Hai người đối thoại lập tức gây nên không ít người chú ý, đặc biệt những học viên tiếp tục nghe Cổ Vinh giảng bài kia, càng là từng cái từng cái cau mày, trợn mắt.
Thuật Luyện Sư giảng bài là cơ hội học tập dị thường khó được, rất lâu mới có thể ngộ một lần. Thời điểm mỗi vị Thuật Luyện Sư lên cấp, đều sẽ công khai giảng bài một lần như thế.
– Hai người các ngươi, muốn cãi nhau mời đi ra ngoài!
Một tên Thuật Luyện học đồ rốt cục không nhịn được, hắn xếp hạng khá sau, vốn đã nghe không rõ lắm, tâm lý đang rất buồn bực.
– Xin lỗi, chúng ta đi ngay.
Lạc Vân Thường hơi xin lỗi, nàng cũng biết cơ hội nghe giảng bài đối với bọn hắn mà nói là cực kỳ trân quý. Nàng mạnh mẽ ở trên vai Lý Vân Tiêu đập một cái, quát lên:
– Còn không mau cút đi ra ngoài!
Âm thanh của nàng gây nên không ít người liếc nhìn, Cổ Vinh ở trong góc giảng bài cũng hơi nhướng mày, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
– Chuyện gì?
Các học viên đang nghe đến mê mẩn đều phục hồi tinh thần lại, đồng thời quay đầu, căm tức hai người này quấy rối.
Cổ Vinh cũng mơ hồ có chút không vui, hắn biết là Lạc Vân Thường, nhưng cảm giác đối phương cũng quá không nể mặt hắn, hắn vốn tự cao tự đại, trong đôi mắt lộ ra tinh mang, bức xạ mà đến, sau khi nhìn thấy Lý Vân Tiêu rủ đầu xuống ở sau lưng Lạc Vân Thường...
– Vân thiếu? Lý Vân Tiêu? Vân thiếu, Lý Vân Tiêu.
Hắn bỗng nhiên như sét đánh, nội tâm không ngừng hô tên hai người này, cả người triệt để bối rối...
– Cổ đại sư, có hai tên ngu đần đang gây sự, ta sẽ đuổi bọn họ đi ra ngoài!
Một tên Thuật Luyện học đồ muốn thể hiện lên tiếng.
– Ngu đần...
Cổ Vinh lẩm bẩm niệm một hồi, đột nhiên cả người cơ linh, vội vàng vọt lên, một cái tát trực tiếp vỗ bay học viên kia ra ngoài, giận dữ hét:
– Ngốc con mẹ a! Người ta không ngại ngàn dặm xa xôi chạy tới chỗ chúng ta học tập, ngươi biết có bao nhiêu khổ cực sao? Phần hiếu học này các ngươi sánh được sao? Phần nghị lực này các ngươi so nổi sao?
Mọi người đều dại ra, vỗ vỗ đầu, nhìn học viên bị đập bay trên đất, lúc này mới phản ứng được mình nhìn thấy là thật sự.
– Vân... Vân thiếu!
Cổ Vinh vội vàng vọt lên, cẩn thận từng li từng tí chào hỏi.
– Cổ đại sư?
Lạc Vân Thường sững sờ, lập tức cười nói:
– Trực tiếp gọi hắn Lý Vân Tiêu là được rồi, không cần khách khí như thế!
Đùng!
Lạc Vân Thường đột nhiên một cái tát vỗ vào trên ót Lý Vân Tiêu, cả giận nói:
– Cổ đại sư đã chào hỏi ngươi trước, còn sững sờ ở đó làm cái gì! Còn không chào hỏi Cổ đại sư!
Một tiếng "Đùng" như trực tiếp đánh vào trong trái tim Cổ Vinh, suýt chút nữa làm hắn phun ra máu.
Lý Vân Tiêu tức giận cúi đầu hô:
– Cổ đại sư tốt!
Cổ Vinh sợ hết hồn, vội vàng tránh qua một bên. Tuy rằng Lý Vân Tiêu chỉ là cúi đầu, nhưng dưới cái nhìn của hắn, hắn nào dám đảm đương, chỉ có thể né tránh.
Lạc Vân Thường nhìn động tác của Cổ Vinh, thoáng cảm thấy có chút quái dị.
– Ta đang định mang theo tiểu tử này đi kiểm tra hồn lực!
– Không cần, không cần, không cần kiểm tra!
Cổ Vinh cuống quít phất tay, có chút thất thố lên.
– Không cần?
Lạc Vân Thường sững sờ, lập tức lại "Đùng!" một tiếng, một cái tát vỗ vào sau gáy Lý Vân Tiêu, cả giận nói:
– Ngươi tiểu tử không biết lễ phép này, làm Cổ đại sư tức giận, còn không nhanh xin lỗi!
Nàng một bên cùng Cổ Vinh giải thích:
– Tiểu hài tử chưa từng va chạm xã hội, có chút thất lễ, mong Cổ đại sư bao dung.
