Tất cả mọi người là trong lòng sợ hãi đến tột đỉnh, ở dưới cỗ uy thế kia, hai chân từng cái từng cái như nhũn ra.
– Rời đi? Giết người Hồng Nguyệt thành ta, ngươi đời này cũng đừng muốn rời đi.
Ngay khi mọi âm thanh vắng lặng, thanh âm lạnh như băng của Khả Nguyệt đánh vỡ yên tĩnh.
Nàng lâm không một trảo, Tiết Nam bị đế khí của nàng trấn áp trong nháy mắt bay tới, năm ngón tay nàng dùng sức sờ một cái.
Ầm...
Đầu lâu của Tiết Nam trong nháy mắt nổ tung, dường như tây qua, óc tiên đầy trời.
Một cổ thi thể không đầu, ở dưới mọi người kinh ngạc ầm ầm ngã xuống đất, chết không thể chết lại.
– A Tiết Nam tiền bối...
Tiểu Bát bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, khắp khuôn mặt là bi thống vô tận, sắc mặt Đa Tiến cũng trắng bệch, trong mắt lộ ra sợ hãi.
– Ngươi...
Lần này đến phiên Lăng Bạch Y kinh nộ, lạnh giọng nói:
– Ngươi thật sự muốn cho những người Hồng Nguyệt thành kia chôn cùng?
Khả Nguyệt không sợ chút nào ngưng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
– Có gan tiếp tục giết a, ngươi lại giết một người, ta liền giết hai người còn lại này, Hồng Nguyệt thành chịu thiệt một chút, cho ngươi giết nhiều mấy người mà thôi.
Ninh Hàng Phong mồ hôi lạnh chảy ròng nói:
– Nhị tỷ, Như Băng tiểu thư...
Khả Nguyệt lạnh lẽo lườm hắn một cái, trong ánh mắt kia hàn khí trực thấu linh hồn, sợ đến hắn giật mình không dám nói lời nào.
Khả Nguyệt cười nhạo nói:
– Bất luận thân là người Hồng Nguyệt thành, hay là đồ đệ của ta, cũng phải có tinh thần vì Hồng Nguyệt thành hy sinh. Ngày hôm nay Khương Như Băng chết, Ninh Hàng Phong cũng phải chết, thậm chí Khả Nguyệt ta, cũng sẽ chết, cho dù đều chết rồi, cũng sẽ không cùng kẻ địch thoả hiệp nửa bước, các ngươi đều trả lời ta... Sợ chết không?
Lời của nàng để mỗi người đều bình tĩnh lại, dòng máu bị sát khí ngâm lạnh lẽo dần dần khuấy động, Ninh Hàng Phong ngửa mặt lên trời cười to nói:
– Ha ha, không sợ, Nhị tỷ, nhớ giết phong hào Vũ Đế này thay chúng ta chôn cùng. Các huynh đệ, có phong hào Vũ Đế theo chúng ta chôn cùng, đại gia sướng hay không sướng a?
– Sảng khoái...
Mọi người trăm miệng một lời quát lên, cỗ hào khí này xông thẳng lên trời. Hàn ý bị Sát khí quyết bức đến cả người rét run liền bị nhiệt huyết xua tan, mỗi khuôn mặt lộ ra dáng vẻ thấy chết không sờn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Bạch Y.
Trong sân bầu không khí đột nhiên biến đổi, sợ hãi to lớn lập tức hóa thành phẫn nộ vô biên cùng tinh thần thấy chết không sờn.
Ngay cả Khương Như Băng cũng kích động nói:
– Ta không sợ chết, cha, sư phụ, giết tặc tử này báo thù cho ta.
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, bất luận ngươi sinh ra hèn mọn, hay cao quý, thời điểm bước lên con đường võ đạo này, liền phải có giác ngộ vẫn lạc.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cũng âm thầm than thở, Khả Nguyệt quyết đoán, Lăng Bạch Y không phải là Thương, Thương ở trong mắt Hồng Nguyệt thành chỉ là tiểu lâu la, còn chưa xứng hi sinh tính mạng của Khương Như Băng, thả cũng không có người bàn tán.
Thế nhưng Lăng Bạch Y không giống, hắn là phong hào Vũ Đế, tồn tại thiên hạ kính ngưỡng, Hồng Nguyệt thành cũng thế, vì lẽ đó ở trước mặt Lăng Bạch Y, bất kể là thanh uy hay là an toàn, Hồng Nguyệt thành cũng không thể thoả hiệp. Mặc dù hi sinh Khương Như Băng, mặc dù hi sinh cấm quân cao thủ hơn nửa, cũng phải đem hắn chém giết.
Khương Sở Nhiên ngưng tiếng nói:
– Không sai, đây mới là khí khái Hồng Nguyệt thành Cấm Vệ Quân ta nên có, đây mới là con gái tốt của ta, hôm nay, ta liền giết một tên phong hào Vũ Đế thay các ngươi chôn cùng.
