Trở Cao Nguyên khẽ nói:
– Cái này sao ta biết được.
Lý Vân Tiêu sờ soạng cằm vài cái, suy tư nói:
– Ta và Thiên Nhất Các quả thật xảy ra chút hiểu lầm nhỏ, nhưng cũng chỉ là cực nhỏ thôi. Lão vu bà này không phải ngay cả chút độ lượng này cũng không có đấy chứ? Cũng thế, đợi lát nữa ta sẽ tự đi tìm nàng hỏi cho rõ ràng.
Lập tức Lý Vân Tiêu liền nói chuyện với Trở Cao Nguyên.
Sắc mặt Trở Cao Nguyên liền trở nên vô cùng chấn động, sau đó lộ ra ngưng trọng vạn phần, thật lâu không thể hóa khai.
Lý Vân Tiêu nói:
– Việc này ngươi biết ta biết, ngươi là người thông minh, biết được nên làm thế nào chứ?
Trở Cao Nguyên nhíu hai hàng mày thành một chữ "xuyên", trầm mặc không nói.
Sau một lúc mới nói:
– Ta hiểu được.
Lý Vân Tiêu lộ ra một tia cười nói:
– Kỳ thật ngươi không có lựa chọn đâu.
Trở Cao Nguyên trầm giọng nói:
– Ta biết rõ. Chính ngươi cẩn thận đấy, Tô Liên Y ở ngay bên ngoài. Ta cũng không hy vọng người có thể đánh bại ta bị người khác giết đi đâu!
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Yên tâm đi, các ngươi đều chết hết ta cũng sẽ không chết đâu!
– Hừ!
Trở Cao Nguyên trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, liền quay người mà đi, bước một bước thân thể liền trở nên trong suốt, sau mấy bước liền hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Trong mắt phải Lý Vân Tiêu tràn ra tia sáng yêu dị, cảnh tượng bốn phía thoáng cái thu vào, lập tức trở lại trong tử phòng.
Cửa phòng kia mở rộng ra, còn có nguyên lực chấn động nhàn nhạt, đúng là Trở Cao Nguyên đã rời đi.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu nói:
– Tô bà bà, đi ra gặp mặt đi.
"Hừ!"
Trong phòng truyền đến tiếng hừ lạnh trùng trùng điệp điệp, một chỗ không gian có chút thay đổi, một nữ tử cung trang toàn thân áo lam đứng sửng ở không trung, lạnh lùng nhìn hắn.
Trên sa bào màu xanh da trời của nữ tử kia thêu lên lưu vân ám hoa, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng tú lệ, cho người một loại cảm giác kinh diễm, không mang theo một tia tình cảm.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Tô bà bà, ta và ngươi không oán không cừu, không cần phải tìm người chém ta đấy chứ?
"Không oán không cừu?"
Nữ tử lạnh lùng nói:
– Tử Yêu Nguyên đến Tống Nguyệt Dương Thành, ta phái bao nhiêu hảo thủ đều tiêu trong tay ngươi. Mà ngay cả đệ tử Lương Ngọc Y ta coi trọng nhất cũng bởi vì ngươi mà đi Đao Kiếm Tông, bút sổ sách này chẳng lẽ là không oán không cừu sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Những "hảo thủ" kia của ngươi tất cả đều là đậu bức, nguyên một đám tự mình muốn chết, há có thể oán ta? Về phần Lương Ngọc Y cũng là bị tên ngốc Tu Đan Hà kia bức đi, ngày đó mỗi người đều có thể làm chứng.
Sắc mặt Tô Liên Y trở nên khó coi, nói:
– Bất kể như thế nào, Thiên Nhất Các ta thủy chung vì ngươi mà tổn thất cực lớn, khoản sổ sách này nên tính toán thế nào đây?
Lý Vân Tiêu mở ra hai tay nhún vai, bất đắc dĩ nói:
– Ngươi muốn nghĩ như vậy thì tương lai chỉ có thể tổn thất càng lớn hơn thôi. Về phần tính sổ thế nào... Tùy ngươi a... dù sao ngươi bây giờ lại đánh không lại ta, ta không sợ các ngươi.
– Ngươi... !
Tô Liên Y bị bộ dáng vô lại kia của hắn chọc tức, cắn răng nói:
– Tốt! Vậy để ta xem thử, Cổ Phi Dương chuyển thế mạnh như thế nào!
Tay nàng chỉ điểm xuống, một đạo cột nước liền vọt lên như hào quang, hào quang kia lộ ra màu nửa tử nửa hắc, không ngừng ngưng kết trong lòng bàn tay, cuối cùng nhất hóa thành một đóa song sắc hoa, bay xuống trên người Lý Vân Tiêu.
Trong song sắc hoa tràn ngập lực lượng khủng bố, khóa lại toàn bộ không gian tử phong, hơn nữa xoắn đến nát bấy.
