Lý Vân Tiêu bực bội, tức giận:
– Một đám xuẩn phụ chỉ biết quấy rối, nửa điểm chính sự cũng không biết làm, cút!
– Ngươi...
Đám người Nhĩ Lôi chán nản, nhưng ánh mắt Lý Vân Tiêu tràn đầy sát khí nhìn qua, toàn thân run lên, xanh mặt.
– Chúng ta đi!
Nhĩ Lôi tức giận nói một tiếng, liền dẫn người rời đi.
Một hồi đại chiến sinh tử đã hóa giải như thế.
Trong lòng Lý Vân Tiêu thở ra một hơi, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhõm. Hàn Quân Đình bị hắn bắt, chuyện Lạc Vân Thường trở nên không có đầu mối.
– Vân thiếu, hiện tại chìa khóa có thể cho chúng ta chứ?
Trên bầu trời, trên đầu trọc cẩn thận hỏi.
– Ách.
Lý Vân Tiêu lấy chìa khóa ra, cầm trong tay vuốt vuốt một hồi, nói:
– Nhất Thiên huynh...
Vạn Nhất Thiên thở dài, lộ ra vẻ già nua sức yếu, nói:
– Chìa khóa nằm trong tay của ta, họa nhiều phúc ít, Phi Dương xử lý đi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đã như vậy cứ giao cho ta, cái gì thượng cổ bí tàng, bản thiếu gia cũng không có hứng thú.
Hắn cầm chìa khóa ném lên bầu trời, ném thẳng về phía Lý Dật, cười nói:
– Trả lại cho ngươi.
Lý Dật sững sờ, tay không nhận lấy.
Lập tức hơn mười ánh mắt và thần thức tập trung vào hắn, sau đó sát khí ngập trời tỏa ra.
Sắc mặt của hắn đại biến, biết rõ Lý Vân Tiêu không có hảo ý nhưng không nỡ bỏ chìa khóa, hét lớn một tiếng, biến hóa yêu thân, hóa thành một đạo độn quang chạy đi.
– Hừ, chút thực lực này mà muốn chạy đi? Nằm mơ!
Trọng Hồng cười lạnh một tiếng, liền đuổi theo mau.
Trong hư không không ngừng có hào quang lóe lên, trong khoảnh khắc có hơn ba mươi thân ảnh đuổi theo Lý Dật.
Lý Vân Tiêu khen:
– Đinh Sơn thật sự có suy nghĩ buôn bán, chính mình không thể cướp thượng cổ bí tàng, bán linh phù và tin tức cũng lời lớn.
– Hừ!
Vạn Nhất Thiên tức giận hừ nói:
– Cuối cùng có một ngày lão phu sẽ cho hắn nếm trải những gì lão phu phải chịu đựng lúc này.
Lý Vân Tiêu nói:
– Chỉ mong như thế!
Dùng tâm tư và thực lực của Đinh Sơn, muốn báo thù sợ rằng không đơn giản như vậy.
Vạn Nhất Thiên nói:
– Xem ra Phi Dương không có lòng tin với lão phu rồi, cũng phải, tương lai ngươi sẽ biết, chúng ta đi thôi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Phía trước có truyền tống đại trận đi thông mấy đại thành ở Bắc vực, chỉ cần di chuyển vài lần là tới Thiên Diệp đảo, tại hạ còn có việc trong người, cáo từ Nhất Thiên huynh thôi.
Vạn Nhất Thiên sững sờ nói:
– Ngươi, ngươi không đi?
Lý Vân Tiêu nói:
– Chìa khóa bí tàng của Nhất Thiên huynh đã vứt bỏ, trên đường không có quá nhiều nguy hiểm. Theo thứ tự truyền tống đến chủ thành bắc vực, nghỉ ngơi hơn tháng lại đi tiếp.
Vạn Nhất Thiên suy nghĩ một hồi, nhân tiện nói:
– Cũng phải, con đường phía trước đúng là bình thản, không có gặp nguy hiểm gì. Tiễn quân ngàn dặm cuối cùng cũng cáo biệt, chúng ta tách ra thôi.
Hắn cũng không sĩ diện cãi láo, tiến lên bắt tay Lý Vân Tiêu, nói:
– Lần này đại nạn không bỏ, nhiều lần cứu ta, Nhất Thiên ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không dám quên.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Nhất Thiên huynh khách khí, ngày đó đáp ứng làm khách khanh, tự nhiên phải tận tâm tận lực. Ngươi đi nhanh đi, sớm ngày đi tới Thiên Diệp đảo, sớm ngày trọng chấn Vạn Bảo Lâu.
– Ân, ta cáo từ trước!
Vạn Nhất Thiên lại ôm quyền thi lễ, hắn quay đầu bay đi, bay thẳng về phía truyền tống trận.
Lý Vân Tiêu nói:
– Liên Y đại nhân, tổn thương trên người của ngươi thế nào rồi?