Cổ Vinh đầu óc phát mộng, suýt chút nữa liền trực tiếp quỳ xuống! Cả người mồ hôi lạnh tràn trề, hai gò má càng là chảy ra mồ hôi,"Đùng!" một tiếng, trực tiếp phiến ở trên miệng mình, khóc than nói:
– Lạc đại nhân, ngài đừng đánh! Là ta nói nhầm, Vân thiếu gia thiên phú cực cao, không cần kiểm tra hồn lực.
Lần này, không chỉ là Lạc Vân Thường, ngay cả Lục Dao ở xa xa, cũng ngây người như phỗng, hoàn toàn không biết là chuyện gì xảy ra. Những Thuật Luyện học đồ đang nghe Cổ Vinh giảng giải kia, càng là từng cái từng cái con ngươi muốn rơi xuống đất.
Lạc Vân Thường nói:
– Thiên phú cực cao? Vậy tên đồ đệ này ngài...
Cổ Vinh vội nói:
– Thu, thu! Tên đồ đệ này ta thu rồi!
Hắn nói xong, lập tức cảm thấy lời có chút không thích hợp, chỉ thấy ánh mắt của Lý Vân Tiêu lạnh như băng đang theo dõi hắn, nhất thời sợ đến run cầm cập nói:
– Không, không, ta nói sai rồi, không thu, không thu!
Lạc Vân Thường quái dị nói:
– Cổ đại sư, hôm nay ngài biểu hiện thực sự quá quái dị, đến cùng thu hay là không thu?
Cổ Vinh vẻ mặt đưa đám nói:
– Ta... ta... Lạc đại nhân, chỉ cầu ngài đừng tiếp tục đập đầu hắn, ngài để ta như thế nào liền thế nào. Ngài lại đập hắn, ta liền thật quỳ xuống cho ngài!
Lạc Vân Thường triệt để bối rối, dù là kẻ ngu si, cũng đã nhìn ra Cổ Vinh đối với Lý Vân Tiêu vô cùng kính nể, nàng ngạc nhiên nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi...
Lúc này, đột nhiên trong đại sảnh rối loạn tưng bừng, chỉ thấy một lão giả ở dưới một đám người bao vây đi vào.
Lão giả vừa tiến vào phòng khách, nhất thời tất cả âm thanh đều ngưng lại, mỗi người đều lẳng lặng đứng yên, dùng ánh mắt tràn ngập ước mơ hơi cúi đầu. Hai mắt lão giả kia sắc bén, sắc mặt dị thường nghiêm nghị, sau khi tiến vào phòng khách ánh mắt quét qua, thời điểm nhìn thấy Lạc Vân Thường hơi có chút ngạc nhiên, lập tức gật đầu cười đáp lại, liền đi thẳng đến lầu hai.
Lý Vân Tiêu hơi ngưng mắt, vừa nãy trên người lão giả kia tản mát ra hồn lực gợn sóng rất mạnh, chí ít cũng là Đại sư cấp Thuật Luyện Sư. Sau khi chuyển thế sống lại, hắn vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy cấp ba Thuật Luyện Sư. Lão giả vừa lên lầu hai, trong đại sảnh lần thứ hai ồn ào lên, rộn rộn ràng ràng.
Sắc mặt Lạc Vân Thường nghiêm túc.
– Trương Thanh Phàm đại sư đích thân tới Thuật Luyện Sư Công Hội, chẳng lẽ bệnh tình của nha đầu Như Tuyết kia không khống chế được?
Trong lòng Lý Vân Tiêu nhảy một cái, hỏi vội:
– Như Tuyết? Cô gái nhỏ Như Tuyết kia làm sao?
Sắc mặt của Lạc Vân Thường có chút khó coi, than thở:
– Điều này cũng không phải bí mật gì. Nha đầu Như Tuyết kia trời sinh Ngũ âm tuyệt mạch, nguyên bản không sống hơn năm tuổi. Năm đó quốc vương bệ hạ dùng hết quốc lực, lúc này mới cầu một vị Vương cấp Thuật Luyện Sư ra tay, vì Như Tuyết bố trí một toa thuốc, đồng thời nói có thể bảo vệ nha đầu mười năm tính mạng không lo. Như vậy tính ra, cũng đã chín năm.
– Ngũ âm tuyệt mạch?
Lý Vân Tiêu biến sắc, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Ngũ âm tuyệt mạch trừ khi là cấp tám Ngũ Long Chí Dương Đan, bằng không dựa vào thuốc, căn bản là không cách nào trị tận gốc.
– Ngũ Long Chí Dương Đan?
Lạc Vân Thường sững sờ, tên đan dược này nàng là lần đầu tiên nghe nói. Vừa nghe đan dược có thể trị tận gốc bệnh của Tần Như Tuyết, trong nháy mắt mừng như điên, nhưng sau đó như bị rót bồn nước lạnh, cười khổ nói:
– Đan dược cấp tám, chỉ có Tôn cấp Thuật Luyện Sư trong truyền thuyết mới có thể luyện chế.