Vào đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy mình qua nhiều năm như vậy bó tay bó chân, chuyện gì cũng không làm được, cũng không phải là bởi vì mình là Hồng Nguyệt thành Thành chủ, mà là tính cách bản thân mình nhu nhược gây nên, nếu như tâm có mãnh hổ, phía trước đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Nếu như hôm nay cùng Lăng Bạch Y thoả hiệp, không chỉ có thanh uy của Hồng Nguyệt thành xuống dốc không phanh, hơn nữa còn lưu lại đại họa tâm phúc. Không bằng hôm nay hi sinh mọi người, cũng phải chém giết, mặc dù sẽ để thực lực trong thành hạ thấp, nhưng có thể đổi lấy uy vọng như mặt trời ban trưa, trong thiên hạ còn có ai dám xâm chiếm.
Tay phải hắn khoát lên vai trái, mở ra nút buộc áo choàng, phất tay đem áo choàng vứt lên, bị sát ý lạnh lẽo thổi đến mức bay phần phật.
– Chỉ cần Hồng Nguyệt thành có loại tinh thần thấy chết không sờn, thà làm ngọc vỡ này, liền vĩnh viễn không có ai có thể uy hiếp đến chúng ta.
Khương Sở Nhiên đánh vào tiểu cầu một đạo quyết ấn, từng đạo từng đạo khí tức màu xanh ở bốn phía tiểu cầu khuấy động ra, ở trong sương trắng mênh mông hóa ra các loại dị tượng.
Trên kim kiếm của Khả Nguyệt bắt đầu lay động đạo đạo âm cổ, như oán như mộ, như khấp như tố, dư âm nhiễu nhiễu, bất tuyệt như lũ.
Giữa bầu trời, ba đạo ánh sáng đồng dạng là uy thế chấn động mạnh, dần dần đem mây đen ác tướng nuốt chửng.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, thế không thể đỡ.
Sắc mặt Lăng Bạch Y đột biến, hắn không nghĩ tới mình dùng thủ đoạn phích lịch, muốn uy hiếp Khương Sở Nhiên, bức Hồng Nguyệt thành thoả hiệp, nhưng đổi lấy kết quả như thế. Lấy tính tình của Khương Sở Nhiên chắc chắn sẽ không mạo hiểm lớn như vậy cùng mình cắt đứt, kẻ cầm đầu là Khả Nguyệt, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai giết Tiết Nam, lấy uy nhiếp uy.
Hiện tại tình cảnh của hắn dị thường bị động, trái phải có Khương Sở Nhiên cùng Khả Nguyệt, phía trên còn có ba vị Hồng Nguyệt thành lão quái phong tỏa bầu trời, năm đại cao thủ tuyệt thế liên thủ lại, mình đừng nói thủ thắng, có thể thoát thân hay không là cái vấn đề.
Tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy, hắn lần thứ nhất cảm thấy mình khả năng muốn ngã xuống.
Đa Tiến cười khổ nói:
– Nhiệm vụ lần này quá khúc chiết, cuối cùng vẫn là không thể chết già, kết thúc an lành, đây chính là ông trời cho ta trừng phạt, muốn về hưu cũng khó khăn a.
Tiểu Bát cười nói:
– Tiền bối, nhiều cao thủ như vậy theo chúng ta cùng tiến lên hoàng tuyền, đại gia nhiệt nhiệt nháo nháo có bạn, thật tốt a. Có khi lão đại cũng muốn theo chúng ta đi đó chứ.
Đa Tiến cười mắng:
– Ngươi không thể nói êm tai một chút sao? Nếu như Lão đại chết rồi, Bát Tượng liền triệt để xong đời.
Hai người bọn họ cũng coi như là kỳ hoa, dưới bầu không khí căng thẳng như thế này còn có tâm tư trêu đùa, khả năng là biết chắc chắn phải chết, trái lại trở nên ung dung đi.
Sắc mặt Lăng Bạch Y thay đổi mấy lần, sau cùng rốt cục mở miệng nói:
– Các ngươi thắng, ta thoả hiệp, mở điều kiện đi, để ba người chúng ta rời đi.
– Cái gì?
Tiểu Bát cả kinh, vội vàng nói:
– Lão đại, ngươi không thể thoả hiệp a, không thể làm mất đi uy phong của Bát Tượng chúng ta, chúng ta chết không hết tội, ngươi có thể giết nhiều một ít người Hồng Nguyệt thành thay chúng ta chôn cùng.
Lăng Bạch Y một mặt hắc tuyến, cả giận nói:
– Câm miệng.
– Thỏa hiệp? Hừ, ngươi không phải dưới Tiểu Thiên, tung cổ kim sao?
Khả Nguyệt cười lạnh nói:
– Lăng Bạch Y là phong hào Vũ Đế, cái thoả hiệp này Hồng Nguyệt thành ta không dám thu a.