Tô Liên Y nói:
– Đa tạ Vân thiếu quan tâm, tuy nghiêm trọng, nhưng đã ngăn chặn. Chỉ cần mười ngày nửa tháng không động võ là được.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không sao, ngươi cũng trở về Giới Thần Bi tu dưỡng đi.
Hắn đánh ra một đạo ấn quyết vào Giới Thần Bi, chậm rãi bay lên.
Tất cả mọi người tiến vào trong đó, cuối cùng thân bia hóa thành hào quang bay vào mi tâm Lý Vân Tiêu.
Đồng quang của hắn nhìn vào hư không, cười lạnh một tiếng liền thuấn di rời đi.
Sau một hồi, trên không trung xuất hiện một ít chấn động, càng có hào quang bắn ra lao về phía Lý Dật đào tẩu.
Những người này vốn muốn chờ cơ hội đoạt Giới Thần Bi của Lý Vân Tiêu, nhưng chờ mãi không có phần thắng, chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, đuổi theo thượng cổ bí tàng.
Lý Vân Tiêu không muốn bị người ta truy tung, hắn hóa thành thanh niên bình thường, bắt đầu uống trà trong thành Thạch Xuyên.
– Tiểu tử ngươi thực buông tha thượng cổ bí tàng kia sao? Đây cũng không phải là tác phong của ngươi.
Giọng nói nghi vấn của Xa Vưu vang lên trong đầu của hắn.
– Ah? Ngươi cảm thấy ta là người tham lam như vậy sao?
Lý Vân Tiêu ung dung uống trà thơm, hắn hồn nhiên không quan tâm bên ngoài ồn ào.
Trong thành xảy ra chuyện lớn như thế, dư âm ảnh hưởng từ đại chiến lúc nãy tạo ra tổn thất lớn, mọi người hiện tại đang xôn xao.
Xa Vưu cười lạnh nói:
– Chẳng lẽ không đúng sao?
– Được rồi, xem như ngươi nói đúng!
Lý Vân Tiêu nói:
– Vừa rồi khi ta suy nghĩ về cái chìa khóa này, phát hiện nó được chế tác tinh mỹ, nhưng chính là chìa khóa giả.
– Cái gì? Giả?!
Xa Vưu kinh hãi, kinh ngạc nói ra:
– Vạn Nhất Thiên quả nhiên là lão hồ ly, sợ rằng đã sớm chế tạo ra chìa khóa giả lừa gạt người khác rồi.
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
– Hy vọng gỡ vốn của Vạn Nhất Thiên hiện tại đều đặt vào bí tàng này, cho dù bỏ qua mạng già cũng không có khả năng bỏ qua bí tàng. Nếu mất đi, hắn có tâm tư đi Thiên Diệp đảo sao?
Xa Vưu tức giận nói:
– Lão hồ ly này, ngay cả ngươi cũng gạt! Khó trách ngươi không hề đi cùng hắ, thì ra là khám phá nhân phẩm hắn!
– Cũng không phải!
Lý Vân Tiêu khoan thai uống trà, nói:
– Bản thiếu gia suy tính rằng, tuy Vạn Nhất Thiên dùng chìa khóa giả dấu diếm được nhất thời, nhưng không dấu diếm cả đời. Chuyện chìa khóa giả sẽ bị phát hiện nhanh thôi, đến lúc đó vẫn sẽ có không ít phiền toái, ta thấy sớm rời đi thì tốt hơn. Chỉ cần hắn tới Thiên Diệp đảo, phiền toái này là phiền toái của Thiên Diệp đảo.
Xa Vưu nói:
– Cũng đúng, bảo bối trên người hắn đủ nhiều, thượng cổ bí tàng bị phong ấn, cũng không thể nào giấu trên người hắn được. Không cần phải vì gân gà mà vùi thân vào trong đó được. Ngươi bây giờ tính toán làm thế nào?
Lý Vân Tiêu cầm chén trà, hắn nhìn nó xoay vòng tròn, uống cạn, nói:
– Vốn định dùng long huyết tôi thể bước vào cửu tinh đỉnh phong, sau đó đi phó ước Kỳ Thắng Phong. Ai biết lực lượng bị thân thể hấp thu, mở ra huyệt môn thứ sáu, tu vị vẫn dừng ở cửu tinh trung giai. Ta suy nghĩ đi tìm cực bắc băng tinh, trước tiên phải luyện chế ra Thần Luyện Thiết. Từ khi Mục Địch đại nhân mời Viên Cao Hàn tham dự luyện chế lần trước, tên này vẫn thúc dục ta đi tìm cực bắc băng tinh.
Xa Vưu nói:
– Vật kia không phải là không có tin tức manh mối sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Viên Cao Hàn ở trong điển tịch Thánh Vực tra ra một ít manh mối, đáng giá thử một lần.
Xa Vưu kêu lên:
– Quá lãng phí thời gian, không bằng theo ta đi đông hải vũ địa đi.
– Vũ địa?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Ngươi muốn đi đoạt long thủ thế giới kiếm?