Vào thời khắc mấu chốt này, lực lượng Vũ Hoàng lục tinh của hắn được kích phát ra toàn bộ, từng đạo kình phong thoát thể mà ra, cắt đứt cả hư không, một tia ánh mặt trời bắn vào.
- PHÁ... !
Triệu Vũ cảm thấy có hy vọng, mở lớn kình phong trong tay, toàn bộ không gian lập tức bị thổi thành từng mảnh nhỏ. Đạo thân ảnh to lớn cao ngạo kia cũng dần đi tới, theo thế giới ý thức cùng nhau tan vỡ.
Vũ Hoàng lục tinh trên toàn bộ đại lục Thiên Vũ cũng là cao thủ. Lý Vân Tiêu và hắn chênh lệch quá lớn, đồng thuật căn bản không trói buộc được đối phương.
Ngay khi Triệu Vũ đi ra, tâm tình rất là phấn chấn thì một nắm đấm như nồi đất đã đánh tới, nặng như núi, uy áp kinh người.
Trước người Lý Vân Tiêu, Tiểu thạch tử ngưng tụ lấy một quyền chi lực, yêu khí bắn ra bốn phía đánh xuống.
Tiểu thạch tử ở trong Giới Thần Bi trong không ngừng thông qua tức nhưỡng tu luyện, hiện giờ toàn thân đã lộ ra màu màu vàng đất, nó vốn là Thạch Thú chi Vương, thiên phú rất mạnh, lại được Đại Địa Chi Mẫu tẩm bổ, bây giờ dường như đang không ngừng tiến hóa lên.
- Cái gì? Yêu thú Vũ Hoàng?!
Triệu Vũ chấn động, như thế nào lăng không nhiều ra một đầu yêu thú chứ? Hơn nữa còn là tồn tại cấp bậc Vũ Hoàng. Hắn không kịp ngẫm nghĩ nữa, cổ uy áp này khiến toàn thân hắn kéo căng lên... , thiên phong quyết lần nữa vận chuyển tới đỉnh phong, hai đấm đánh ra ngoài.
Hai cổ lực lượng tiếp xúc nhau, phong hệ chi lực của Triệu Vũ liền liên tiếp bại lui, bị gắt gao đè ép trở về. Mặc dù Tiểu thạch tử vừa tiến giai Vũ Hoàng không lâu, nhưng đại địa chi lực thổ hệ chính là khắc tinh của võ giả phong hệ, hơn nữa hắn còn có thương thế nơi thân, bởi vậy chỉ có thể không ngừng bại lui.
Hơn nữa bết bát nhất chính là, trong thổ hệ chi lực của đối phương có chứa đại địa uy áp rất mạnh, khiến quanh thân hắn phảng phất như đọng lại, khó có thể nhúc nhích nửa phần, mặc dù thân thể không nhịn được lui về sau, cũng là từng bước duy gian.
Lý Vân Tiêu nhảy dựng lên, đứng trên không trung, vẻ mặt hắn lạnh lùng, trong tay phải hội tụ ra một đạo kiếm quang, không nói hai lời lập tức chém thẳng xuống.
Kiếm quang đối với Triệu Vũ mà nói tuy rằng không là gì, nhưng trước người bị Thạch Thú một quyền áp chế, thân thể không cách nào nhúc nhích chút nào. Kiếm mang kia nếu cứ vậy chém lên người hắn, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Súc sinh!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tập trung tất cả nguyên khí lại trên quyền, hung hăng chấn ra ngoài, muốn đẩy Thạch Thú ra, sau đó một chưởng ngưng tụ, đánh tới kiếm mang.
Nhưng lực lượng Thạch Thú tựa hồ vượt ra khỏi dự tính của hắn, dưới cơn chấn động, một cổ khí tức càng mạnh hơn nữa ập vào mặt. Hắn quá sợ hãi tay trái vội nghênh đón, nhưng khó mà chống đỡ nổi, lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh lên người.
"PHỐC!"
Triệu Vũ phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra ngoài như diều đứt dây.
Toàn bộ quá trình chẳng qua chỉ diễn ra trong mấy tức, Lý Vân Tiêu lần nữa xông tới, hai tay kim quang chớp động, kết ấn lâm không đánh xuống.
"Oanh!"
Triệu Vũ trúng một kích chính diện, rơi thẳng xuống phía dưới.
Rất nhanh, xa xa người dong binh đoàn Bạo Vũ và các thế lực phụ thuộc đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lý Vân Tiêu, trong tay kéo theo Triệu Vũ vết thương chồng chất bay tới, ném hắn lên mặt đất như chó chết, toàn thân máu tươi đầm đìa, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Bởi vì khoảng cách qua xa, bọn hắn chỉ nghe được vài tiếng đánh nhau, căn bản không thấy rõ toàn bộ quá trình.
Nguyên một đám miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả dưa hấu, như thế nào cũng khó có thể tiếp nhận Triệu Vũ Vũ Hoàng lục tinh vậy mà bại bởi một gã Vũ Vương!