Thân ảnh gầy gò của Lý Vân Tiêu không ngừng phiêu hốt trong đó, dưới lực xoắn kia, hàng trăm hàng ngàn kim quang bắn ra từ mặt ngoài làn da hắn.
"Ầm ầm!"
Đột nhiên toàn bộ không gian bắt đầu chấn động kịch liệt, tử hắc song sắc không ngừng bị xé nứt, lấy Lý Vân Tiêu làm trung tâm một cổ phong bạo xoáy lên, tiếng động vang vọng.
– Phong Vân do ta!
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, hàn quang chớp động xuống, khóe miệng chứa đựng một tia nghiền ngẫm, đánh ra một chưởng
Đại phong khởi hề vân phi dương
Tất cả lực lượng đều bại lui, thân hình toàn thân kim quang kia dần trở nên rõ ràng hơn.
Song sắc hoa "Phanh" một tiếng nổ bung, hóa thành hai cổ khói xanh lượn lờ phiêu tán, trong tử phòng khôi phục một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của Tô Liên Y.
– Tô bà bà, còn muốn đánh nữa không?
Lý Vân Tiêu mỉm cười nhìn nàng.
"Hừ!"
Sắc mặt Tô Liên Y sau khi thay đổi mấy lần, liền quay người lại muốn rời đi.
– Chậc chậc, thực cho mình là chủ thành Tân Duyên nha, muốn tới thì tới, muốn đi liền đi, xem bản thiếu gia dễ khi dễ rồi!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, cong ngón búng ra,"Ba" một tiếng một đạo hồ quang điện bắn ra ngoài.
"Phanh!"
Đạo hồ quang điện kia nổ bung trước mặt Tô Liên Y, hóa thành từng vòng lôi quang, tầng tầng lớp lớp cùng một chỗ, chụp xuống người nàng.
Tô Liên Y kinh hãi, cả giận nói:
– Chỉ một đạo chỉ lôi đã muốn vây khốn ta, quá coi thường người rồi!
Trường bào nàng đung đưa, hai tay bay múa trước người, nhiều đóa hoa hoa mỹ bay ra, uốn lượn giữa hai tay.
Tổng cộng hóa ra chín đóa, Tô Liên Y đẩy song chưởng về trước.
"Rầm rầm rầm!"
Chín đóa quang hoa thoáng cái nghiền nát, lập tức lực lượng khủng bố đột nhiên bạo liệt, như như sóng biển tuôn ra.
"Ầm ầm!"
Lôi điện bốn phía thoáng cái bị dìm ngập, sắc mặt Tô Liên Y lạnh như băng lập trên không trung, hào quang như từng đóa hoa đua nở, chiếu rọi sắc mặt nàng vô cùng âm trầm.
Nhưng bất quá lập tức, vòng hóa cực lớn kia đã bị chém vỡ, mà ngay cả ánh sáng cũng ngưng kết lại, hóa thành màu xanh da trời nhàn nhạt.
Một đạo mũi kiếm nhanh như thiểm điện, hóa trọn cả gian phòng thành hai nửa.
Trong trời đất tựa hồ vạn vật không còn, chỉ còn lại một kiếm này ché xuống, tất cả đều dung nhập vào trong đó.
Trong mắt Tô Liên Y hiện lên vẻ hoảng hốt, nâng hai tay lên không ngừng đánh ra quyết ấn, mười ngón bay múa, cuối cùng nhất kết xuất một đạo thủ ấn, mười ngón đan xen trấn áp xuống kiếm phong
Trên hai ngón tay nàng hiện ra khí linh, như mãnh thú há miệng, đột nhiên cắn xuống!
"Loong coong!"
Tiếng ma sát ngắn ngủi mà dồn dập, Lãnh Kiếm Băng Sương ngưng lại chỗ cách ngực Tô Liên Y ba tấc, nhưng kiếm ý và hàn khí lợi lại kia lại trực tiếp xuyên thấu vào trong
Vết máu như hoa mai nở rộ ra nhưng trong nháy mắt đã bị hàn khí đông lại.
"Phanh!"
Trên mười ngón tay bắt lấy trường kiếm, móng tay trên đó đột nhiên văng tung tóe, máu tươi lưu trên thân kiếm, không ngừng nhỏ xuống.
Tô Liên Y sắc mặt trắng bệch, hai mắt có chút mất trật tự và trống rỗng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
– Hắc, bản thiếu gia nói ngươi đánh không lại ta. Niệm ở ngươi vi phạm lần đầu, lại là nữ nhân, ta hôm nay cũng chỉ gọt sạch hai tay ngươi, xem như hơi chút khiển trách!
Lý Vân Tiêu cười dữ tợn một tiếng, trường kiếm run rẩy rất nhỏ, hàn ý vô biên và kiếm khí bồng lên.