Chương 418: Quỳnh hoa đảo

Vạn Cổ Chí Tôn

Thái Nhất Sinh Thủy 03-07-2023 14:14:16

- Hừ, dưới năm mươi tuổi Vũ Tông có cái gì kỳ lạ quý hiếm. Nói cho ngươi biết, lần trước ở trên Kim Ô Lôi Bệ Thần, một gã thiếu niên mười lăm tuổi phất tay đánh chết Vũ Tông, đó mới là chuyện kinh thiên địa khiếp quỷ thần đấy. - À? Ha ha, Đà Phong huynh, ngươi thật biết chê cười. Thiếu niên mười lăm tuổi phất tay đánh chết Vũ Tông, chết cười ta rồi? - Ngươi đừng không tin, toàn thành hơn mười vạn người tận mắt nhìn thấy đấy. - Ha ha, quá buồn cười. Được rồi được rồi, ta tin ta tin, ha ha! Những người khác cũng ôm bụng cười bò, Đà Phong lộ ra vẻ không hài lòng, hừ lạnh một tiếng liền không nói nữa. Lúc này có một người vỗ vai của hắn, lập tức giật mình, vội vàng quay đầu nhìn chính là cường giả Vũ Tông lúc trước, người này nhìn hắn mỉm cười, nói: - Xin chào, ta tới từ Thiên Hương đế quốc La Thanh Vân. Ngươi vừa mới nói có thiếu niên mười lăm tuổi phất tay đánh chết Vũ Tông? Ha ha, ta rất có hứng thú, mau nói cho ta nghe nào. Đà Phong chỉ cảm thấy thấy lạnh từ sống lưng lan ra toàn thân, tuy La Thanh Vân vẻ mặt vui vẻ, nhưng mà còn băng lãnh hơn cả hàn băng, hắn vội vàng nói những gì mình biết ra. Tràng diện như thế ngoài sáng trong tối đều diễn ra khắp hồ Minh Tâm, thời gian chỉ có mấy ngày nhưng đã tụ tấp mấy vạn người tại đây. Trong một đám người tương đối chen chúc, ở phía bên kia bờ hồ, tạm thời dựng một ngôi lầu vũ, khí thế phi phàm, nhưng chỉ có những người chủ trì tranh đoạt của các thế lực lớn mới được vào. So sánh với tiếng động huyên náo và chen chúc ở bên ngoài, ở nơi này yên lặng và rộng rãi hơn nhiều, đối mặt với hồ nước xanh nhạt, nơi này rất thản nhiên. Một gã nam tử áo xanh đang hưởng thụ trà thơm, vẻ mặt điềm tĩnh, hắn đột nhiên cười hỏi: - Nghe nói thành Thượng Dương xuất hiện thiên tài tuyệt thế trẻ tuổi, năm nay gần mười lăm tuổi, giơ tay nhấc chân có thể diệt sát cường giả Vũ Tông hài cốt không còn. Tân Bì huynh, có việc này không? - Ha ha, Sở Vũ huynh nói giỡn. Loại nghe đồn này khuyếch đại quá nhiều, há có thể tin tưởng. Mười lăm tuổi, cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ, bây giờ có thể có thể đạt tới Vũ Vương Cảnh cũng đã là thiên tài vô thượng rồi. Phất tay đánh chết Vũ Tông, ha ha, ngươi cũng tín! Một tên nam tử tóc đỏ sậm cười nói, thần thái lười biếng, vẻ mặt không tin nhìn qua Tân Bì nói: - Tân Bì huynh, ngươi nói có phải thế không? Người nam tử tóc đỏ sậm này chính là Hoắc Sâm, chính là thành viên hoàng thất Mộc Húc đế quốc. Tên nam tử áo trắng chính là thành viên hoàng thất Thiên Hương đế quốc Sở Vũ. Cộng thêm Tân Bì, chính là ba người chủ trì tranh đoạt danh ngạch lần này. Tân Bì mỉm cười, nhưng không cách nào che dấu ngưng trọng trên mặt của hắn. Hắn rõ ràng cảm nhận được trong thế hệ trẻ tham gia tranh đoạt lần này có vài tên vô cùng cường đại. Mà để cho hắn lo lắng nhất là, lúc này sắp bắt đầu thi đấu nhưng Lý Vân Tiêu vẫn chưa có tới! Sở Vũ trên mặt đầy hàn quang, nhẹ nhàng, nói: - Chuyện này chưa hẳn, có chút tiểu bối thiên phú cường đại, lại bằng vào một ít siêu cấp vũ kỹ và huyền binh, dưới tình huống xuất kỳ bất ý cũng có thể diệt sát Vũ Tông, cũng chưa chắc không có khả năng. Tình cảnh ngày đó rốt cuộc như thế nào, vẫn nhờ Tân Bì huynh giảng cho chúng ta nghe một chút thì hiểu rõ hơn. Tân Bì nội tâm cười lạnh không thôi, nhàn nhạt nói ra: - Nào có truyền thuyết ly kỳ như vậy. Chỉ là tiểu bối