Chương 736: Phá trận đại chiến (1)

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 18:03:28

"Ở đây đoán lung tung cũng không có tác dụng gì. Dựa theo tu vi của người này lại không có đề phòng thì hẳn là có bảy tám phần nắm chắc mới đúng. Bất quá cũng không phải là không thể nghĩ theo hướng xấu hơn. Cũng có thể là đã bị thất thủ, bị giết hoặc bị bắt, hoặc đây bất quá chỉ là một cái bẫy thôi." Nữ tử áo xanh khóe miệng khẽ nhếch lạnh lùng nói. "Ý Nhạc Thượng Sư là..." Quật Diệu có chút nghi hoặc. "Mặc kệ là có bẫy hay không, chúng ta cứ đến phá trận. Cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà hành động. Cho dù mất một ít nhân thủ nhưng có thể khám phá ra hư thật trong đó thì cũng đáng giá. Chúng ta bây giờ tệ nhất là không có nhiều thời gian. Theo tin tức mới nhận được thì xem ra viện quân từ các thế lực khác ở Thiên Nam đang tụ tập cùng nhau, việc tăng viên Cửu Quốc Minh chỉ cần hai ba tháng thời gian là có thể làm được. Chúng ta trong vòng một tháng phải dọn sạch đại trận của tu sĩ chủ lực ở Điền Thiên Thành. Như vậy mới có thể chiếm được tiên cơ. Nếu để cho viện quân cùng Cửu Quốc Minh tu sĩ liên hợp cùng nhau, cho dù chúng ta vẫn có thể đánh bại bọn họ nhưng nguyên khí cũng sẽ đại thương" Nữ tử không nhanh không chậm nói. "Như vậy hết thảy theo ý Nhạc Thượng Sư" Pháp sĩ cao gầy sau khi chần trừ một chút, cuối cùng cũng đồng ý. Về phần Quật Diệu đối với sanh tử của thấp giai pháp sĩ càng không thèm để ý đến nên đồng dạng không có ý kiến gì. Nữ tử này gật gật đầu, môi khẽ mấp máy vài cái, không biết hướng người nào truyền âm vài câu. Nhất thời từ trong tu sĩ đại quân lập tức bay ra gần trăm tên pháp sĩ phục sức giống nhau do một gã Kết Đan pháp sĩ chỉ huy, chậm rãi bay tới đỉnh Hoàng Long Sơn. Hơn trăm pháp sĩ này hóa thành một điểm đen tiến dần vào vụ hải nhưng cũng không có gì dị thường phát sinh. Vì vậy những người này đều tự lấy ra pháp khí, bắt đầu lớn mật hướng phía đỉnh núi bay đi. Đoạn đường này đi không hề gặp trở ngại gì, mắt nhìn thấy trăm tên pháp sĩ này dễ dàng lên đến đỉnh núi mà vẫn không có chuyện tình gì phát sinh. Cao gầy pháp sĩ thở phào một hơi, mặt mang vẻ vui mừng nhìn nữ tử áo xanh nói:. "Xem ra bọn họ đã từ bỏ nơi này. Chúng ta sai những người khác cũng đi vào tìm tòi một chút đi. Bọn họ chạy vội vàng như thế khẳng định là có không ít đồ vật không kịp mang đi" "Đừng vội vàng như thế. Xem thêm một chút nữa đã." Nữ tử này không chớp mắt lãnh đạm nói. Cao gầy pháp sĩ nghe thì cũng ngẩn ra không tiếp tục nói thêm cái gì. Lúc này, hơn trăm pháp sĩ bắt đầu tập trung tìm kiếm tại ngôi lầu bị thiêu cháy hơn một nửa, cũng tìm ra một ít linh thạch, tài liệu tốt. Đám pháp sĩ này mỗi người đều vui vẻ ra mặt, không chút khách khí đem mấy thứ này chiếm làm của riêng bỏ vào trong Túi Trữ Vật. Pháp sĩ đại quân nguyên vốn là các bộ lạc lớn nhỏ của người Mộ Lan hợp thành. Từ khi đại chiến đến giờ, ngoại trừ một ít kho tàng và quặng mỏ cướp được trở thành của công ra thì thu hoạch còn lại tự nhiên là thuộc về người đoạt được. Thấy tình hình này, đám pháp sĩ đại quân bên ngoài lập tức dao động. Cơ hội không cần đại chiến liều mạng nhưng lại kiếm được chiến lợi phẩm thật sự khó mà có được, điều này tự nhiên làm cho mọi người còn lại ngo ngoe muốn đi vào, không khỏi lòng tham nổi lên. Nhiều kiến trúc lớn như vậy, ai biết còn có thể giấu bao nhiêu thứ tốt. "Nhạc Thượng Sư, ngươi xem." Sau khi chần chờ một lát, pháp sĩ cao gầy cùng Quật Diệu hai người đều có chút đứng ngồi không yên. Quật Diệu cũng chần chờ mở miệng. Hai người bọn họ có mặt ở đây thì tự nhiên đại đa số pháp sĩ cũng có xuất xứ từ bộ lạc hai người. Mộ Lan thảo nguyên là nơi rất thiếu thốn tư nguyên tu luyện nên tự nhiên các pháp sĩ không muốn bỏ qua cơ hội này. Thấy hơn trăm tên pháp sĩ nọ thuộc về một tiểu bộ lạc thực lực không mạnh mà lại kiếm được nhiều đồ vật thì tâm lý cũng cay cú. Nữ tử áo xanh thần sắc bất động tựa hồ không nghe thấy hai người nói gì, đôi mắt đẹp lơ đãng khép hờ có chút mông lung mê ly. Quật Diệu hai người sau khi nhìn nhau liếc mắt một cái thì chần trừ không nói gì. Sau độ một chén trà nhỏ công phu, hơn trăm tên pháp sĩ này bay qua đỉnh núi và đi được gần một phần ba khu vực đại trận, lúc này nữ tử rốt cục mở miệng:. "Hai người phái thêm một trăm người gia nhập vào trong đó. Thuận tiện đem cấm chế lưu lại bên trong phá đi. Chỉ sau khi dùng thần thức dò xét hết cả tòa núi thì ta mới có thể cho những người khác tiến vào " "Vâng, hết thảy theo ý Nhạc Thượng Sư." Hai người mừng rỡ vội vàng đồng thời truyền âm cho bộ lạc mình và đệ tử thân tín. Kết quả lại có hai trăm tên pháp sĩ cùng vào trong núi. Tự nhiên lại tìm kiếm một trận như lang sói." Xem ra cũng chỉ có những người này, pháp lực của ta cũng không thể chống đở được nữa. Đem cấm chế phát động thôi." Tại mọt chỗ trong Hoàng Long Sơn chợt vang lên tiếng của lão giả họ Mã. "Khụ! thật sự là đáng tiếc. Không có một Mộ Lan nhân Đại Thượng Sư nào tiến vào bẫy." Trọc mi đại hán cất tiếng thở dài, phảng phất có chút tiếc nuối. Nhưng nói này vừa nói xong thì vang lên tiếng"Ầm ù ù" to dần vang vọng cả tòa núi, đỉnh núi các nơi run rẩy từng đợt. Lần này, ba trăm tên pháp sĩ đang tìm bảo vật trên đỉnh núi tất cả đều sắc mặt đại biến, căn bản không cần người nào chỉ huy lập tức giải tán, tỏa ra bốn phương tám hướng mà chạy. Trong đó có ba gã Kết Đan Kỳ pháp sĩ tự nhiên tốc độ độn quang nhanh nhất, cơ hồ trong chớp mắt đã bay ra xa hơn mười trượng. Nhưng cho dù bọn hắn có độn quang mau hơn nữa thì cũng không có khả năng một lúc bay ra khỏi phạm vi đại trận Chỉ thấy khoảng trời phía trên ngọn núi xuất hiện đủ các sắc linh quang, hải vụ bốn phía ào ạt tuôn ra, trong nháy mắt lục vụ quay cuồng rồi một lần nữa đem Hoàng Long Sơn che phủ, phạm vi trung tâm rộng lớn hóa thành một mảnh vụ hải. Nhìn thấy cảnh này, cao gầy pháp sĩ cùng Quật Diệu sắc mặt khó coi cực kỳ, thậm chí có chút xanh mét. Mà nữ tử áo xanh ngồi trên cự thú ánh mắt vẫn lạnh như băng, mắt cũng không có chớp một cái. "Thực sự là bẫy, thật đáng tiếc. Nếu Cốc đạo hữu không bắt buộc phải động thủ thì có thể tiếp tục ẩn núp, phát huy tác dụng lớn hơn nữa" Nữ tử họ Nhạc sau khi xem trong chốc lát thì trong miệng thốt ra lời nói lãnh khốc vô tình. "Nhạc Thượng Sư, người ở bên trong..." Quật Diệu hai tay nắm chặt, nhìn vụ hải chằm chằm, hai mắt phun hỏa nói. Đái lĩnh đội pháp sĩ đi vào vừa rồi là một gã Kết Đan Tu Sĩ là hậu nhân trực hệ được hắn phi thường coi trọng. Không nghĩ tới lại thất thủ trong đại trận của đối phương. Vì lo âu nên vị pháp sĩ này không khỏi có ý định xông vào cứu người. "Không cần uổng phí tâm cơ. Lấy thần thông của tu sĩ Nguyên Anh bên đối phương lại ở trong trận thì việc đối phó vài tên Kết Đan kỳ chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay sao. Bọn họ sợ rằng đã bị tiêu diệt rồi." Nữ tử áo xanh nhìn Quật Diệu liếc mắt một cái lạnh lùng nói. "Nếu nói như thế, Nhạc Thượng Sư, để ta đi đầu phá trận! Ta sẽ phóng thích hỏa linh tinh nguyên, một hơi phá đại trận này sau đó đem đám tu sĩ bên trong đốt thành tro bụi!" Quật Diệu trên mặt ánh thanh hồng chuyển biến vài lần thì hiện ra vẻ tàn nhẫn nói. "Hỏa linh tinh nguyên? Được rồi. Ngươi đã có quyết tâm này thì ta sẽ để Cự Tê Thú phối hợp với ngươi. Bất quá hỏa linh tinh nguyên của ngươi hay là nên chờ thời điểm mấu chốt vận dụng cho thật tốt. Hơn nữa phải chú ý đến vị thanh niên tu sĩ đã tiêu diệt Thiên khốc tiên sinh. Ta hoài nghi hắn chính là kẻ đã phá hủy nhục thể của Mục Thượng Sư – Thiên Phong bộ lạc. Nếu đúng như thế thì thần thông của đối phương cũng không phải là nhỏ, lại còn có thể sử dụng lam sắc ma diễm cực kỳ cổ quái. Nên cẩn thận một chút" Nữ nhân này khẽ nhíu mày nói. "Hủy diệt thân thể của Mục Thượng Sư? Lời đồn hắn có Lôi Độn Thuật cũng là thật sao." Cao gầy pháp sĩ nghe vậy thì biến sắc, trong mắt lộ một tia sợ hãi. "Ấm thượng sư. Công pháp của ngươi sợ nhất loại cận chiến tu sĩ. Cẩn thận một chút thì ngàn vạn lần không nên cùng hắn giao thủ. Để hắn cho ta đối phó. Ta tu luyện "Nhu phong quyết", nói về tốc độ quyết sẽ không dưới lôi độn thuật của đối phương. Cho dù đối phương có ma diễm cùng kim hồ lợi hại nhưng không cho hắn tiếp cận