từng người, phàm là người bị ánh mắt của hắn nhìn qua, tất cả đều tâm thần đại chấn, trái tim nhảy lên cổ họng. Giống như tất cả bí mật trong lòng bị xuyên thủng. - Hừ, tinh thần công kích bực này ở trước mặt ta tính toán cái gì! Trong lòng Lý Vân Tiêu cười lạnh không thôi, chờ ánh mắt Vi Thanh quét qua, lập tức toàn thân run lên, giả thành bộ dáng sợ hãi, mà ngay cả linh hồn cũng run rẩy theo. Vi Thanh nhìn quét qua phía dưới, cũng không có phát hiện khác thường, chỉ nhìn lên người Lạc Vân Thường một chút, kinh ngạc nói: - Cửu Dương chân khí? Ngươi là người Thần Tiêu Cung? Lạc Vân Thường cắn răng nói: - Khí đồ Thần Tiêu Cung, chưa đủ thành đạo. (*khí đồ: môn đồ bị vứt bỏ) Người bốn phía kinh hãi, nhao nhao hoảng sợ nhìn qua Lạc Vân Thường, không thể ngờ thân phận của nàng lại bất phàm như thế. Ngay cả Lệ Hoa Trì cùng Diêu Kim Lương cũng biến sắc, ánh mắt nhìn qua nàng. Vi Thanh nói khẽ: - Có thể tu luyện Cửu Dương chân khí, vạn không có một. Tuy ngươi bây giờ tiến độ chậm chạp, nhưng mà ngày khác tất nhiên có thể bước vào Cửu Thiên cảnh không thể nghi ngờ. Người có thể tu luyện nó ở Thần Tiêu Cung không ai không trở thành cao thủ danh chấn một phương. Hắn trầm mặ một lúc, nói: - Khúc cung chủ hiện nay tốt chứ? Lạc Vân Thường dưới uy áp của người này, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, cắn chặt răng, thở dốc nói: - Khí đồ Thần Tiêu Cung, chuyện Khúc cung chủ, ta làm sao biết. Vi Thanh không hề nói gì, mà là thì thào lẩm bẩm: - Hẳn là hai người này đang ỏ trong không gian khác Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua chín dòng chảy linh khí, nhíu mày, nói: - Chẳng lẽ là Tu Di Sơn? Không đúng, Tu Di Sơn đã sụp đổ, linh khí tiết ra ngoài. Chỗ kia không phải Tu Di Sơn. Hắn giơ tay lên, hai mắt khép hờ. Cả không gian vào thời khắc này trở nên run rẩy, dường như tùy thời có khả năng sụp đổ. Một đạo uy áp mờ ảo truyền tới, giống như muốn phá tan chân trời tiến thẳng hư không. Thần sắc Lý Vân Tiêu đại biến, hắn lập tức hiểu suy nghĩ của Vi Thanh, lập tức cảm giác như rớt vào hầm băng. Yêu Long cũng hoảng sợ nói: - Điên, điên! Hắn thật muốn đánh phá thế giới, khí tức này là hắn muốn triệu hoán binh khí kia! Tỷ đệ hai người này là ai, vì sao hắn muốn tìm bọn họ. Lệ Hoa Trì biến sắc, hoảng sợ thất thanh nói: - Vi Thanh, ngươi đang muốn vận dụng siêu phẩm huyền khí! Hẳn là thật muốn đánh vỡ thế giới? Sẽ không sợ thiên địa sụp đổ sao? Có lẽ ngươi hiểu hơn ta, nam vực linh khí mỏng manh, nếuthật sự vận dụng vật kia, rất có thể sẽ đánh nát nam vực, đến lúc đó ngươi làm sao xong việc.