Trương Thiệu Thiên nhắm mắt lại, do dự nói:
- Quanh thân Võ Đế có quy tắc chi lực, Hồn Nô của ta đẳng cấp không đủ, không điều tra được. Hơn nữa trong Bất Lão Sơn này có một số nơi có cấm chế, cũng không cách nào dò xét tình huống bên trong, ta nghĩ mấy tên Đại Yêu kia có khả năng ở trong các cấm chế đó.
Tất cả mọi người nghe được đầu óc có chút choáng váng, Phùng Chư nhịn không được phàn nàn nói:
- Vương Tọa này thực mẹ nó biến thái, trong trận có trận không nói, ngay cả trận nhãn cũng có cấm chế, con mẹ nó bảo chúng ta sống thế nào đây?
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
- Chỗ mấu chốt nhất định trong các cấm chế kia, người Yêu tộc chỉ sợ đã đi trước một bước. Tứ Cực Môn đã mất đi sự bảo hộ của Đại Yêu, chúng ta trước tiên bắt lấy Đường Kiếp đã!
- Đường Kiếp? Đại công tử Đường gia Tứ Cực Môn sao?
Trương Thiệu Thiên cũng nghe qua danh tiếng người này, cau mày nói:
- Hắn cũng ở trong đó sao? Bắt hắn làm gì?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Cái này ngươi không cần hỏi, có chỗ cần dùng đến, dẫn đường đi.
Trương Thiệu Thiên cũng không hỏi nhiều, mấy người Tứ Cực Môn kia bọn hắn quả thật nắm chắc bắt được, Kim Sắc Hồn Nô của hắn lại có thể bổ sung một phen, tự nhiên không có gì phải từ chối.
Hắn xung trận ngựa lên trước, dẫn đầu phi hành ở phía trước... , mọi người theo sát phía sau.
Bất Lão Sơn rộng lớn hơn xa bọn hắn nghĩ, sau khi bay trọn vẹn thời gian uống cạn một chung trà mới thấy không ít bóng người chớp động, tựa hồ đang tìm tòi gì đó.
Mà trong lúc bọn hắn phi hành, bốn mùa trong toàn bộ ngọn núi lần nữa biến hóa... , từ xuâ vào hạ, bầu trời liệt nhật cao chiếu, nhiệt độ tăng lên rất cao.
- Người nào?!
Đan Dương Trạch đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của mọi người, hét lớn một tiếng, thanh âm chấn vang trong phạm vi vài dặm, tất cả người Tứ Cực Môn đều nhanh chóng tụ tập lại.
Đồng tử Đường Kiếp đột nhiên co rút lai, lập tức phát hiện mấy người Lý Vân Tiêu trên không trung, càng khiến hắn kiêng kị chính là Trương Thiệu Thiên, khí tức trên thân hắn không cảm nhận được chút nào, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là thực lực hơn xa hắn.
- Đường công tử, đã lâu không gặp rồi.
Lý Vân Tiêu từ trong hư không đi tới từng bước một, cười gọi tới.
Đường Kiếp sắc mặt đại biến, không có những Đại Yêu kia ở đây, những người bọn hắn thực lực mạnh nhất chính là Đan Dương Trạch, nhưng căn bản không khắc chế được những người này, trong lòng hắn có chút trầm trọng, nói:
- Lý Vân Tiêu, chúng ta mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng tổng thể mà nói vẫn không oán không cừu, sao không hóa thù thành bạn, cùng nhau ứng phó cửa ải khó khăn trước mắt chứ.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Đề nghị tuy tốt, nhưng loại người không giữ lời như Đường công tử bảo ta làm sao yên tâm hóa thù thành bạn với ngươi đây? Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta, ăn tươi U Minh chiến hạm, nhưng vẫn chưa thực hiện đấy.
Trong mắt Đường Kiếp hiện lên vẻ giận dữ, sau khi mình tiến vào Khinh Ca Lâm Địa, nếu không phải người này vẫn luôn đối nghịch với mình, cũng sẽ không rơi vào tình huống như hiện giờ. Nói không chừng đã sớm đoạt được âm thược, lấy được Nặc Á chi chu rồi. Hiện giờ không chỉ bị vây trong kết giới của Vương Tọa, mà ngay cả âm thược cũng không rõ tung tích, tất cả đều do người trước mắt này tạo thành, nếu không phải hiện giờ đánh không lại, thì hắn khẳng định đã ra tay giết người rồi.
- Thiên hạ không có địch nhân vĩnh viễn, Vân Tiêu công tử, dùng thân phận địa vị của Đường Kiếp ta, nhất định đáng cho ngươi kết giao.
