Mọi người lại là một trận không nói gì, đây không phải là rõ ràng cố ý kết cừu hận sao? Hơn nữa đối tượng còn là một trong bảy đại siêu cấp thế lực Bắc Minh Huyền Cung, lúc trước hắn đã đắc tội Phệ Hồn Tộc Thừa Hạo Miểu, xem ra đây là muốn tự mình tìm đường chết.
Bắc Minh Lai Phong cũng là nghẹn lời, lại có người như vậy, khiến cho hắn đầu óc bối rối, không biết nên ứng phó như thế nào.
– Ha ha, có cá tính!
Thừa Hạo Miểu cười gằn nói:
– Sẽ không biết thực lực của ngươi có cùng với tính cách của ngươi đồng dạng hay không, trong cơ thể ta máu bắt đầu đốt lên đi, rất muốn hiện tại xem xem tinh hồn của ngươi mạnh mẽ cỡ nào.
Hắn nói xong còn liếm môi một cái, làm người nhìn cực kỳ sợ hãi.
Nguyễn Tử Mậu cũng là cau mày, hai tên hầu tử Nam Vực này xuất hiện cực nằm ngoài ý muốn của hắn, nguyên bản lôi đài thi đấu hắn có mười phần lòng tin, tất cả đều nắm ở trong tay, hiện tại cạm bẫy duy nhất chính là hai kẻ trước mắt này rồi.
Chúc Dục Kỳ ngẩng đầu nhìn trời, đầy bụng hồ nghi nói:
– Tử Mậu huynh, vầng trăng sáng này cũng không phải là giả sao? Như thế nào còn có thể tản mát ra nguyệt quang chi lực cường đại như vậy, so với chân nguyệt không hề khác biệt?
Hắn lúc này vừa hỏi, mọi người cũng đều cảm giác kỳ quái.
Nguyễn Tử Mậu đem suy nghĩ riêng tư thu vào, cười nói:
– Nguyệt này tuy là do con người mô phỏng làm ra, nhưng là tính toán nguyệt quỹ tinh vi, bản thân chính là thông qua trận pháp bên trong hoa viên không trung hấp thu nguyệt quang chi lực, trình độ tinh diệu trong đó đích xác không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa nguyệt quỹ này có một tác dụng vô cùng trọng yếu đó là đo lường tính toán hồng nguyệt."
– Đo lường tính toán hồng nguyệt?
Tất cả mọi người đều một trận mê hoặc, thoáng có mấy người lộ ra vẻ giật mình và hoảng hốt. Lý Vân Tiêu còn lại là con ngươi hơi co lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, trong con ngươi lộ vẻ suy ngẫm.
Nguyễn Tử Mậu nói:
– Chuyện này có liên quan tới lai lịch của cái tên Hồng Nguyệt thành. Tuy rằng bầu trời trăng sáng quanh năm đều là vẻ bình thường, nhưng vào một thời khắc đặc biệt, thiên vũ đại lục chỉ có từ trong Hồng Nguyệt thành ngắm nhìn thiên không, mới có thể thấy được một vòng trăng sáng đỏ tươi như máu, đây cũng là lai lịch của cái tên Hồng Nguyệt thành."
– Hồng nguyệt như máu? Tại sao có thể có loại chuyện lạ này?
Lộ Vũ Tinh giật mình nói:
– Trăng sáng chỉ có một vòng, có thể có trăn tròn trăng khuyết, lại chưa từng nghe qua có thể biến sắc, từ bất cứ nơi nào trên đại lục chắc hẳn đều là độc nhất vô nhị mới đúng a.
Nguyễn Tử Mậu khẽ cười nói:
– Vũ Tinh huynh nói đúng là như thế, nhưng duy chỉ có ở một thời gian riêng biệt mới ngoại lệ, mà thời điểm đó chính là Đông Vực chi tiên cảnh — ngày mở ra địa lão thiên hoang.
Mọi người đều là kinh hãi, ngoại trừ một số ít người biết chuyện ra, toàn bộ sắc mặt chợt biến.
Nguyễn Tử Mậu tiếp tục nói:
– Thiên Vũ Giới tứ đại tiên cảnh, các loại hạn chế. Thời gian xuất hiện Đông Vực Địa Lão Thiên Hoang, Nam Vực Tu Di Sơn thụ niên linh cực hạn vô pháp đột phá mơ hồ khó đoán, địa phương hàng lâm Tây Vực Yên Vân Cổ Chiếu khó có thể tìm thấy, Bắc Vực Lang Yên Thiên càng cần có tu vi tuyệt đỉnh. Mà tứ đại tiên cảnh đều cần tới cơ duyên cực lớn cực khó cầu được, đủ để cải biến cả cuộc đời của võ giả.
