Hoa văn trên vách núi băng vốn đang nhấp nháy, tỏa ra những tia sáng màu vàng nhạt, bỗng nhiên rực sáng.
Từ bên trong núi băng ánh sáng trắng từ từ ngưng tụ về một hướng, cuối cùng nó nhanh chóng biến ảo thành một người tí hon cao hơn một thước.
Hai mắt người này nhắm nghiền, cả người tỏa ra ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt cũng như quần áo trên người không có chút nào khác biệt với lão già áo trắng.
Lão già ở ngoài núi băng thấy thế, cánh tay lão khẽ nhấc lên, ngón tay khẽ điểm giữa trán của mình một cái.
Những âm thanh "Xì xì" vang lên!
Ngay sau đó, một sợi ánh sáng màu trắng ngà từ giữa trán của lão già lao vút ra, sau khi nhoáng lên một cái, liền xuyên thẳng vào vách núi băng, nhanh chóng nhập vào trên trán của người tí hon rồi biến mất tắm.
Sau khi khuôn mặt của người tí hon khẽ nhúc nhích, lúc này hai mắt của nó chầm chậm mở ra.
Trong hai con ngươi của người tí hon ánh sáng quay vòng hỗn loạn nhưng màu sắc trong đó hoàn toàn là một màu vàng óng ánh.
"Thật vất vả cho ngươi rồi, nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng đã xong xuôi. Chỉ cần có thể lấy được Quang Âm Ti, chúng ta liền có thể rút ngắn hơn nửa thời gian luyện hóa kẻ dưới kia. Chỉ cần được như vậy, ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Bằng không, nếu quả thật phải tốn trên vạn năm luyện hóa mà nói, chỉ sợ sẽ phát sinh những chuyện không thể lường trước được." Người tí hon chậm rãi nói, âm thanh phát ra từ miệng của nó và lão già áo trắng giống nhau như đúc.
"Nếu thật sự được như vậy thì hiển nhiên là tốt nhất. Chẳng qua, hao tổn mấy tấm Lôi Tiêu Phù kia cũng có chút đáng tiếc. Mấy tấm phù này vốn là tính để lại cho mấy đứa con cháu quan trọng trong tộc, nhằm giúp bọn nó có thể dễ dàng vượt qua mấy lần đại thiên kiếp." Lão già áo trắng thở dài phàn nàn.
"Đây là chuyện không thể nào thay đổi. Ban đầu, chúng ta từ Tiên giới mang xuống hạ giới chỉ có một số linh phù và đan dược, trải qua nhiều nắm như vậy cùng với tộc ta sau mấy lần trải qua đại nạn, hôm nay số linh phù cùng đan dược kia đã tiêu hao gần như không còn. Nếu muốn đả động mấy tên tu sĩ Đại Thừa kia, thì cũng chỉ có mấy tấm Lôi Tiêu phù này mà thôi. Chỉ là không ngờ lão tổ Thạch Tâm vẫn lạc trái lại đưa tới hai gã Đại Thừa của Nhân tộc, đây là chuyện mà chúng ta không thể nào lường trước được. Tên Hàn Lập trong hai gã Đại Thừa này không phải là tên tiểu tử Nhân tộc ngày đó cùng với đám Thiên Thu tiến vào Ma giới à?" Ánh sáng màu vàng trong mắt người tí hon chợt lóe lên mấy lượt, nói.
"Chính là gã tu sĩ Đại Thừa vừa tiến cấp này chứ ai. Ngày đó, cũng không biết đám người bọn họ ở Ma giới gặp phải chuyện gì mà Thiên Thu và những người khác toàn bộ đều chết chỉ có người này là thoát thân được, hơn nữa sau khi trở về Linh giới liền vượt qua thiên kiếp trở thành tu sĩ Đại Thừa. Ngoài ra hắn còn ở buổi lễ mừng tiến cấp Đại Thừa của mình, dễ dàng đánh trọng thương một tên Đại Thừa của tộc Dạ Xoa. Thực lực hiện giờ của hắn đã vượt xa những tu sĩ Đại Thừa bình thường." Lão già áo trắng lộ ra vài phần ngưng trọng nói, giống như lão ta đang giải thích cho người tí hon kia hiểu rõ, lại giống như tự mình lẩm bẩm vậy.