Đường Kiếp nén giận, bắt đầu nịnh nọt đối phương:
- Ngày đó chuyện chiến hạm kia chẳng qua chỉ là trò đùa, ta và ngươi coi như không đánh nhau thì không quen biết, nếu cứ tiếp tục đánh tiếp, sẽ không có lợi cho cả đôi bên, ngươi nói đúng không?
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
- Trò đùa? Nếu ngươi ngày nào đó cũng nói chuyện kết giao ta chẳng qua chỉ là trò đùa, vậy ta phải làm sao bây giờ?
Trương Thiệu Thiên tựa hồ có chút không kiên nhẫn, mở miệng âm lãnh nói:
- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Đường Kiếp này thuộc về ngươi, còn lại thuộc về ta!
Hắn nói xong, không đợi Lý Vân Tiêu phản ứng, Phệ Hồn Phiên trong tay mở ra, đón gió phiêu đãng trên không trung, khí tức âm lãnh tản mát ra, che khuất bầu trời, tuy rằng đang là mùa hạ chói chang, nhưng khắp núi lại bắt đầu xuất hiện gió lạnh và hàn khí.
Người Tứ Cực Môn nguyên đám như rơi vào hầm băng, mà ngay cả Võ Tôn thất tinh Đan Dương Trạch cũng cảm thấy toàn thân rét run, hoảng sợ thất thanh nói:
- Ngươi... Ngươi là người nào?
Trương Thiệu Thiên lạnh lùng cười cười, nói:
- Lát nữa sẽ là chủ nhân của linh hồn ngươi.
Trong tay khẽ nết quyết, Kim Sắc Hồn Nô trong Phệ Hồn Phiên chậm rãi bò ra, chảy nước miếng vọt tới người ở bên dưới, trong mắt tràn đầy thần sắc lục u u, trong miệng phát ra tiếng kêu hưng phấn.
Chi!
Những người Tứ Cực Môn kia tất cả đều sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức quay người muốn chạy trốn.
- Không được trốn, thề sống chết thuần phục Đại công tử!
Đan Dương Trạch hét lớn một tiếng, lực lượng toàn thân bạo phát ra, hắn hiểu được thời khắc sinh tử đã đến, nếu đánh không lại, muốn chạy trốn cũng không thoát được. Hơn nữa đây chính là thời điểm tốt nhất để hiến trung tâm, chỉ cần vượt qua lần này, ngày sau trở lại Tứ Cực Môn, đi theo bên người Đường Kiếp làm tâm phúc, cũng không cần phải xuất sinh nhập tử như vậy nữa.
Lực lượng Võ Tôn thất tinh của hắn thoáng cái bạo phát ra, lập tức đẩy đi khí tức âm hàn đầy trời, khiến tất cả võ giả cảm thấy nội tâm ấm áp, sĩ khí đại chấn!
Ầm ầm!
Hơn mười tên võ giả đồng loạt ra tay, tràng diện cũng thập phần đồ sộ, đánh lên trên người Kim Sắc Hồn Nô kia, khiến nó không cách nào trùng kích xuống được.
Đường Kiếp cũng lấy ra Chu Tước Đao, chém ra một chiêu Đại Hư Không Trảm, không gian trực tiếp vỡ ra hình thập tự, uy lực không hề dưới Võ Tôn.
Đồng tử Trương Thiệu Thiên có chút co rụt lại, nhìn chằm chằm vào Chu Tước Đao trong tay Đường Kiếp, lộ ra vẻ giật mình.
Trong nháy mắt Chu Tước Đao xuất hiện, khí uẩn mạnh mẽ cơ hồ đè ép Phệ Hồn Phiên của hắn, Kim Sắc Hồn Nô cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Huyền khí cửu giai trên đại lục tuyệt đối là vật quý hiểm, trong Phệ Hồn Tộc g có thể thăng làm chức trưởng lão, hưởng thụ các loại cung phụng chỉ có ba loại người, một là tu vị tiến cấp tới Võ Đế, hai là Phệ Hồn Phiên tâm thần tương liên với mình tấn cấp cửu giai, ba chính là luyện hóa được nguyên vẹn một kiện huyền khí cửu giai.
Mà muốn luyện hóa nguyên vẹn huyền khí cửu giai, không có tu vị Võ Đế khẳng định không thể nào làm được, coi như là Võ Đế cũng rất khó chính thức luyện hóa nguyên vẹn huyền khí cửu giai, trừ phi đạt tới Võ Đế đỉnh phong.
Cho nên loại tình huống thứ ba trong Phệ Hồn Tộc rất khó xuất hiện, tuyệt đại đa số trưởng lão đều chỉ có một kiện huyền khí, chính là Phệ Hồn Phiên do mình dốc lòng luyện chế.