Hắn tiện tay ném ra một chiếc chiến hạm Hổ Vương, nhảy lên, đang muốn rời đi, đột nhiên một đạo thanh âm yếu ớt truyền đến, đúng là tiếng kêu cứu.
Thần thức Lý Vân Tiêu tản ra, lập tức phát hiện xa xa một bóng người đang chìm nổi bất định trên mặt biển, đúng là tên Võ Đế ngũ tinh cùng hắn đối phó tiểu Thiết Lệ lúc trước, sau khi bị Lục Giản Bác ám toán ném ra, bị trúng một kích của Thiết Lệ vậy mà lại không chết.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra một chút do dự, sau khi tự đánh giá một chút mới điều khiển chiến xa qua, trực tiếp dừng mặt nước, để tên cường giả Võ Đế kia bò lên
– Đa tạ, đa tạ đại ân Vân Tiêu công tử, đợi ra khỏi Địa Lão Thiên Hoang này, tại hạ tất có hậu báo.
Người nọ vẻ mặt cảm kích, nằm trên chiến xa thở hổn hển, dần dần khôi phục bình tĩnh, có chút xấu hổ nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
– Vân Tiêu công tử có thể ban thưởng chút ít đan dược không, nhẫn trữ vật của ta đã bị chấn nát dưới một kích kia rồi, tất cả vật phẩm bên trong toàn bộ đã tiêu tán trong không gian hư vô, sau khi rời khỏi đây ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần.
Tựa hồ sợ Lý Vân Tiêu không tin, hắn vội vàng nói rõ thân phận của mình, nói:
– Ta chính là trưởng lão Thác Thiên Vũ Lâu Đặng Vũ Phong, lệnh bài của ta cũng đã mất theo nhẫn trữ vật rồi, nếu không nhất định có thể chứng minh thân phận.
Hoàn trả gấp trăm lần thật sự có chút lớn rồi, nếu Lý Vân Tiêu cho hắn mấy miếng đan dược cửu giai, vậy hắn chẳng phải phải trả mấy trăm miếng sao. Nhưng giờ phút này sống chết trước mắt, bất kỳ vật gì cũng không quan trọng bằng mạng sống, mặc dù khiến hắn táng gia bại sản cũng rất đáng giá.
Thác Thiên Vũ Lâu ở Thiên Võ Giới cũng coi như là tồn tại thượng đẳng, Lý Vân Tiêu cũng biết một hai.
Hắn trực tiếp ném ra một ít đan dược chữa thương hồi khí cho hắn, lạnh nhạt nói:
– Hồi báo dễ tính, ngươi có biết lai lịch Lục Giản Bác kia không?
Đặng Vũ Phong nghe xong cái tên này, lập tức lộ ra vẻ mặt vẻ ngoan lệ, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Thù này ta nhất định phải báo
Hắn cực kỳ giận dữ, sau một lúc mới dần dần bình phục tâm tình, lắc đầu nói:
– Ta cũng chỉ biết người này tại phường thị thành Hồng Nguyệt, bị một khối Tử Mẫu Lục Thạch đả động, bởi vậy nên mới đi cùng.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Tử Mẫu Lục Thạch dùng để luyện chế Tử Mẫu Ngọc Thanh Đan sao? Quả thật đáng cho ngươi xuất thủ.
Trên mặt Đặng Vũ Phong lộ ra vẻ thập phần thương tiếc, nói:
– Đáng tiếc thứ đó cũng mất theo nhẫn trữ vật rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đồ vật dù sao chỉ là vật ngoài thân, ngươi có thể còn sống sót đã là vạn hạnh rồi.
Đặng Vũ Phong trầm tư một hồi, mới nói:
– Lục Giản Bác kia tuy rằng thân phận quỷ bí, nhưng lại có được nhiều bất thế chi vật như vậy, sau lưng tất nhiên có chỗ dựa, chẳng biết tại sao ta chung quy luôn có cảm giác, cảm thấy hắn hẳn là người Thương Minh, có lẽ là loại khí chất kia trên người hắn khiến ta cảm thấy vậy a?
– Thương Minh?
Lý Vân Tiêu đồng tử có chút co rụt lại, bắt đầu tĩnh tư, cũng không nhìn ra biểu lộ gì cả.
Đặng Vũ Phong cũng không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp ngồi xếp bằng xuống điều tức tĩnh dưỡng, cũng may linh khí trong Địa Lão Thiên Hoang dồi dào kinh người, tốc độ khôi phục của hai người cũng cực nhanh.
