Vương Môn chủ vừa nghe lời này, trong lòng không khỏi hồi hộp, tim âm thầm đập mạnh.
Ngày hôm qua hắn cùng với các nhân vật cao cấp khác, sau khi nghe Lệ Phi Vũ nói Hàn Lập trưa ngày mai sẽ lên Lạc Nhật phong, trong đó có ít người lấy lý do bởi vì đối phương quá nguy hiểm, cũng không thể khống chế, đưa ra đề xuất lúc gặp mặt bí mật động thủ, nhân cơ hội giết chết Hàn Lập.
Nhưng đề nghị này, bị một bộ phận khác cực lực phản đối. Bọn họ nhận thấy như vậy quá mức nguy hiểm, nếu thất bại sẽ dễ dàng bị đối phương tận lực đánh trả, cho rằng trước tiên phải đám phán với đối phương, rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Những người có ý đồ lập tức xuống tay, lập tức lấy lý do để lâu sẽ lộ bí mật, cùng với đêm dài lắm mộng, kịch liệt bài xích.
Nhưng thật ra trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, nói Hàn Lập quá mức nguy hiểm, bất quá chỉ là lấy cớ mà thôi, thật ra chính là những người này muốn mưu đồ pháp môn tu luyện của người ta, định từ trên người vị Hàn đại phu này mà tìm ít chỗ tốt. Cho dù những người phản đối xuống tay kia, chỉ sợ cũng có ý niệm như vậy trong đầu, chỉ bất quá bọn họ thích dùng thủ pháp tương đối ôn hòa, bí mật mà thôi.
Hai phe này trước mặt Vương Môn chủ, cãi nhau đến mặt đỏ tới mang tai, mãi cho đến trước khi tan hội cũng không bên nào thuyết phục được đối phương, vẫn còn tiếp tục tranh chấp.
Cuối cùng, chính là vị sư thúc áo xám may mắn còn sống kia nhịn không nổi nữa, lạnh lùng nói một câu, làm cho mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.
"Các ngươi muốn giết vị Hàn đại phu này, chẳng lẽ không sợ trưởng bối của hắn tìm tới tận cửa sao?" Những lời này của người áo xám, như gáo nước lạnh lập tức làm nguội lạnh đi cái đầu nóng của bọn họ.
"Đúng vậy! Đối phương còn trẻ như thế mà đã lợi hại như vậy! Khẳng định còn có Thần tiên trưởng bối ở phía sau, nếu như mạo muội hại chết đối phương, đến khi trưởng bối tìm tới tận cửa, chẳng phải là tất cả mọi người chết không có chỗ chôn sao!"
Khi hiểu được hại vị Hàn đại phu này, cũng chính là hại chết chính mình, đám người trước đây chủ trương hạ độc thủ lập tức cải biến chủ ý, mặc dù vẫn còn một hai người vì lòng thèm khát vẫn cố gắng kiên trì, nhưng ý kiến lấy phương thức ôn hòa đối đãi với Hàn Lập vẫn được thống nhất.
Hiện tại Vương Môn chủ thấy Hàn Lập đột nhiên nói một câu ý vị thâm trường như vậy, tự nhiên có chút sợ hãi, tưởng rằng đối phương thần thông quảng đại, không biết từ chỗ nào biết được nội dung cuộc tranh chấp ngày hôm qua, cho nên mới cảnh báo với hắn như vậy.
Bất quá, Vương Tuyệt Sở đã làm Môn chủ nhiều năm nay, tâm hắn cùng sự lịch duyệt cũng không phải là tầm thường. Hắn rất nhanh thoát khỏi ảnh hưởng của Thiên Nhãn thuật, thần sắc khôi phục lại bình thường.
"Hàn thần y sao lại nói như vậy? Bổn môn từ trên xuống dưới cũng là cảm kích các hạ vô cùng" Vương Tuyệt Sở trong lòng lập định kế hoạch, quyết định xem thử xem ý tứ của đối phương như thế nào.
"Nhưng sao ta nghe nói, hình như có người muốn tạo bất lợi đối với ta!" Hàn Lập cười lạnh một chút, thản nhiên nói.
Vương Môn chủ vừa nghe, đầu tiên là cả kinh, nhưng thấy Hàn Lập cũng không có dấu hiệu tức giận, cũng hơi yên tâm một chút. Đối phương nếu không dùng giọng phẫn nộ mà nói như thế, hơn nữa một mình đến gặp hắn, rõ ràng rằng đối phương có thể chỉ là nghe được chút lời đồn, cũng không phải là biết rõ nội dung của hội nghị, xem ra còn có đường để vãn hồi quan hệ giữa hai bên.
"Hàn thần y đừng có hiểu lầm, hôm qua bổn môn đích xác có mấy kẻ bại hoại, định vong ân phụ nghĩa. Nhưng các hạ cứ yên tâm, mấy kẻ đó sớm đã bị bắt giam cẩn thận, phải biết rằng đại đa số người của bổn môn đối với Hàn đại phu chính là cảm kích tận đáy lòng, tuyệt sẽ không làm ra cái chuyện tình lấy oán báo ơn gì đó" Vương Tuyệt Sở sau khi âm thầm suy nghĩ, lập tức nói ra một hồi những lời đại nghĩa tận trời.
Hàn Lập sau khi nghe xong những lời này, trong lòng cười lạnh không ngừng. Hắn từ khi bại lộ thực lực, trợ giúp Thất Huyền môn vượt qua tai kiếp này, liền một mực dùng tích xưa "Ăn cháo đá bát", "Qua cầu rút ván" để nhắc nhở bản thân phải cẩn thận coi chừng. Đừng tưởng rằng đối với người khác có ân, đối phương nhất định sẽ cảm kích mình, phải biết rằng lòng người rất khó đoán. Đối với những kẻ tự nhận là đại nhân vật này mà nói, chỉ cần có đủ ích lợi thì vong ân phụ nghĩa, lục thân bất nhận chỉ là chuyện cơm bữa mà thôi, nhiều khi hiển nhiên như ăn cơm xong thì phải uống nước vậy.
Đây cũng là một trong những lý do Hàn Lập sau khi về cốc, đã đóng cửa không gặp bất kỳ ai. Hắn cố ý làm cho những người này tỉnh táo một chút, đừng để ngọn đuốc tham lam đốt sạch đi lý trí.
Sau lại nói với Lệ Phi Vũ, truyền lời nhắn gặp mặt với những người này, Hàn Lập cũng không định đi gặp họ đúng hẹn.
Phải biết rằng, mặc dù thực lực của hắn hiện tại cao hơn nhiều so với người giang hồ bình thường, nhưng nếu đối phương quyết tâm dùng thủ đoạn, thì vẫn có nhiều phương pháp có thể dồn hắn vào chỗ chết.
Bởi vậy, vì an toàn, hắn đã cố ý tới trước nửa ngày, lén một mình gặp vị Vương đại môn chủ này.
Mà vừa rồi hắn chỉ bất quá hơi dò xét đối phương một chút mà thôi, vị Vương đại môn chủ đã lộ ra chút đuôi cáo, xem ra các đại nhân vật của Thất Huyền môn này thật sự đã lo lắng, sẽ động thủ đối với mình.
Bất quá như vậy cũng không sao! Bất kể đối phương có thật động thủ, hay là chỉ mới một chút suy nghĩ, hắn cũng sẽ không vì thế mà nổi giận. Bởi vì sau khi tiến hành giao dịch với người đứng đầu Thất Huyền môn này xong, hắn sẽ cao chạy xa bay, cũng sẽ không có bất kỳ giao thiệp gì với bọn họ nữa.
"Lời nói thừa ta cũng không nói! Không dối gạt Vương Môn chủ, ta cùng các hạ sau khi gặp mặt lần này, sẽ rời khỏi nơi đây, đi tới phương xa, rất có thể vĩnh viễn không về lại đây nữa. Mà trước ra đi, ta muốn cùng Môn chủ làm một cuộc giao dịch đều có lợi cho cả hai bên" Hàn Lập sau khi nhìn thẳng vào Vương Tuyệt Sở một hồi, đột nhiên thần bí nói ra.
"Giao dịch?" Vương Môn chủ nghe được đối phương muốn rời đi, đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau đó nghe đối phương muốn cùng hắn giao dịch, trong lòng lại buồn phiền.
"Bản thân mình cùng vị Hàn thần y này, có cái gì có thể giao dịch đây?" Trong lòng hắn cũng không khỏi nhịn được có chút bất ổn...
Vào giữa trưa, tới thời gian hẹn ước, Hàn Lập cũng không có xuất hiện tại Chủ điện Lạc Nhật phong, ngược lại là Vương Môn chủ tinh thần phấn chấn đi vào giữa hội trường.
Vương đại môn chủ tuyên bố tại chỗ, không cần đợi đối phương nữa, bởi vì Hàn Lập đã rời khỏi Thải Hà sơn, không biết tung tích. Phỏng chừng đối phương sẽ rời khỏi Kính Châu, thậm chí là Việt Quốc, cho nên tất cả phiền phức cũng đã biến mất.
Những người ở đây sau khi nghe những lời này, tất cả đều trợn tròn hai mắt nhìn nhau, cả hội trường không nghe một tiếng động.
"Người cũng đã đi, thì còn có cái chủ ý chó má gì nữa! Tại sao, tại sao lại đi chứ!" Những người này bất đắc dĩ thầm nghĩ.