"Xem ra tên tiểu tử Nhân tộc này quả thật đã tiến vào Tẩy Linh Trì, hơn nữa còn ăn được cả Tịnh Linh Liên, nếu không hắn sẽ không thể có thực lực như vậy được. Nhưng như vậy cũng tốt! Thần thông của hắn càng lớn thì khả năng lấy được Quang Âm Ti tại Tiểu Tu La giới càng thêm chắc chắn." Sau khi người tí hon suy nghĩ một lúc, liền quay sang trả lời.
"Ta cũng nghĩ như vậy. Nếu đổi lại là Mạc Giản Ly và lão tổ Ngao Khiếu kia cùng nhau tới đây thì ta tuyệt đối không dễ dàng đáp ứng giao dịch với bọn họ như vừa nãy đâu." Lão già cười khẽ.
"Ừm, nếu mọi chuyện tiến hành thuận lợi, cứ như vậy mà làm tiếp thôi. Hiện tại, ta phải tập trung luyện hóa chân hồn gã kim tiên bên dưới, việc bên ngoài toàn bộ giao cho ngươi xử lý. Ngoại trừ thời điểm những người kia từ Tiểu Tu La giới trở về, nếu không, không cần đánh thức ta làm gì." Người tí hon không chút do dự nói.
"Tốt, ngươi cứ an tâm luyện hóa là được. Ta và ngươi vốn là một thể, nếu ngươi có thể sớm ngày luyện hóa ra Tiên Hồn đan thì ta cũng được vô số lợi ích." Lão già áo trắng cười khẽ một tiếng, một tay bấm niệm pháp quyết, một ngón tay hướng bên trong vách núi băng khẽ điểm.
Chỉ nghe nổ "Ầm" một tiếng!
Ngay lập tức, người tí hon khẽ gật gật đầu rồi thân thể của nó liền vỡ tung thành nhiều điểm sáng, sau đó hoàn toàn biến mất.
Tiếp theo, lão già xoay người lại, mặc dù không thấy lão ta kia có bất kỳ động tác gì, nhưng dưới chân bỗng nhiên lóe sáng, truyền tống trận liền tự động hiện ra.
Sau khi vang lên nhưng âm thanh vù vù, bóng dáng của lão chợt mờ đi rồi biến mất trong không gian.
Trên một đại lục rộng mênh mông vô bờ bến tại Chân Tiên giới, từng mảnh linh điền vuông vức chỉnh tề rải rác khắp nơi đang được vô số nông phu mặc trang phục màu vàng chăm sóc.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được những "nông phu" này cả đám đều có khuôn mặt giống nhau, thêm vào đó tất cả đều có vẻ đần độn, chắc hẳn đây chính là vô số con rối có vẻ ngoài sống động như người thường.
Những thứ được trồng bên trong linh điền chủ yếu là một loại hạt thóc khổng lồ to cỡ khoảng cái chén ăn cơm, từ những hạt thóc này tản ra linh khí tinh thuần làm người ta khó có thể tưởng tượng nổi, thậm chí chỉ cần hít một hơi thôi cũng đủ làm cho tinh thần vô cùng phấn chấn.
Phía trên không trung cách mặt ruộng hơn trăm trượng là từng đám linh vân đủ các loại lớn gần một mẫu, phía trên những đám mây đó là một đám người mặc trường bào đang ngồi xếp bằng, cầm trong tay đủ các loại đồ vật.
Những người này, hoặc ngồi một mình, hoặc hai ba người ngồi cùng nhau nhưng bất kể là giả hay trẻ thì quần áo mà bọn họ mặc đều giống nhau. Bọn họ ở phía trên những linh điền dò xét qua lại, thỉnh thoảng lại thúc giục đồ vật trong tay, khiến cho những đám linh vân bên dưới phun từng đợt nước mưa trong suốt xuống tưới cho linh điền bên dưới.
Mà ở khoảng không trên cao vạn trượng, còn có một biển sương mù cuồn cuộn, cho dù nhìn khắp tứ phía cũng không thể thấy bờ bến, giống như biển sương mù này có thể đem toàn bộ đại lục đều bao phủ trong đó.
Trong biển sương mù đối diện linh điền bên dưới, có thể nhìn thấy những con linh cầm và linh thú đang ở trong đó trong xuyên qua xuyên lại, bọn chúng đang chở một số người mặc trang phục khác nhau ra vào biển sương mù.
Bỗng nhiên một tiếng rồng ngâm cuồn cuộn truyền đến!