Mấy ngày sau, Lý Vân Tiêu đã khôi phục toàn bộ khí lực, tốc độ Đặng Vũ Phong tuy rằng không kinh khủng như vậy, nhưng cũng khôi phục thất thất bát bát, trên mặt cũng dần dần khôi phục lại loại thần thái tự tin lúc trước.
Hắn khiếp sợ nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
– Công pháp thôn phệ Thiên Địa linh khí kia của Vân Tiêu công tử quá mức đáng sợ rồi, chẳng biết có thể truyền thụ không? Dù bao nhiêu ta cũng đồng ý trả.
Hắn thân là Võ Đế ngũ tinh, mỗi khi hô hấp, Thiên Địa linh khí phun ra nuốt vào còn kém xa Lý Vân Tiêu, thậm chí căn bản không cách nào so được, một cái là gà con mổ thóc, một cái là con voi cấp nước, hoàn toàn cách biệt
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Chẳng qua chỉ là thô nuốt nát nhả mà thôi, công pháp này tuy rằng số lượng phun ra nuốt vào nhiều, nhưng chính thức sử dụng được lại cực nhỏ, chưa hẳn thích hợp với Vũ Phong huynh.
Công pháp thổ nạp nguyên khí quả thật hóa cho mình dùng chính là mấu chốt, nhưng như thổ nạp chi pháp thần kỳ như Lý Vân Tiêu, nếu không có khẩu quyết chuyển hóa tương ứng, Đặng Vũ Phong nhất định là không tin, biết rõ đây chỉ là lý do, nhưng độc môn bí kỹ, mặc cho ai cũng sẽ không chịu truyền thụ, huống chi là loại công pháp đẩy nhanh tốc độ tu luyện này, quả thực chính là vật báu vô giá.
– Thì ra là thế, bất quá Vân Tiêu công tử có thể trở thành nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, công pháp này chắc hẳn cũng có công lao không thể bỏ qua a?
Đặng Vũ Phong thăm dò hỏi.
Lý Vân Tiêu cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mí mắt đột nhiên có chút nhảy dựng, nói:
– Đã đến, đã thấy được lục địa rồi
Đặng Vũ Phong vội bước tới thành thuyền nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, thở dài ra một hơi, nói:
– Trên lục địa quả thật an toàn hơn nhiều.
Hai người một đường tới cũng gặp phải không ít Hải thú xâm nhập, cũng may thực lực hai người đều đủ cao, một đường chém giết không ít Hải thú đê giai, thậm chí còn có tồn tại bát giai, mà gặp phải cửu giai tự nhiên là nghĩ biện pháp tránh va chạm chính diện, dùng chạy trốn làm chủ.
Một đường tới, yêu đan Hải thú cũng không ít, đều là nguyên liệu cực kỳ trân quý trong thuật luyện. Đặng Vũ Phong niệm tình cứu mạng của Lý Vân Tiêu nên không cần, tất cả đều cho Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta nghe người ta nói, trong Địa Lão Thiên Hoang, trên lục địa còn nguy hiểm hơn trên biển nhiều nha.
Đặng Vũ Phong nghiêm mặt nói:
– Ta cũng nghe nói thế, hung thú trên lục địa rất nhiều... , nhưng ít ra thực lực sẽ không khoa trương như Hải thú, trong cùng giai vậy mà lại mạnh hơn nhiều như vậy
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đó là chúng bằng vào ưu thế tự nhiên từ biển cả, có tác dụng tăng cường rất lớn đối với yêu lực. Không biết sau khi đến lục địa, Vũ Phong huynh định thế nào?
Đặng Vũ Phong nói:
– Mục đích chủ yếu ta vào Địa Lão Thiên Hoang chính là vì Tử Mẫu Lục Thạch kia, hiện giờ đã thành không, hơn nữa cơ hồ tổn thất đến táng gia bại sản rồi, ta cũng không ý nghĩ gì cả, định tùy tiện tìm một nơi an toàn tu luyện thời gian còn lại là được rồi.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Như thế cũng tốt, ở đây tu luyện hơn mười ngày, cũng sánh được với một năm nửa năm ở bên ngoài rồi.
Kỳ thật đối với cường giả như Đặng Vũ Phong mà nói, tiến vào Địa Lão Thiên Hoang chỉ để tu luyện thì hoàn toàn không cần, dùng thân phận bọn hắn trong tông môn của mình đều sẽ có đại lượng nguyên thạch cực phẩm cung ứng, thậm chí Nguyên Đan cũng có, hoàn toàn tu luyện hoàn toàn không kém hơn trong Tiên Cảnh