Ánh mắt Lý Vân Tiêu khẽ đảo qua mọi người, mặc dù chỉ như chuồn chuồn điểm thủy, nhưng mỗi người đều cảm thấy như vác trên lưng, giống như chuyên môn nhìn chằm chằm vào mình vậy, mỗi người đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
- Ta sẽ không giết các ngươi, bất quá nếu hôm nay các ngươi đã dám nhắm vào ta, vậy thì phải trả một cái giá lớn mới được.
Hắn nói với Chu Tường đang thẩn thờ:
- Mang bọn hắn đi, đích truyền ra tin tức, ba ngày sau tổ chức đại hội anh hùng thành tây, tất cả dong binh đoàn đều phải tham gia!
Lời nói khí phách này khiến Chu Tường khiếp sợ tột đỉnh, thật giống như tất cả thế lực thành tây đều là thủ hạ của hắn vậy. Trên trán hắn ứa mồ hôi lạnh, trực giác cảm thấy tựa hồ có đại sự sắp xảy ra. Mà đội trưởng trước mắt này cũng khiến hắn ngày càng không cách nào nhìn thấu.
Nhưng loại thần bí không cách nào nhìn thấu này lại khiến hắn càng thêm kính sợ Vội vàng lấy ra tín hiệu thả ra ngoài, rất nhanh liền có võ giả dong binh đoàn Thái Điểu tụ tập đến, dựa theo ý của Lý Vân Tiêu mang tất cả mọi người đi.
Tin tức Triệu Vũ dong binh đoàn Bạo Vũ bị bắt, đội trưởng đội thứ tám dong binh đoàn Thái Điểu muốn tổ chức đại hội anh hùng lập tức như tuyết rơi truyền khắp toàn bộ Khinh Ca Lâm Địa.
Tuy rằng chém chém giết giết là chuyện bình thường, nhưng lần này lại mỗi người đều ngửi được một ít hương vị bất thường.
Trở lại trong tiểu viện, Đinh Linh Nhi có chút áy náy nói:
- Vân thiếu, đều tại ta, gây ra phiền toái lớn như vậy.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Dù sao hiện giờ cũng không có việc gì, ta liền giúp đồ đệ kia hảo hảo sửa sang lại Khinh Ca Lâm Địa này vậy. Lăn lộn lâu như vậy, cũng không thể thống nhất những thế lực tạp nham này, hắn cũng thật là kém.
Có can đảm nói loại lời này cũng chỉ có mình Lý Vân Tiêu thôi. Mỹ nữ luôn sùng bái anh hùng, ánh mắt Đinh Linh Nhi nhìn hắn càng thêm si mê... , trong tiểu viện chỉ có hai người bọn họ, hào khí hơi có chút xấu hổ.
Lý Vân Tiêu ho khan hai tiếng, lấy ra một khối ngọc bài truyền âm, nhập một đạo thần thức vào trong đó. Lấy ra thêm một dụng cụ thủy tinh, bên trong có một giọt chất lỏng đỏ tươi.
Hắn giao hai thứ kia cho Đinh Linh Nhi, nói:
- Ngươi bảo Chu Tường tự mình đưa thứ này đến dong binh đoàn Khô Lâu giao cho một người gọi là Vũ tiên sinh.
Đinh Linh Nhi tiếp nhận hai thứ nhìn ra ngoài một hồi, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng nếu Lý Vân Tiêu cũng không nói gì, nàng cũng không cần hỏi nhiều, quay người liền rời đi.
Lý Vân Tiêu có chút xuất thần, thì thào lẩm bẩm:
- Khinh Ca Lâm Địa này càng ngày càng có ý tứ rồi, chỉ là Thiểu Hoàng ah, ngươi bây giờ đến cùng ở nơi nào? Chắc hẳn Hải Bắc Phi kia cũng không biết rõ, bất quá vi sư vẫn có cách tìm ra ngươi.
Hắn đang muốn đi vào nhà tu luyện, bỗng nhiên trong nội tâm khẽ động, ánh mắt kinh ngạc nhìn cách đó không xa, trên không kiến trúc bảo hồ lô, ẩn ẩn xuyên suốt ra hào quang màu đỏ.
- Đây là... Vân Thường!
Lý Vân Tiêu thân ảnh lóe lên, lập tức vọt tới chỗ kia.
Một gian mật thất trong kiến trúc bảo hồ lô, Lạc Vân Thường ngồi xếp bằng, thập phần bình tĩnh tu luyện, hồn nhiên không biết mọi chuyện bên ngoài.
Một tầng hào quang màu đỏ dần dầng hiện ra bên ngoài cơ thể nàng, trên mặt đất không ngừng có khí tức màu đỏ bay lên, theo nàng nhẹ nhàng hít thở lưu chuyển quanh thân, hơn nữa mỗi một lần đều khiến màu sắc hào quang bên ngoài đậm thêm vài phần.