Hồ Ngọc Cung bay lên trời, được tông môn bảo vệ, điều tức chữa thương.
Vị vũ giả lúc trước bị Hồ Ngọc Cung ám toán thua trận và tông môn của gã ai nấy mặt lạnh băng nhìn. Nếu không phải Hồ Ngọc Cung quá gian trtá thì bây giờ vốn là bọn họ vào mười cường.
Hữu Cầm Phi vuốt không trung, tên trên màn nước trở nên rõ ràng hơn.
Mười người gồm có: Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng, Ngạo Vô Tâm, Cảnh Thất, Trình Thanh Ti, Triệu Nhật Thiên, Ngô Đại Thành, Hồ Ngọc Cung, Trương Hạo Ca của Đan Dương tông, Đồ Vân Bằng của Huyết Nha tông.
Hữu Cầm Phi lây một quả cầu thủy tinh ra ném lên cao:
- Tiếp theo là cuộc chiến chín tiến hai. Nhưng Diệp Lương Thần của Phần Nguyệt tông đã chết, bây giờ là tám vào hai, rút thăm lại.
Quả cầu nổ thành tám quả cầu nhỏ, tám bóng người bay lên cao.
Trong tám người chỉ có bốn thể lực sung túc, là trực tiếp nhận thua trong cuộc chiến mười cường. Bốn người khác liều mạng thua trận thì biểu tình cực kỳ khó xem, biết khó mà thắng được.
Qua mấy trận liều đấu, cuối cùng quyết thắng hai danh ngạch. Gồm Bộ Vĩnh Nguyên của Tinh Thần cốc, đệ tử Thẩm Dương Tầm của Bạch Hạc tông.
Hai người toàn thân máu tươi, không dùng dược ngừng vết thương, trên mặt thì hớn hở.
Chỉ cần vào mười hai cường thì danh ngạch cho tông môn trong Lang Hoàn tiên cảnh, bí tàng Chân Long sẽ được lợi lớn. Đại vị, ích lợi của bọn họ trong môn phái sẽ tăng lớn.
Mục Trang nhìn hướng bốn tông phái quen thân với Mục gia. Sài Tuấn của Đan Dương tông, Mi Hoành của Huyết Nha tông vẻ mặt hớn hở, trò chuyện rôm rả.
Hai người Phần Nguyệt tông, Hồ Ngọc Cung thì sắc mặt âm trầm, không chỉ thua vũ quyết mà đệ tử môn hạ cũng chết, không chỉ chết, hai phái không tìm được xác đệ tử.
Mục Trang an ủi:
- Đừng chán nản. Làm vũ giả, từ khi bước vào vũ đạo tùy thời sẽ chết, điều này nói lên số bọn họ không tốt, không đủ cơ duyên.
Dương Thiên Bằng, Thang Huy Dạ buông tiếng hở dài, chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Cuộc so tài mười hai cường kéo dài ba ngày ba đêm, khoảng thời gian này chỉ như chớp mắt với mọi người.
Huống chi thông qua Lý Vân Tiêu thăng cấp đạt được ích lợi lớn, mọi người cảm thấy không uổng công.
Giờ phút này, màn nước trên bầu trời hiện ra rõ tên mười hai người, trong đó hai Lý Vân Tiêu khiến người thấy kỳ lạ.
Hữu Cầm Phi nói:
- Đã có mười hai cường, người tất cả tông môn ở lại, những người khác tự động rời đi.
Đám người khó hiểu, những vũ giả tán tu khó hiểu tỏ vẻ bất mãn.
Trong đó một người nói:
- Cuộc chiến mười hai cường đặc sắc nhất chẳng lẽ không cho phép bọn ta quan chiến? Trước kia cũng chưa từng bá đạo như vậy!
Hữu Cầm Phi cười nói:
- Không phải không cho các vị xem cuộc chiến mà vì tình huống lần này rất đặc biệt, có liên quan một số bí mật của tông môn ẩn thế chúng ta, thứ lỗi không thể lộ ra.
Giải thích kiểu đó càng chọc mọi người bất mãn hơn.
Một người oán trách:
- Dựa vào cái gì? Cuộc chiến vũ quyết của thế gia ẩn thế, chỉ mình các người tính ẩn thế, còn vũ giả tán tu chúng ta không xếp vào ẩn thế sao?
Một người khác la lên:
- Ta ẩn cư ở Bắc hải sắp hai trăm năm, mỗi lần vũ quyết đều nhìn từ đầu tới đuôi, chưa bao giờ giống như lần này!
Nhưng ba người Thiên Tiệm Nhai không muốn giải thích nhiều, bắt đầu bày trận trên đảo.
Lý Vân Tiêu nhìn một cái liền hiểu ba người bày giết người cỡ trung. Có trận bàn nên bài bố không phức tạp.
Các tán tu không chịu đi, bình tĩnh nhìn, tiếng phản đối nổi lên bốn phía.
Mấy canh giờ sau, giết người cỡ trung được bày xong, chiếm diện tích mây mẫu, một lần có thể truyền tống ngàn người. Là loại truyền tống định hướng, chỉ có đi một chỗ trận pháp, tiết kiệm hơn phân nửa tài liệu và sức lực.