Chúc Dục Kỳ vuốt cằm nói:
– Ta hiểu được, Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu này tác dụng lớn nhất cũng không phải là học đòi văn vẻ, uống rượu ngắm hoa, mà là vì tinh toán chuẩn xác thời giờ tiên cảnh phủ xuống.
– Không sai!
Nguyễn Tử Mậu cười nói:
– Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu này một khi rời khỏi Hồng Nguyệt thành, đó bất quá là một kiện huyền khí kiến trúc tinh mỹ mà thôi. Nhưng chỉ có ở Hồng Nguyệt thành, nó lại là vô thượng chí bảo. Địa Lão Thiên Hoang cũng không phải là đột nhiên phủ xuống, trước khi mở ra vẫn có rất nhiều dấu hiệu có thể tìm ra, nhưng đều cực kỳ khó dò, chỉ có đợi được dị tượng nổi lên, trăng sáng nhuộm đỏ, mới có thể xác nhận chính xác, nhưng thời gian đã không còn kịp rồi. Mà nguyệt quỹ này có thể đem lực lượng dị thường trước khi mở ra tụ tập đến, hóa thành hồng nguyệt.
Chúc Dục Kỳ khen:
– Quả nhiên là kiệt tác điêu luyện sắc sảo, chẳng hay có thể báo động sớm bao lâu?
Nguyễn Tử Mậu nói:
– Một tháng.
Mọi người đều bị giật mình, nghĩ không ra nguyệt quỹ này cường đại như vậy, có một tháng thời gian chuẩn bị, bất cứ chuyện gì đều có thể an bài thỏa đáng, như vậy đối với người của Đông Vực đồng nghĩa sẽ không bỏ qua bất cứ một lần mở ra nào.
Nguyễn Tử Mậu nói:
– Tứ đại tiên cảnh, đều có cơ duyên.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lý Vân Tiêu, cười nói:
– Tu Di Sơn chịu bản thân Nam Vực linh khí thiếu thốn ảnh hưởng, rốt cuộc ý nghĩa một chỗ bí cảnh ít nhất, hôm nay đổ nát cũng thành tựu cho Viêm Vũ Thành, nói vậy qua không qua bao lâu nữa Viêm Vũ Thành liền có thể quật khởi. Mà Đông Vực Địa Lão Thiên Hoang, chỉ bị một chuyện ảnh hưởng lớn nhất trong trăm năm qua là thành tựu Phá Quân Cổ Phi Dương.
Ai nấy đều kinh hãi, người người biến sắc, cũng không rõ nguyên nhân ở bên trong, cả đám vểnh tai lên, muốn biết bí ẩn trong đó. Tất cả mọi người biết năm đó Cổ Phi Dương đại náo Hồng Nguyệt thành, máu nhuộm thành sông, thảm trọng nhất đó là Nguyễn gia.
Bắc Minh Lai Phong cả kinh nói:
– Tử Mậu huynh vì sao nói ra lời này?
Trên mặt Nguyễn Tử Mậu cũng là nổi lên một tầng sương lạnh, không chút biểu tình nói:
– Thế nhân đều biết Cổ Phi Dương đồng thuật vô song, lại không biết cặp hồng nguyệt huyết đồng kia của hắn, chính là đạt được ở trong Đông Vực tiên cảnh Địa Lão Thiên Hoang.
– Cái gì?
Mọi người ai nấy đều kinh hãi không ngớt, Bắc Minh Lai Phong cũng ngưng thanh nói:
– Nghĩ không ra lại có chuyện bí mật như vậy, bất quá cũng may người này đã hóa cổ, trở thành bụi bậm trên dòng lịch sử.
Nguyễn Tử Mậu lạnh lùng nói:
– Hừm, quả nhiên là tiện nghi cho Cổ Phi Dương hắn gây thù hằn quá nhiều, cho dù là không chết ở Thiên Đãng sơn mạch, cũng sớm muộn bị người khác giết chết chỉ tiếc ta không thể chính tay đâm kẻ địch này, thay các tiền bối báo thù rửa nhục.
Tất cả mọi người trầm mặc, Lý Dật đột nhiên cười quái dị nói:
– Ha ha, khi hắn chưa chết thì các ngươi không sớm đi trả thù, giờ hắn chết rồi lại thổi da trâu, không biết xấu hổ sao?
Mọi người thất kinh, sự kiện này chính là nghịch lân Hồng Nguyệt thành Nguyễn gia a, tuy rằng nội tâm bọn họ cũng nghĩ như thế, nhưng không ai dám nói ra, trên trán mỗi người chảy xuống mồ hôi lạnh.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nhìn Lý Dật một cái, trong lòng thầm nghĩ, nếu là hắn biết Cổ Phi Dương chính là ta, có thể tức giận tự đánh mình mấy cái bạt tai hay không?
– Ngươi...
Nguyễn Tử Mậu giận tím mặt, trên người khí tức kinh sợ dâng lên, cuồn cuộn áp tới Lý Dật, lạnh giọng nói: