Chương 522: Vũ Đế hàng lâm

Vạn Cổ Chí Tôn

Thái Nhất Sinh Thủy 03-07-2023 14:14:16

Lý Thuần Dương ngạc nhiên một chút, lập tức nhíu mày, nói: - Vậy làm sao bây giờ? Tiểu tử ngươi cho tới bây giờ chưa té ngã lần nào, sẽ không phải lần này thật chết đấy chứ? Lý Vân Tiêu nói: - Xem tình huống a, ta không phải bảo Linh Nhi tiểu tỷ tìm viện binh sao, nếu như tới kịp thì có thể cứu được. - Nếu không tới kịp thì sao? Lý Thuần Dương cau mày nói. - Không tới kịp? Hắc hắc... Lý Vân Tiêu cười vài tiếng, cũng không nói nữa. Nếu như Lệ Hoa Trì không tới kịp, toàn bộ bọn họ trốn vào trong Giới Thần Bi, cũng đứng ở thế bất bại. Hừ, cũng không phải ta coi thường Tinh Túc lão quái, muốn phá vỡ Giới Thần Bi, kiếp sau a! Hắn nhìn qua Tiêu Khinh Vương nói: - Khinh Vương, chuyện ta bảo ngươi nghe ngóng thế nào rồi? Tiêu Khinh Vương nhỏ giọng nói: - Quả nhiên không ngoài Vân thiếu sở liệu, Mộng Diêm không phải là phụ thân ruột thịt của Mộng Vũ. Tỷ đệ Mộng Vũ chỉ là con nuôi mà thôi. Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu nói: - Quả là thế. Hắn lập tức nhíu mày, lâm vào trong trầm tư. Lạc Vân Thường hỏi: - Vân thiếu, ngươi thỉnh người nọ rốt cuộc là người phương nào? Thật sự có thể đánh bại Tinh Túc lão nhân sao? Vấn đề này làm cho tất cả mọi người hiếu kỳ, cẩn thận lắng nghe. Tinh Túc lão nhân chính là Cửu Thiên Vũ Đế thành danh đã lâu, tại đông vực có uy danh hiển hách. Bọn họ không nghĩ ra trong nam vực còn có người nào đánh lại Tinh Túc lão nhân. Chỉ có Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường nội tâm hơi có ngọn nguồn, bằng hữu Lý Vân Tiêu năm đó tự nhiên không phải thế hệ bình thường, nhưng cũng có chút bận tâm. Dù sao nhiều năm qua đi, tình cũ năm đó không biết đối phương có nhớ hay không. Lý Vân Tiêu cười nói: - Yên tâm đi, người nọ cả đời si mê âm luật, hơn nữa dùng nhạc nhập đạo, không chỉ tu vị thông thiên, hơn nữa âm luật chi thuật có thể thông quỷ thần. Ta lo lắng duy nhất chính là không tìm thấy người này, vậy thì phiên toái. Tất cả mọi người trầm mặc xuống. Lý Thuần Dương chửi ầm lên nói: - Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu! Cố lộng huyền hư lừa gạt mọi người nhá? Nếu như là thế cũng đừng lừa gạt người nhà! Ngươi còn có thể quen với cao thủ Vũ Đế hay sao? Quả thực chính là chuyện phiếm! Hắn trên miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng cơ bản đã tín. Dù sao Lý Vân Tiêu trong khoảng thời gian này biểu hiện rực rỡ, nói sau lưng không có mấy cao thủ chống lưng, đánh chết hắn cũng sẽ không tin. Mời người này tới chắc chắn là cao nhân sau lưng Lý Vân Tiêu. Đinh Linh Nhi đang muốn nói cái gì, đột nhiên thần sắc biến hóa, trở tay cầm ngọc bài truyền âm ra, phía trên có hào quang hồng nhuận. Lập tức đại hỉ như điên, vội vàng bóp nát, một đạo tin tức trực tiếp truyền vào đầu của nàng. - Tìm được! Đinh Linh Nhi kích động toàn thân run rẩy, nói: - Tin tức mới từ Thiên Hương đế quốc truyền đến, nói đã đã tìm được người này, hơn nữa đã truyền đạt câu nói của Vân thiếu. - Thật đúng! Tất cả mọi người lập tức đại hỉ, nhao nhao kích động không thôi. Lạc Vân Thường còn hơi có chút lo lắng nói: - Người nọ có nói gì thêm không? Có đuổi tới đây không? Tươi cười trên mặt Đinh Linh Nhi dần dần thu liễm, nói: - Tin tức truyền tới, thời điểm tìm được người nọ, người nọ đang ở trong tiểu viện nhà dân cũ nát đánh đàn, khi nghe câu' một khúc thanh âm cười gió đông ' thì thân thể ngây ngốc. Sau đó nhẹ nhàng khảy một bản, lúc này mới thu thập đàn ngọc trở về phòng. Không nói câu nào. - Cái này... Tất cả mọi người ngây ngốc, nhao nhao nhìn xem Lý Vân Tiêu. Lý Thuần Dương cũng mắng: - Chơi cái gì thế! Rốt cuộc tới hay không, phải tỏ thái độ chứ. Đinh Linh Nhi cũng lo lắng, nói: - Vân thiếu, người nọ thực sự tới? Hơn nữa ta phái đi người nọ, bản thân ta là cường giả Vũ Tông, hắn nói người khảy đàn ngọc kia căn bản chính là người bình thường, không cảm thụ được khí tức gì. Hơn nữa cầm trong tay cũng không phải huyền khí bảo bối gì đó, là đàn ngọc gỗ đào bình thường, chỉ vài đồng tệ là có thể mua được một cây. Lý Vân Tiêu sờ sờ cái mũi, thập phần thích ý cười nói: - Đàn ngọc gỗ đào là đúng rồi. Yên tâm đi, tên kia nhất định là đi ngủ. Mỗi lần hắn khảy hết một khúc dàn thì chuyện thích nhất chính là đi ngủ. Tất cả mọi người: "..." Đinh Linh Nhi ngạc nhiên nói: - Hiện đang ngủ? Vậy làm sao tới kịp? Nàng ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, trận vân càng ngày càng rõ ràng, không ngừng có gợn sóng hình dáng năng lượng từ không trung khuyếch tán ra, dường như tùy thời sẽ có người vượt qua vực. Vẻ mặt Lý Vân Tiêu cười khổ, nói: - Không có biện pháp ah, đây là tập quán sinh hoạt của hắn. Đánh đàn phải ngủ ah, Thiên Vương lão tử cũng ngăn không được! Ầm ầm! Trên bầu trời đột nhiên rung mạnh, dường như lập tức sụp đổ xuống. Những trận vân hình ô lưới bắn ra hào quang sáng ngời, vô số năng lượng bắn ra ngoài, hình thành cái động tối sầm, xoay tròn kịch liệt. Trong cái động kia có cái gì đó đang chậm rãi xuất hiện. - Tới sao? Trong thành Viêm Vũ, tất cả mọi người khẩn trương nhìn qua cái động kia, trong tay đầy mồ hôi lạnh, chỉ muốn biết một chút về Cửu Thiên Vũ Đế trong truyền thuyết. Qua thời gian uống cạn chén trà, một chiếc Hổ Vương Chiến Xa từ trong động bay ra, rậm rạp chằng chịt che kín cả bầu trời, thậm chí có trên trăm chiếc. Sau đó tám chiếc Thanh Loan Chiến Hạm bay ra, xếp đặt thành trận thế, khí vận tỏa ra, uy thế kinh người. Lúc này trong động có ba chiếc chiến xa lớn hơn nữa xuất hiện, võ giả trong nam vực chưa bao giờ nhìn thấy. Hai chiếc sau lưng hơi nhỏ, toàn thân vàng óng ánh, chính là thất giai Kim Dương Chiến Xa. Chiếc lớn nhất bay ở phái trước chẳng khác gì thành lũy di động trên không trung, che chắn toàn bộ sự vật, che phủ thành Viêm Vũ trong bóng tối. Bát giai U Minh Chiến Hạm! Trận vân trên bầu trời biến mất không thấy gì nữa, khôi phục bình tĩnh. Nhưng mà trên trời có hơn trăm chiến hạm lớn nhỏ hàng lâm, không người nào có thể bình tĩnh. Lúc này mỗi khung chiến xa ở đằng trước có bóng người đứng ra. Một đám thần thái ngạo nghễ, miệt thị nhìn qua phía dưới giống như nhìn con kiến hôi. Phía trước U Minh Chiến Hạm có nhiều người đang đứng, còn có từng dãy tuyệt sắc mỹ nữ, chia làm hai bên, tất cả đều là mười một mười hai tuổi, sắc đẹp có thể ăn được, sở sở động lòng người. Lúc này kim quang trên U Minh Chiến Hạm sáng lên, chậm rãi lâm không. Đi theo phía sau có nhiều võ giả, tất cả đều là thần sắc lạnh lùng đến cực điểm, mang trên mặt cảm giác ưu việt, chỉ có nhìn thấy chín dòng nước linh khí trên trời thì trong mắt bắn ra hào quang tham lam. Trên ghế là một lão già tóc bạc lười biếng, dường như đang ngủ say. Ánh mắt tất cả mọi người trong thành Viêm Vũ nhìn qua lão già này, biểu lộ bình thản không có gì lạ, dường như là người già bình thường. Nhưng mà khi lão già này hít thở, cả thiên địa giống như sinh ra tần suất đều đều. Không có tiếng động nào cả, mấy vạn người trên mặt đất và bầu trời, vậy mà không người nào dám thốt một tiếng, yên tĩnh như quỷ thành. - Ân! Lão giả chép miệng một tiếng, đưa mắt nhìn qua.