Mọi người nghi ngờ, chẳng lẽ mảnh đất vũ quyết mười hai cường phải đi đường truyền tống nay sao?
Bí ẩn như thế, chỗ kia đi thông tới đâu?
Hữu Cầm Phi nói:
- Để các vị chờ lâ. Đầu kia giết người là nơi mười hai cương vũ quyết, mời các vị vào trong trận.
Bầu trời chìm trong thinh lặng, không ai nhúc nhích, chỉ có tiếng xì xầm khe khẽ.
Trong Bích Lạc tông truyền ra giọng Ân Trì:
- Thứ lỗi cho hỏi một câu, đầu kia trận pháp là đâu?
Hữu Cầm Phi đáp ngắn gọn:
- Đi thì biết.
Đáp án này không làm người vừa lòng.
Tuyệt Thiên Hàn lạnh lùng nói:
- Hừ! Nếu bên kia là hiểm cảnh tuyệt địa gì thì nguyên tông môn ẩn thế sẽ tiêu đời.
Trên bầu trời, tiếng nghi ngờ ngày càng lớn, tất cả môn phái lo lắng điều này. Thiên Tiệm Nhai sửa đổi quy tắc so tài khiến người khó hiểu, bây giờ còn muốn tùy ý truyền tống tới nơi khác, bọn họ khó tránh khỏi lo laứng.
Hữu Cầm Phi cười nói:
- Hố chết mọi người có lợi gì cho Thiên Tiệm Nhai? Hơn nữa với thực lực của các vị nếu hợp sức với nhau thì trong thiên hạ này có chỗ nào đẩy gục mọi người? Nếu chất vấn, không tin thì đừng tới.
Mục Trang nói:
- Hữu Cầm Phi đại nhân nói hay thật, nếu chúng ta đều không đi thì nhân cũng không có cách ăn nói đi? Nên cho chúng ta biết chút ít thông tin về đầu kia giết người.
Hữu Cầm Phi lắc đầu, nói:
- Xin lỗi Mục Trang đại nhân, nếu nói ra thì ta mới không cách nào ăn nói với bên trên.
Mục Trang hừ lạnh một tiếng:
- Nếu vậy làm sao phục chúng?
- Ha ha ha!
Trong chiến hạm hình lá cây của Phù Diêu thánh cung truyền ra tiếng cười của Bế Nguyệt Tu:
- Một đám nam nhân sợ chết đến mức này, bọn họ không đi thì chỉ Phù Diêu thánh cung chúng ta đi thôi, vừa lúc nắm chắc được dệ nhất.
Chiến hạm lung lay trên bầu trời, nhanh chóng thu nhỏ, lộ ra hơn mười người, toàn là nữ nhân.
Hai người dẫn đầu là Bế Nguyệt Tu, Trình Thanh Ti.
Chiến hạm rơi vào tay Bế Nguyệt Tu, nàng cẩn thận cất đi, ánh mắt châm chọc nhìn lướt qua trường không. Bế Nguyệt Tu mang theo đám người bay xuống trận pháp.
Trình Thanh Ti cười nói:
- Nhờ vị đại nhân, không biết người thứ nhất đi sân quyết chiến có được thưởng không?
Hữu Cầm Phi vuốt râu cười nói:
- Nam Khâu Vũ đại nhân ở đầu bên kia, các vị cứ đi tìm Nam Khâu Vũ đại nhân đòi thưởng. Nhưng tông môn đi trước có thể tìm hiểu hoàn cảnh trước tiên, giúp ích rất lớn cho phần thắng vũ quyết.
Hơn mười nữ nhân Phù Diêu thánh cung đứng trong giết người to mấy mẫu có vẻ lẻ loi.
Ông Dương Vũ, Vương Thiên Lộ bắt đầu thi quyết, khởi động trận pháp.
Lực lượng không gian cường đại mênh mông khuếch tán, bên trên tòa trận pháp xoay tròn. Thân hình đám người Phù Diêu thánh cung dần mơ hồ, cuối cùng biến mất.
Hữu Cầm Phi lên tiếng:
- Các vị còn lại nếu muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Trận pháp truyền tống của chúng ta là dựng tạm thời, số lần sử dụng có hạn. Một khi trận pháp tổn hại thì không cần đi.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chúng ta đi thôi.
Biểu tình Mục Trang trầm trọng, hơi do dự.
Mục Chinh nói:
- Vân thiếu gia không sợ Thiên Tiệm Nhai đặt bẫy hố mọi người sao? Tuy bình thường sẽ không nhưng cái kiểu tùy ý truyền tống thế này rất kỳ cục.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Lời Hữu Cầm Phi vừa nói không sai, nếu các vị có mặt cùng nhau hợp tác thì trong thiên hạ này không có tuyệt địa. Hơn nữa chắc chắn trận pháp này là truyền tống đơn hướng cố định, Phù Diêu thánh cung đã đi rồi chúng ta sợ cái gì?