Nơi chân trời chợt lóe lên ánh sáng lấp lánh, một con băng giao màu lam dài trăm trượng đột nhiên hiện ra.
Chỉ thấy bốn phía vừa vang lên những tiếng sấm, băng giao màu lam nhanh như chớp đã bay đến phía trên linh điền nơi này.
Một con băng giao lớn như vậy, nếu như lúc này để nó xuất hiện trước mặt những người bình thường ở Linh giới, chỉ sợ dù không đem những người đó hù cho hồn phi phách tán thì cũng sẽ thu hút vô số ánh mắt nhìn vào.
Nhưng bất kể là đám "nông phu" đang chăm sóc linh điền bên dưới, hay là một số đạo đồng đang thúc giục linh vân, phần lớn đối với việc này đều xem như không thấy.
Thỉnh thoảng có mấy tên đạo đồng ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi lập tức xem như không có chuyện gì xảy ra, lại cúi đầu xuống.
Chỉ có hai gã đạo đồng tuổi chừng mười hai mười ba, môi hồng răng trắng đang ở trên một đám linh vân, sau khi thấy được băng giao trên bầu trời, trên mặt cả hai mới lộ vẻ kinh ngạc.
"Đây không phải là Cách đại nhân sao! Mấy ngày hôm trước đại nhân mới vừa đi Tiên cung, làm sao có thể quay trở về nhanh như vậy nhỉ?" Một gã đạo đồng lẩm bẩm nói một câu.
"Xem bộ dạng vội vàng của Cách đại nhân thì nhất định là đang làm chuyện gì đó rất khẩn cấp, hơn nữa có vẻ còn không thuận lợi cho lắm." Một gã đạo đồng khác lên tiếng.
"Có lẽ là vậy. Chẳng qua với thực lực có thể xếp vào một trăm người đứng đầu ở Kim Hàn Tiên Cung của Cách đại nhân, ở Tiên vực này thì có chuyện gì mà đại nhân không làm được. Chậc chậc, nếu những đệ tử như ngươi và ta có thể được Cách đại nhân chỉ bảo một chút thì đúng là may mắn to bằng trời" Đạo đồng thứ nhất "chậc chậc" nói.
"Đừng có nằm mơ! Những đệ tử như ngươi và ta ở Tiên cung chẳng qua chỉ là những tên đệ tử cấp thấp mà thôi, chúng ta một nửa là đệ tử nửa còn lại chính là những tên sai vặt, những người như Cách đại nhân làm sao mà coi trọng chúng ta cho được. Chẳng qua, thân thể của sư huynh ta đây đã cô đọng được bảy thành hỏa hầu, trong lần tuyển chọn sau, nói không chừng có thể thông qua khảo nghiệm, trở thành đệ tử chính thức. Đến lúc đó, cuối cùng cũng không cần phải lãng phí thời gian vào những chuyện tầm thường như thế này rồi." Tên đạo đồng thứ hai sau khi bĩu môi, cúi đầu nhìn một vật có hình dạng ngọc bài trong tay một lát, rồi bỗng có chút ước mơ nói.
"Cái gì, thân thể của sư huynh thực sự đã có bảy thành hỏa hầu sao, ta mới vừa vặn đạt tới năm thành mà thôi. Xem ra ta phải cố gắng tu luyện mới được. Nếu qua mấy năm nữa mà ta không cách nào trở thành đệ tử chính thức thì sợ rằng sẽ bị đánh xuống phàm trần, không thể không trở lại Hạ giới rồi." Đạo đồng thứ nhất nghe vậy thì hết sức kinh hãi, trong lòng có chút sợ hãi.
"Thật ra thì đi xuống Hạ giới cũng không tệ mà. Nghe nói ngoại trừ việc không thể trường sinh thì những thứ hưởng thụ khác tất cả đều là cần gì có nấy." Tên đạo đồng thứ hai cười hắc hắc, ra vẻ già dặn nói.
"Ta thèm vào đi xuống Hạ giới, nhất định ta phải cùng sư huynh trở thành đệ tử chính thức." Đạo đồng thứ nhất trả lời vô cùng kiên quyết.
"Nếu muốn vậy, sư đệ quả thật phải cố gắng hơn nữa. Nếu trong vòng năm năm đệ không cách nào cô đọng ra thân thể thật sự, thì đám chấp sự hình luật của Tiên cung kia cũng sẽ không lưu tình chút nào đâu." Tên đạo đồng thứ hai thấy vậy, nụ cười trên mặt bỗng chốc thu vào, nói một cách chân tình.
"Cám ơn lời khuyên của sư huynh, sư đệ nhất định sẽ cố gắng." Đạo đồng thứ nhất gật đầu lia lịa.
Lúc hai gã đạo đồng ở nơi này bàn luận xôn xao thì băng giao trên cao vạn trượng kia sau khi vẫy đuôi một cái, liền lao thẳng vào trong biển sương mù, một đường hướng về phía cao hơn mà bay đi.
Trong khoảnh khắc nó đã bay qua mấy vạn trượng lên cao.
Sương mù bỗng nhiên tản ra, băng giao màu lam vừa xông ra khỏi biển sương mù thì một thế giới dạt dào linh khí khác đột nhiên hiện ra trước mặt.
Chỉ thấy phía trên biển sương mù cuồn cuộn kia, có ít nhất cũng phải mấy trăm ngọn núi lớn nhỏ, những ngọn núi này đang lúc nhúc trôi nổi ở phía xa xa.
Những ngọn núi này, lớn thì to đến mấy vạn trượng, nhỏ thì cỡ ba bốn ngàn trượng mà thôi, nhưng phía trên mỗi một ngọn núi đều đầy ắp những kỳ hoa dị thảo, không những thế bên trên đó còn có một số mái đình, lầu gác vô cùng đẹp đẽ.
Mà ở giữa những ngọn núi này lại có những chiếc cầu giống như cầu vồng nối liền, thỉnh thoảng trên đó lại có một số nam nữ mặc trang phục cung đình lướt nhẹ qua.
Thật là một chốn tiên cảnh đẹp đẽ.
Con băng giao màu lăm ngâm vang, thân hình uốn éo không ngừng lượn lách quá những ngọn núi mà đi.
Liên tục như vậy qua vài ngọn núi, lúc này nó đã đến trung tâm của dải núi.
Ở giữa, nơi có hơn mười ngọn núi bao bọc xung quanh có một cung điện lớn như cả tòa thành đang lơ lửng trên không.
Lớp tường ngoài cung điện màu vàng lộng lẫy, khắp nơi là muôn trùng các loại ký hiệu to như cái đấu gạo đang lượn qua lượn lại không ngừng. Bên trong cửa chính cao đến cả ngàn trượng có thể thấy được loáng thoáng một vài tên vệ sĩ mặc áo giáp màu vàng, tay cầm vũ khí chỉnh tề. Ngoài ra trên cao còn được treo một bảng hiệu được khắc bốn chữ vàng rất lớn: Kim Hàn Tiên Cung.
Con giao long màu lam chớp lên, nháy mắt đã đến bên cạnh cửa chính của cung điện. Hào quang quanh thân của nó tắt dần, biến ảo thành một người đạo sĩ cao gầy, khuôn mắt hơi đen.
Hắn mặc áo bào bát quái, tay cầm một cây phất trần sợi bạc, toàn thân từ trên xuống dưới không hề mang theo một vệt bụi trần nào.
Cùng lúc đó, liền có mấy người trong đám mấy vệ sẽ giáp vàng đứng ở cửa điện bước ra nghênh đón. Một gã có vẻ như mang thân phận cao nhất trong đám hơi thi lễ, sau đó nói với vẻ không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh nọt:
"Cách đại nhân, bây giờ ngài đến đại điện của tiên cung là có chuyện gì?"
"Ta có việc quan trọng cần phải gặp cung chủ." Gã đạo sĩ mặt đen đáp lời không lưỡng lự.
"Việc này thật không tiện. Hôm nay không phải là ngày bàn bạc công việc, chắc giờ này cung chủ đang đóng cửa tu luyện, sẽ không dễ đồng ý gặp mặt đại nhân đâu." Tên vệ sĩ tỏ vẻ khó xử.
Gã đạo sĩ nghe vậy liền trầm mặt, đang muốn nói gì đó thì bỗng một giọng nói cực kỳ uy nghiêm đồng thời vang lên trong tai hai bọn hắn.
"Không cần ngăn cản, cứ để cho Cách Minh đi vào gặp ta. Ta cũng đang có việc tìm hắn."
"Vâng, thưa cung chủ! Cách đại nhân, mời ngài vào trong." Tên vệ sĩ giật mình, liền chắp tay vội vàng tránh sang một bên.