Chương 1221: Một lần nữa đi xa

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 18:15:10

Liễu Ngọc trong lòng có chút hưng phấn! Nếu tu vi Hàn Lập một lần nữa lại tiến nhanh, thì địa vị của nàng khẳng định lại "nước lên thuyền lên", ưu đãi tự nhiên không kể xiết Nói thật, đã từng cảm thụ quá nhiều quyền thế, cho dù nàng một lần nữa tĩnh tâm tu luyện thì cũng hơn phân nửa là không được. Dù sao thì hiện nay không cần thủ ti giai tu sĩ, thì mấy lão quái vật Nguyên Anh đối với nàng khách khí vạn phần. Điều này làm cho nàng thật sự có cảm giác hưởng thụ. Huống chi với tư chất chất của mình, nàng cũng biết rất rõ rang. Mấy lần liên tiếp đánh sâu vào Nguyên Anh không thành công, hy vọng ngưng kết Nguyên Anh của nàng cũng đã chết, chỉ chuyên tâm hiệp trợ Lữ Lạc kinh doanh cho Lạc Vân Tông. Cho dù phu quân không đồng ý, nàng cũng không có ý định vô thanh vô tức sống như vậy suốt quãng đời còn lại. Cho nên hiện tại Lạc Vân phát triển nhanh chóng cũng có non nửa là kết quả của việc nàng lo lắng làm lụng. Điều này làm cho Lữ Lạc đối với biểu hiện của nàng rất là vừa lòng. Bình thường các sự việc đều uỷ quyền cho nàng làm việc. Nhưng khi đoàn người Lạc Vân Tông tới bên ngoài Tử Mẫu Phong lại bị một tầng cấm chế chặn lại bên ngoài. Khi thấy Linh Vân trên bầu trời bắt đầu chuyển động tạo thành một vòng xoáy thật lớn chậm rãi rơi xuống ngọn núi, khi đến mẫu phong mới có bộ dáng khẩn trương hướng cấm chế truyền âm một tiếng. Một lát sau, làn sương mù che phía trước mọi người quay cuồng một trận rồi nứt ra một cái thông đạo đoàn người lập tức độn quang bay vào. Kết quả khi ra khỏi sương mù, những người này ngay tại cửa ra thấy được Mộ Phái Linh. Nàng tay cầm một cây pháp kỳ màu vàng lẳng lặng đứng chờ bọn họ xuất hiện. "Tham kiến nhị vị trưởng lão, Nam Cung tỷ tỷ đã ở Trung văn thư khố phụ cận đợi đã lâu, xin mời theo ta đến đây đi." Mộ Phái Linh đem pháp kỳ vừa thu lại, nhẹ nhàng chỉ một ngón tay về phía ngọn núi xa xa, khách khí dị thường nói. Nghe thấy những lời ấy, đám người Lữ Lạc tự nhiên không có ý kiến gì. Lập tức đoàn người trực tiếp hướng ngọn núi kia bay đi. Ở chỗ đỉnh ngọn núi, Nam Cung Uyển một thân cung trang trắng như tuyết đang đứng đó, trên người không nhiễm một hạt bụi, giống như là Nguyệt cung tiên tử bình thường. Nhưng nàng hiện nàng hiện tại đại mi hơi nhíu, khi nhìn thấy đám người Lữ Lạc đến chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi liền ngóng nhìn những biến hoá thật lớn của Linh Vân cách đó không xa, đôi mắt xinh đẹp chớp động không thôi. Đứng bên cạnh còn có hai gã tu sĩ một nam một nữ khác, đúng là Điền Câm và một đệ tử khác gọi là Thạch Kiên Hai người này cũng ở mấy chục năm trước, trước sau kết đan thành công. Trong đó Điền Câm lại ăn một viên trú nhan đan làm cho dung mạo của mình thuỷ trung vẫn duy trì khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cho nên tuy nhiều năm như vậy trôi qua nhưng thoạt nhìn vẫn phảng phất như xử nữ bình thường. Hai người này trước đã gặp qua nữ tử họ Tống cùng Lữ Lạc, lúc này lại đứng sau Nam Cung Uyển với vẻ mặt cung kính. "Nam Cung trưởng lão, Hàn sư đệ có hay không đột phá Hoá Thần kỳ"Lữ Lạc vừa nhìn thấy Nam Cung Uyển không khỏi mở miệng hỏi, trên mặt ẩn hiện một tia hưng phấn. "Trừ khi tiến lên Hoá Thần kỳ cảnh giới, đột phá bình cảnh bình thường như thế nào lại có thanh thế lớn như vậy. Chẳng qua điềm báo hôm nay lại ngắn như vậy, tựa hồ cũng không quá thận lợi."Nam Cung Uyển nhẹ nhàng trả lời, trong đôi mắt rõ ràng có bộ dáng lo lắng. "Không quá thuận lợi? Hàn sư đệ không phải đã khiến cho thiên tượng biến hoá kinh người thế sao?" Lữ Lạc lớn tiếng cả kinh. "Nếu Linh Vân phía trên không trung có thể rơi xuống ngọn núi, cùng phu quân dung hợp thì lần này mới tính là đột phá thành công hơn phân nửa. Mà lúc này Linh Vân hạ xuống với xu thế phi thường miễn cưỡng, đây là biểu hiện việc không thể khống chế thiên địa nguyên khí, chỉ sợ việc đột phá lần này sẽ không được thuận lợi". Nam Cung Uyển tựa hồ đối với việc đột phá Hoá Thần kỳ có chút nghiên cứu, chậm rãi nói ra phân tích của mình. Chúng nhân nghe xong lời nói của Nam Cung Uyển rồi nhìn Linh Vân phía trên phát hiện Linh VÂn loè loè sáng lên, quả nhiên mỗi lần hạ xuống phía Mẫu Phong đều bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ngược trở lại, thuỷ chung không thể chính thức hạ xuống, bộ dáng quá mức cố hết sức. Lữ Lạc trong lòng trầm xuống, cũng không tiếp tục hỏi cái gì, chỉ để mắt nhìn chằm chằm không chớp phía không trung xa xa.. Nữ tử họ Tống mặc dù không có mở miệng nhưng đôi mắt đẹp chớp động không chừng hiển nhiên trong long không phải giống như vẻ mặt bình tĩnh như vậy. Các tu sĩ còn lại tự nhiên tâm tình cũng sẽ không giống nhau, không nói nửa lời nhưng hai vị Nguyên Anh trưởng lão trước mặt không có ai tuỳ tiện mở miệng nói cái gì, bộ dáng tất cả đều thành thành thật thật. Đúng lúc này. phía không trung xa xa, Linh Vân đột nhiên chợt cao chợt thấp run lên, phát ra những âm thanh quỷ dị, lập tức vân đoàn vĩ đại quay cuồng một trận, một tiếng nổ kinh thiên vang lên sau đó bạo liệt mở ra, linh quang đủ mọi màu sắc trên không trung chợt loé sau đó liền biến mất vô ảnh vô tung Mà linh khí quang đoàn liên tục bay tới nơi này đã theo mẫu phong, ngọn núi truyền ra một tiếng than nhẹ dị thường rõ ràng, tất cả mơ hồ biến thành hư ảo. Trong phút chốc, phụ cận Tử Mẫu Phong hết thảy đều khôi phục như lúc ban đầu. Nam Cung Uyển thấy tình cảnh này, trên mặt lộ ra một tia tiếc rẻ. Nhưng đúng lúc này nữ tử họ Tống lại đột nhiên mở miệng trước: "Rõ ràng Hàn sư huynh đã đặt một chân vào Hoá Thần kỳ cảnh giới, cuối cùng chính là thất bại trong gang tấc. Chẳng qua cũng không quan hệ. Lấy thọ nguyên hiện tại của Hàn sư huynh đã đạt tu vi kinh người thế này, nếu tiến hành vài lần nữa thì việc tiến vào Hoá Thần kỳ cũng chỉ là việc sớm hai muộn thôi". "Đúng vậy, với tu vi Hàn sư đệ thì lần đầu tiên đột phá có thể tạo thành thanh thế kinh người như vậy thì việc tiến vào Hoá Thần kỳ khẳng định không thành vấn đề". Lữ Lạc cũng cảm thấy đáng tiếc nhưng cũng đem ánh mắt thu hồi rồi gật đầu đồng ý nói. "Nói như vậy cũng không sai, nhưng phu quân luôn luôn cẩn trọng cực kì, nếu đã quyết định tiến hành đột phá Hoá Thần kì thì hẳn là đã chuẩn bị chu toàn. Tu vi khẳng định tu luyện tới không thể tiến thêm mới có thể đi bước cuối cùng này. Như thế trong lời nói, không có những cơ duyên khác thì cho dù tiến hành đột phá nhiều hơn nữa chỉ sợ cũng đều phí công mà thôi". Nam Cung Uyển im lặng trong chốc lát lại cười khổ nói. Lữ Lạc cùng nữ tử họ Tống như thế nào lại không biết đạo lý này, vừa rồi chẳng qua chỉ là an ủi mà nói vậy thôi, nghe Nam Cung Uyển nói như thế thì cũng không biết nói cái gì cho tốt. Liễu Ngọc trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy tiếc nuối, đang muốn nói cái gì đó nhưng hướng ngọn núi truyền ra âm thanh Hàn Lập, thanh âm tuy không lớn nhưng cách xa nhau như thế nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng như nói chuyện bình thường ngay trong gang tấc. "Uyển nhi! Lữ sư huynh, Tống sư mạt nếu đã đến thì hãy mời họ đến động phủ tụ họp đi. Ta lần này đột phá Hoá Thần kỳ không có kết quả, chỉ sợ sẽ rời xa Thiên Nam trong một thời gian ngắn. Có điều muốn cùng bọn họ thương lượng một chút. Đúng rồi, kêu Liễu Ngọc cùng đến đây đi" "Lữ sư huynh, Tống sư muội, chúng ta cùng đi đi". Nam Cung Uyển nghe thấy Hàn Lập nói vậy liền thấy nao nao, nhưng lập tức khôi phục thần sắc bình thường như ban đầu, hướng đám người Lữ Lạc cười nói. Lữ Lạc cùng nữ tử họ Tống liếc mắt nhìn nhau một cái, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, cùng với Liễu Ngọc hoá thành mấy đạo độn quang hướng Mẫu phong bay đi. Một bên Điền Câm cùng Thạch, Kiên vẫn chưa được Hàn Lập gọi về, trên mặt khó nén vẻ thất vọng nhưng chỉ có thể cùng các tu sĩ Kết Đan kỳ tu sĩ thành thật ở lại tại chỗ chờ những người khác trở về. Mà Nam Cung Uyển cùng các trưởng lão khác có mệnh lệnh các Kết Đan kì tu sĩ lại càng không dám rời đi. Chính là bọn người nữ tử họ Tống sau khi biến mất sau đỉnh núi Mẫu phong mới bắt đầu khe khẽ nói chuyện với nhau. Người có ít danh tiếng cùng Thạch, Kiên cùng với Điền Câm có chút giao tình liền nhiệt tình bắt chuyện với nhau. Điền Câm cùng Thạch, Kiên tuy rằng đã muốn Kết Đan nhưng bởi vì Hàn Lập đã có nghiêm lệnh nên bình thường hơn phân nửa thời gian đều ở hồ Mẫu phong tiềm tu không ra, cho nên cùng với người khác trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Đám