Minh Chân cười nói:
– Thử thì biết rõ, ta rất muốn nhìn xem Lăng Bạch Y trước khi chết có bộ dáng gì, chắc hẳn mọi người cũng muốn biết a.
Một gã võ giả kêu lên:
– Nếu đại nhân thực sự có biện pháp để cảnh tượng bên trong hiện ra, tất cả mọi người phi thường khát vọng đánh giá đấy.
Minh Kiến nói:
– Vậy được rồi, dùng lực lượng của ta và ngươi kích phát bảo kính với uy năng lớn nhất/
Hai người lập tức bấm niệm pháp quyết, một trái một phải làm động tác trái ngược nhau, mấy đạo ấn bí quyết đánh vào trong bảo kính, lập tức xuất hiện hình ảnh tối tăm.
– Như thế nào, giới lực quá mạnh mẽ nên không xâm nhập được?
Minh Chân kinh hỏi tới.
Minh Kiến nhíu mày, cũng không biết là tình huống gì.
Lý Vân Tiêu mở to mắt cảnh giác nhìn qua.
Trong thế giới đó là cảnh tượng ban sơ, hắn từng trải qua trong Sơn Hà Đỉnh. Thanh đồng chiến đài này có lai lịch gì, không ngờ có uy năng giống như vậy.
Kỳ thật bản thân cổ chiến đài không có giới lực, mà là đại vãng sinh cực lạc trận ngưng tụ ra, dựa vào lực lượng tinh thần vô cùng chuyển hóa thành giới lực.
Lý Vân Tiêu nhìn thấy có ánh sáng tím đang chạy quanh người Lăng Bạch y, như rồng như ngựa, không ngừng biến hóa hình thái.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
– Không tốt! Lăng Bạch Y đang hấp thu giới lực!
– Cái gì?
Tất cả mọi người hoảng hốt, nhìn qua bảo kính kia, tất cả nghi hoặc khó hiêu, r không nhìn thấy cái gì.
Vạn Nhất Thiên nhịn không được nói:
– Phi Dương, ngươi nhìn thấy cái gì?
Thân thể Lý Vân Tiêu chấn động, cau mày nói:
– Chẳng lẽ chư vị đều nhìn không thấy?
Minh Chân nói:
– Giới lực quá mạnh mẽ, bảo kính căn bản không thể xuyên thấu, Lý Vân Tiêu ngươi có thể nhìn thấu sao?
Lý Vân Tiêu ngưng mắt nhìn lại, bóng dáng đang tu luyện bên trong là Lăng Bạch Y không nghi ngờ, hơn nữa ánh sáng tím đang lưu động quanh người hắn chính là bổn mạng huyền khí —— Lục Thương Tử Phong.
– Phá kính này xảy ra chuyện gì ta nhìn không rõ ràng, nhưng Lăng Bạch Y đang thu nạp giới lực tu luyện.
Hắn lạnh nhạt nói ra.
Trần Chung Hi nhíu mày, nói:
– Cái này... Rất không có khả năng a?
Minh Kiến nói:
– Nếu bảo kính không lộ ra, làm sao có thể trông thấy, Lý Vân Tiêu ngươi cố lộng huyền hư.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cho dù ta cố lộng huyền hư a, tóm lại nên làm ta làm, nên nói ta cũng nói. Về phần phán đoán như thế nào chính là chuyện của Nhất Thiên huynh cùng Trần Chung Hi Đại trưởng lão.
Vạn Nhất Thiên cùng Trần Chung Hi có chút khó xử, nhìn nhau không biết nên làm thế nào.
– Đinh Sơn huynh, Tiễn Sinh huynh, Hàn đại chưởng quỹ, các vị thấy thế nào?
Vạn Nhất Thiên quay người hỏi ý kiến.
Tiễn Sinh nói:
– Việc này đã không phải ta có khả năng phán đoán, không dám nói bừa.
Hàn Quân Đình khẽ gật đầu, nói:
– Ta và Tiễn Sinh hội trưởng nhất trí ý kiến, nhưng, Vân Tiêu công tử người mang nguyệt đồng, có khả năng nhìn thấu, không thể không xem trọng.
Vạn Nhất Thiên nhìn về phía Đinh Sơn, nói:
– Đinh Sơn huynh không biết như thế nào muốn?"
Trên mặt Đinh Sơn không có bất kỳ cảm xúc nào, hoàn toàn nhìn không ra suy nghĩ trong nội tâm, cũng vì trong lòng Vạn Nhất Thiên có đố kỵ, hoàn toàn không nhìn ra được.
Đinh Sơn mở miệng nói:
– Thà rằng tin là không, không thể tin hắn có.
– Ah?
Ánh mắt Vạn Nhất Thiên hơi co lại, nói:
– Giải thích thế nào?
