Vẻ mặt Lý Vân Tiêu đạm nhiên nhìn qua, một chiêu này hắn cũng không quá lạ lẫm. Năm đó cung chủ Bắc Minh Huyền Cung cũng sử dụng một chiêu Băng Thiên Đống Địa, trực tiếp đóng băng ngàn dặm sông núi, tất cả sinh linh trong đó đều bị đồ thán, so sánh với nó thì một chiêu này của Bắc Minh Đồng Phương chỉ là tiểu oa nhi.
Một chiêu Bắc Minh Đồng Phương đánh ra, lập tức cả thiên địa đều kết xuất bông tuyết, Cực Dương Lực hoàn toàn bị bài xích bên ngoài, phạm vi trực tiếp bao phủ xung quanh vài trăm mét.
Trong lòng tất cả mọi người đều hoảng sợ, đối với thực lực của Bắc Minh Đồng Phương kiêng kỵ vạn phần. Ở trong hoàn cảnh này mà có thể đóng băng phạm vi lớn như vậy đủ thấy tu vi của hắn khủng bố cỡ nào.
Bắc Minh Đồng Phương cũng âm thầm kinh hãi, một kích toàn lực của hắn thế mà chỉ có thể tạo ra cảnh tượng băng thiên tuyết địa nhỏ như thế, không chỉ có như vậy bông tuyết trên bầu trời cũng bắt đầu có dấu hiệu hòa tan, cảnh vật xung quanh ác liệt vượt ra ngoài dự tính của hắn.
– Bên trong một chiêu Băng Thiên Đống Địa của ta đã đoạn tuyệt liên hệ giữa yêu thú và Cực Dương Lực, lúc này hẳn là thời điểm lực lượng yêu thú yếu nhất, mọi người cùng nhau động thủ.
Bắc Minh Đồng Phương hét lớn một tiếng, tiện tau ném ra một lăng kính, trên không trung biến lớn, hội tụ hàn khí bốn phía lại oanh kích về phía Lưu Diễm.
Tựa hồ Lưu Diễm cũng nhận thấy chiêu đó tạo thành thương tổn với bản thân mình cực lớn. Hai tay đan trước người tạo thành một ấn quyết đơn giản, con mắt trợn to, bốn phía hiện ra từng vòng ánh sáng, cản toàn bộ hàn khí ra phía ngoài.
Sau đó con mắt nó lóe lên, cả người Lưu Diễm hóa thành một nguồn nhiệt lượng, càng lúc càng phình lớn, tựa hồ muốn nổ nát phiến Băng Thiên Đống Địa này.
Sắc mặt tất cả mọi người ba phái đều biến hóa, đồng thời động thủ, trong lúc nhất thời các loại chiêu thức đều thi triển đi ra, toàn bộ quang ảnh đầy trời đều hướng về phía Lưu Diễm.
Đã không còn Cực Dương Lực áp chế, thực lực mọi người đều có thể phát huy ra hết, dập tắt khí thế Lưu Diễm.
Trong ngọn lửa dần hiện ra một con mắt, trong con mắt tràn đầy khí thế sắc bén, không có bất kỳ loại tình cảm giác báo trước nào, con mắt vừa xuất hiện, ngọn lửa kia bắt đầu kịch liệt co rút lại, áp súc thành một cầu thể, lại tản mát ra khí tức khiến mọi người sợ hãi.
Tuy rằng công kích của mọi người nhìn qua thì cực kỳ uy mãnh thế nhưng thật giống như không có nhiều lắm uy lực, tạo ra cảm giác có điểm không đến nơi đến chốn.
– Không tốt, mau lui.
Đột nhiên Bắc Minh Đồng Phương hét lớn một tiếng, tại thời khắc này hắn cảm thấy Băng Thiên Đống Địa mà mình khống chế có dấu hiệu tan rã. Thấy tính thế không tốt, hắn liền quay lưng bỏ chạy về phía sau.
Mọi người còn lại đều rùng mình, sau đó liền cảm thấy một cỗ khí tức nguy hiểm khủng bố lan tràn khắp toàn thân, mọi người hoảng sợ đều lập tức rút lui.
– Oanh.
Hảo cầu kia tự bạo, bỗng nhiê phá tan Băng Thiên Đống Địa, đóa hoa băng trên không trong nháy mắt rạn nứt,"Phanh" một tiếng hóa thành oánh quang tiêu thất trong thiên địa.
Đột nhiên, một đạo hào quang chói mắt giống như Liệt Dương từ phía tế đàn xa xa bắn ra, trực tiếp xuyên thấu không gian rơi vào trong ngọn lửa.
Một cỗ khí tức dị thường cường đại không ngừng kéo lên, càng ngày càng mạnh, ngọn lửa cũng dần thu nạp, hóa ra thân ảnh Lưu Diễm, chỉ là so với lúc nãy thì khí thế của nó cường đại hơn mấy phần. Nó giơ cao một tay, hứng lấy Cực Dương Lực.