người Nam Cung Uyển ở tại động phủ của Hàn Lập mấy canh giờ nhưng lại không thấy ai đi ra. Những tu sĩ trên Tử phong tự nhiên rất nghi ngờ rất nhiều, âm thầm phỏng đoán các vị trưởng lão bổn môn đang thương nghị đại sự gì. Ba tháng sau, một đạo thanh quang rời Lạc Vân sơn mạch bay ra, trong nháy mắt phá không bay đi không thấy bóng dáng. Mấy ngày sau, Lạc Vân tông mới truyền ra tin Hàn đại trưởng lão đã ly khai tông môn đi lịch lãm. Về phần mục đích của chuyến đi cùng với thời gian cũng mơ hồ không rõ ràng, mặc cho ai cũng không nói được rõ ràng. Tin tức này tuy rằng làm cho những người khác có chút ngoài ý muốn, nhưng là không có ai quá mức khinh thường. Bởi vì ở khoảng nửa tháng trước, tin tức vị hàn đại trưởng lão này đánh sâu vào Hoá Thần kỳ thất bại âm thầm truyền ra, cơ hồ các tông môn lớn nhỏ ở Thiên Nam đều biết đến việc này. Chuyện này làm cho những tông môn âm thầm có điều nghi kỵ không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Tuy Hàn Lập là đệ nhất tu sĩ ở Thiên Nam, nhưng nếu đi vào Hoá Thần kỳ thì thọ nguyên có thể kéo dài tới hơn hai ngàn tuổi, thời gian dài như thế đối với tông môn hơi có dã tâm mà nói thì cũng quá dài. Tự nhiên cũng không muốn bị một toà núi áp chế như thế. Nếu chưa đánh sâu vào Hoá Thần kỳ, việc Hàn Lập lần này đi ra ngoài du lịch trong mắt người khác cũng là chuyện bình thường. Dù sao chỉ bằng khổ tu cũng không được việc, tự nhiên phải đi ra ngoài tìm co duyên. Đương nhiên tỉ lệ thành công cũng ít đến thảm thương. Nếu không Thiên Nam tam đại tu sĩ cũng sẽ không dừng lại ở Nguyên Anh hậu kỳ mà mấy trăm năm không có một người tiến giai lên Hoá Thần kỳ thành công. Những điều đó đối với tông môn cao tầng cũng thật không hề lo lắng. Mặt khác, ngoại trừ hàn Lập đã đi ra ngoài, hiện tại Thiên Nam chỉ còn lại có hai gã Nguyên Anh hậu kỳ. Ban đầu vị Cửu Quốc Minh đại trưởng lão Nguỵ Vô Nhai từ hơn một trăm năm trước đã chết. Nhưng lại có tin tức Nguỵ Vô Nhai ở chỗ Hoá Ý Môn phong toả trú ngụ, mãi nhiều năm sau mới chính thức truyền ra. Đó cũng là sự kiện kinh thiên động địa của Thiên Nam phát sinh trong nhiều năm qua. Làm cho Cửu Quốc Minh quả thực rung chuyển một phen, một ít tông môn thế lực cũng một lần nữa phân chia một lần. Khi Hàn Lập xuất quan nghe được tin tức này thì cảm khái một phen. Tuy rằng Ngụy Vô Nhai cách Hóa Thần cảnh giới chỉ kém một bước, nhưng chính là vì một bước này thất bại trong gang tấc làm cho hắn hoàn toàn cùng đường lớn vô duyên. Thật sự là đáng tiếc Nhưng kể từ đó, tâm trí đối với việc trường sinh của hắn lại càng kiên định thêm vài phần. Đối Hàn Lập mà nói, nếu không có trường sinh thuật, những được mất trước mắt đều như mây khói, không có được thần thông phiên giang đảo hải thì kết quả cũng chỉ là công dã tràng. Hắn tuyệt đối không cam lòng với một cuộc đời này như thế.