Đinh Sơn nói:
– Tạm thời Lăng Bạch Y cho dù thật tu luyện bên trong, dùng tu vị của hắn muốn tiến thêm một bước là không thể nào, cho nên chúng ta nên chờ đi. Nhưng nếu như mù quáng làm theo phán đoán của Lý Vân Tiêu, mở thanh đồng chiến đài thả hắn ra, chẳng lẽ không phải thất bại trong gang tấc.
Vạn Nhất Thiên vỗ tay cười nói:
– Đúng vậy, đúng như Đinh Sơn huynh nói. Đại trưởng lão, không đươc ngừng, nhốt Lăng Bạch Y trong đó, nhưng mọi người không được buông lỏng, dùng phòng ngừa vạn nhất.
Mấy trăm người bày trận sắc mặt ngưng trọng, càng ngày càng nghiêm túc, Lý Vân Tiêu bị sỉ nhục, thần sắc bi phẫn.
Minh Chân cười nói:
– Lâu chủ đại nhân yên tâm, theo cách nhìn của hai chúng ta, Lăng Bạch Y hơn phân nửa sẽ xong đời. Đại vãng sinh cực lạc chính là một trong ba đại hung trận thượng cổ, người bị vây khốn trong đó không có khả năng thoát khỏi.
Trong lòng Vạn Nhất Thiên cũng nghĩ như vậy, nhưng mà tâm tình phiền muộn không bỏ đi được, làm cho hắn càng thêm nóng nảy, thỉnh thoảng nhìn qua Lý Vân Tiêu, đối phương vẫn lạnh nhạt, hoàn toàn khong quan tâm tới Đinh Sơn nói cái gì.
Đồng tử Lý Vân Tiêu nhìn thấy Lăng Bạch Y đang hấp thu giới lực, trên người trừ tử quang đang vây quanh ra, còn có tử khí đang ngưng kết lại.
Tử khí càng ngày càng đậm, chậm rãi hóa thành một bộ áo giáp.
Áo giáp tinh xảo tinh tế tỉ mỉ, xảo đoạt thiên công, bào trùm tất cả khiếu huyệt toàn thân, trên nón trụ có sinh ra hai cái sừng, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
– Đây rốt cuộc là áo giáp gì?
Trong lòng của hắn vô cùng hoảng hốt, thậm chí hắn đang tìm kiếm tin tức về áo giáp như vậy trong đầu, không có cái nào xứng đôi cả
– Lăng Bạch Y từ nơi nào tìm được món đồ này, hơn nữa khí tức trên khải giáp hoàn toàn phù hợp với sát khí trên người của hắn, quả nhiên là không chê vào đâu được.
Tâm tình Lý Vân Tiêu trở nên ngưng trọng, thực lực Lăng Bạch Y đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, nếu lại phối hợp với áo giáp này, như vậy trừ khi Ngạo Trường Không có mặt ở đây, nếu không chẳng ai là đối thủ của hắn.
Giờ phút này gương mặt Lăng Bạch Y thập phần an tường bình tĩnh, ấn quyết trong tay chậm chạp, nhưng lại cổ quái tới cực điểm, dường như đều phù hợp với đồ án trên khải giáp.
– Luyện hóa huyền khí!
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu cả kinh, hắn rốt cục hiểu Lăng Bạch Y đang làm cái gì.
Cũng không phải là chính mình tu luyện, mà là mượn nhờ giới lực luyện hóa khải giáp.
– Lâu như vậy, chết sao?
Rốt cục có người nói thầm một tiếng, lập tức nghị luận không dứt.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên âm trầm, nội tâm bực bội cảm giác càng ngày càng mạnh, với bản năng của võ giả, tuyệt đối không vô duyên vô cớ có tâm tình như thế này, hắn nhìn về phía Lý Vân Tiêu nói:
– Phi Dương, ngươi bây giờ nhìn thấy thế nào?
Lý Vân Tiêu nói:
– Nhất Thiên huynh đã không tin ta thì chờ lát nữa sẽ biết.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên khó coi đến cực điểm, trong nội tâm sinh ra cảm giác hối hận. .
– Bảo kính có biến hóa.
Đột nhiên Minh Chân kêu một tiếng, nói:
– Chẳng lẽ đã triệt để luyện thành cặn bã?
Mọi người nhìn qua cảnh tượng diệu tương bảo kính, chỉ thấy mặt kính chấn động như có vần nước, dường như có lực lượng hỗn loạn bao phủ.
Sau đó rất nhiều ánh sáng tím hiện ra, bắt đầu lập lòe trong bảo kính, bên trong có một thân ảnh màu trắng đang ngồi.
– Không chết!!
Có người kinh hô lên.
Vạn Nhất Thiên kinh sợ, nội tâm bất an đạt được chứng minh là đúng, quát to:
– Thu hồi cổ chiến đài!
Trần Chung Hi sinh ra cảm giác thất bại thật lớn, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên đại vãng sinh cực lạc trận đã thua.
– Thu trận!
Hắn không thể không hét lớn một tiếng, lập tức thu hồi hào quang, cuối cùng mọi người bay ngược ra sau, sắc mặt xám trắng.