– Làm sao bây giờ? Thằng nhãi kia thật cường đại.
Trong lòng Bắc Minh Lai Phong thất kinh, bỗng nhiên lui ra sau hơn trăm mét, toàn bộ tinh thần tập trung đề phòng cao độ.
Trần Khai Hồng cả kinh nói:
– Nếu năng lượng của nó có thể bổ sung vô hạn ... vậy còn đánh thế nào đây? Trừ phi có thể một kích diệt sát nó.
– Hừ, diệt sát thế nào? Trừ phi mọi người thật sự ứng phó toàn lực, nhưng theo ta thấy từ lần liên thủ vừa rồi, tựa hồ không có ai xuất toàn lực cả, đều chỉ là ra tay qua loa cho xong.
La Nguyên Khải bất mãn nói.
Bắc Minh Đồng Phương hừ lạnh:
– Ngươi cũng vậy còn nói móc ai, ngoại trừ một chiêu Băng Thiên Đống Địa của ta là động thủ thật sự, còn tất cả các ngươi có ai là thật sự ra tay? Nghiêm Khải huynh quả thật là thoải mái với bản thân còn khắt khe với người khác.
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong khó coi nói:
– Nếu mọi người còn không đồng lòng như vậy, thật sự là chúng ta gặp phiền toái lớn.
Đột nhiên không trung truyền đến một âm thanh lạnh như băng, tràn đầy ý khinh thường, nói:
– Hừ, một đám tiểu nhân tư lợi, cùng là thất đại môn phái, thật sự là sỉ nhục chúng ta.
Sắc mặt tất cả mọi người đại biến, thần sắc hiện ra vẻ tức giận, thần thức tản ra mọi hướng, thế nhưng lại không thể phát hiện bất cứ tung tích nào.
Bắc Minh Đồng Phương lạnh lùng nói:
– Là ai? Có dám đứng ra nói chuyện?
Đạo âm thanh nọ thế mà không xuất hiện lại, tựa hồ như là đi ngang qua chỉ phát biểu vu vơ.
Trần Khai Hồng bất động thanh sắc nói:
– Các hạ tự xưng là người thất đại môn phái, nơi đây đã tụ tập bốn phía, người Hồng Nguyệt thành thì đã chạy đến phía trước, Thần Tiêu cung phong sơn nhiều năm, hơn nữa đa số là nữ nhân, vậy chẳng lẽ các hạ đến từ Bắc thổ, là Thiên Lĩnh Long Gia.
Lý Vân Tiêu ở đằng xa cũng khẽ động sắc mặt, hắn cũng không có phát hiện ra người nào đang ầm thầm che dấu, mãi đến khi âm thanh kia vang lên hắn mới mơ hồ cảm giác có người trong hư không, mà cỗ hơi thở này đúng là lúc nhập Tiên cảnh hắn cũng đã có ít nhiều nhận ra người thần bí, không nghĩ rằng đó lại là Thiên Lĩnh Long Gia.
Cái gọi là Thiên Lĩnh Long Gia, thật sự thì cũng không phải là gia tộc họ Long, sở dĩ bọn họ sử dụng Long gia vì thời thượng cổ chân long chính là tồn tại đỉnh tiêm, mà những người Bắc thổ trên dãy Thiên Lĩnh đều có ít nhiều huyết mạch chân loinh, cũng được truyền thừa nhiều võ giả tuyệt cường.
Đột nhiên không trung xuất hiện một hắc tuyến đang không ngừng du động, cuối cùng đứng yên trên không trung, chậm rãi xé rách, mở ra.
Ba đạo nhân ảnh mạnh mẽ uy vũ cũng bước ra từ đó, từng người một đi ra, đứng thẳng lưng uy phong lẫm liệt, một cỗ uy áp từ đó dần tản ra.
Người cầm đầu mặt tròn tai lớn, trên thân thể ba người đều lộ ra dã tính rất mạnh, tựa hồ có liên quan đến huyết mạnh chân linh thức tỉnh.
Sắc mặt mỗi người đều là lãnh băng và khinh miệt, giống như là cường giả cao cao tại thượng đang hướng mắt xuống dưới nhìn đám kiến hôi.
Bảy đại siêu cấp thế lực, không có nhà nào là đơn giản, trong đó phạm vi lớn nhất là Bắc Minh Huyền Cung, thần bí và khó lường nhất là Phệ Hồn Tộc, lịch sử lâu đời nhất là Thần Tiêu cung, mà được mọi người công nhận có nhiều cường giả nhất chính là Thiên Lĩnh Long Gia.
Trần Khai Hồng khinh thường cười lạnh nói:
– Nhìn bộ dáng của các vị kìa, đều là người thất đại môn phái, việc đó cũng chứng minh thực lực mỗi nhà ngang nhau, còn bày đặt biểu cảm về sự ưu việt, có giỏi thì tìm Thánh Vực hay Hóa Thần Hải mà trang bức.