tranh đấu mà thôi, về sau trưởng bối nhìn không được nên mới ra tay. Tên thiếu niên kia cũng chỉ tiếp một chiêu của cường giả Vũ Tông mà thôi. - Ah? Kết quả thì sao? Sở Vũ dường như hết sức quan tâm, tập trung tư tưởng lắng nghe. - Kết quả? Tân Bì lộ ra một tia cười lạnh, khẽ nói: - Sở Vũ huynh cho rằng thế nào? Một gã thiếu niên mười lăm tuổi tiếp một chiêu của Vũ Tông, ngươi cảm thấy kết quả sẽ như thế nào? Sở Vũ nội tâm chửi bới không thôi, trên mặt vẫn cười ha hả, nói: - Ha ha, Tân Bì huynh nói cũng phải. Tân Bì híp mắt cười nói: - Thiên Hương quốc mấy năm này xuất hiện không ít thiên tài, ta ẩn ẩn cảm giác trong những tiểu bối ở bên ngoài vẫn có cấp bậc Vũ Tông. Chậc chậc, quả nhiên là làm cho người ta khiếp sợ vạn phần a. Sở Vũ cười nói: - Nào có, tiểu bối cường đại bên ngoài cho dù có nhiều hơn nữa. Rất có thể là cao thủ của Mộc Húc đế quốc nha. Hoắc Sâm phất tay áo, miễn cưỡng đứng lên, hừ nhẹ nói: - Sở Vũ huynh, ngươi đừng có giả bộ. Tất cả mọi người đều là thất tinh Vũ Hoàng, thực lực đám tiểu bối bên ngoài như thế nào còn tránh được mắt của chúng ta sao? Tên đệ tử gọi là La Thanh Vân kia ít nhất cũng là tam tinh Vũ Tông a? Sở Vũ mỉm cười, trên mặt hiện ra một tia ngạo sắc, lập tức cười nói: - Giả vờ cũng không phải ta, nên là Hoắc Sâm huynh mới đúng. Quý quốc chí ít có ba gã cường giả Vũ Tông, hai gã nhất tinh, một gã nhị tinh, còn có nói sai? Về phần Tân Bì huynh, Hỏa Ô đế quốc có tên nhị tinh Vũ Tông, thực lực ẩn ẩn đạt tới tam tinh a. Hoắc Sâm không cho là đúng nói: - Hừ, nhiều người có làm được cái gì. Đến tầng thứ Vũ Tông này, cách một tinh là một chênh lệch to lớn. Cho dù ba người người bọn họ liên thủ sợ rằng chưa hẳn là đối thủ của La Thanh Vân. Sở Vũ cười nói: - Lần này chỉ tìm kiếm danh ngạch mà thôi, cũng không phải đánh nhau ẩu đả, thực lực mạnh thì có thể làm được gì? Mấu chốt còn phải dựa vào vận khí mới được a? Ha ha. Vận khí con em ngươi! Hoắc Sâm cùng Tân Bì nội tâm mắng như điên. Muốn tìm danh ngạch là cần vận khí, nhưng muốn bảo trụ danh ngạch không mất đi cần phải có thực lực. Loại tranh đoạt danh ngạch này tuy quy tắc nội quy định không thể ác ý giết người, nhưng chính thức chấp hành cực kỳ khó khăn, giết người cướp của là chuyện bình thường. - Đúng rồi, tên thiếu niên có thể so chiêu với cường giả Vũ Tông tên gọi là gì? Có trong đám người này không? Sở Vũ không nhanh không chậm hỏi. Tân Bì cười nhạt nói: - Tên là Lý Vân Tiêu, còn chưa đến. Có lẽ nhìn thấy quá nhiều cường giả, sợ rồi cũng không chừng. Lão hồ ly! Tiểu bối dám so chiêu với Vũ Tông có thể sợ hãi sao? Hai người khác mắng thầm. Ba người đều có tâm tư, nói chuyện không có hai câu là thực, không phải lừa gạt chính là cãi cọ, kéo một hồi cũng không có kéo ra chuyện gì là thật cả, dứt khoát không nói thêm cái gì, bắt đầu thưởng thức trà... Lý Vân Tiêu ngồi ngay ngắn ở trên Hổ Vương Chiến Xa, nhanh chóng bay tới Quỳnh Hoa Đảo. Đột nhiên trên bầu trời mây trắng xuất hiện một đạo mây đen, ngay sau đó một đạo thiểm điện xuất kỳ bất ý đánh xuống, đánh thẳng vào chiến xa. Lý Vân Tiêu lóe lên, trực tiếp lăng không vượt qua vài bước, lúc này xoay vài vòng trên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hổ Vương Chiến Xa bị lôi điện trực tiếp bổ trúng, tự hành khởi động phòng hộ, nhưng thoáng đã bị tiêu diệt, nó phát ra tiếng vang nặng nề rơi xuống mặt đất. Một bóng người lăng không mà đứng, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.