gần người thì cũng không có chút tác dụng nào. Về phần các thần thông khác mà nói, hắn chỉ là một gã Nguyên Anh Sơ Kỳ tu sĩ, làm sao có thể thực sự cùng ta so sánh " Nữ tử trong mắt hàn quang chợt lóe, hơi hãnh diện nói. "Cũng tốt. Người này cũng chỉ có thể do Nhạc Thượng Sư đối phó. Nhạc Thượng Sư là người có thể cùng với Đột Ngột nhân Thiên Lan thánh nữ so sánh. Người nọ tự nhiên sẽ không phải là đối thủ." Cao gầy pháp sĩ vừa nghe lời ấy, tâm lý lập tức buông lỏng, xem ra đối với vị nữ tử áo xanh này cực kỳ tin tưởng. "Hừ. Thiên Lan thánh nữ!" Khuôn mặt vốn vẫn thản nhiên của nữ tử khi vừa nghe đến tên Thiên Lan thánh nữ này thì ánh mắt lập tức lộ vẻ âm trầm. Nghe thế tiếng hừ lạnh. Cao gầy pháp sĩ cả kinh. Hắn lúc này mới nhớ tới, vị Nhạc Thượng Sư này mới gần đây bại dưới tay Thiên Lan thánh nữ, vốn. vẫn hết sức chán ghét người khác nói tới chuyện này. "Này. Kỳ thật." Cao gầy pháp sĩ thì thào muốn đổi giọng nói cái gì đó thì nữ tử đột nhiên vung tay lên, trên mặt một lần nữa khôi phục thần sắc lạnh nhạt:. "Thôi, phá trận quan trọng hơn. Chuyện khác không cần phải nói. Triển khai công kích đại trận!" "Vâng!" Cao gầy pháp sĩ trong lòng nhẹ đi cùng Quật Diệu trong miệng đáp ứng. Trong đám hải vụ không nhìn thấy năm đầu ngón tay, tại một nơi nào đó, thân thể một gã Kết Đan pháp sĩ không có đầu xoay người ngã xuống đất. Cách đó không xa trong sương mù, bóng người chợt lóe. Hàn Lập trong ánh thanh quang chợt xuất hiện nơi đây nhìn thi thể phía xa xa liếc mắt một cái, khẽ đảo tay. Một đạo thanh hồng từ thi thể sau khi xoay quanh một cái thì bay vụtquay về. Bình tĩnh tiến lên vài bước, Hàn Lập đem Túi Trữ Vật của pháp sĩ này nhặt lên, sau khi xem qua một chút thì mặt lộ vẻ thất vọng. Bên trong chỉ có vài thứ đồ rách nát, không có liên quan gì đến linh thuật. Hàn Lập nhíu mày sau một lúc lâu mới thở dài một hơi. Đang lúc này, bên ngoài hải vụ đột nhiên tiếng trống trận vang lớn cùng với luồng linh khí ba động kinh người từ chỗ trống trận xé trời vọt lên. Sau đó có tiếng thú rống trầm thấp phảng phất như sấm rền chấn động thiên địa truyền đến, hải vụ trong trận như bị chấn động, lục vụ cũng có chút tự động quay cuồng. Hàn Lập thần sắc không thay đổi, lạnh lùng nhìn bốn phía một chút rồi mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài hải vụ, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm. Nhưng một lát sau, hắn khẽ nhếch miệng cười lạnh một tiếng, vung tay thả ra một viên xích hồng hỏa cầu đem thi thể dưới chân hóa thành tro bụi. Sau đó xoay người bay vào trung tâm hải vụ. Trong nháy mắt, thân hình hắn biến mất trong sương mù không thấy bóng dáng. Tại trung tâm hải vụ, cả ngọn núi bị phân thành hai một cách quỷ dị, nửa trước vẫn là cảnh nhà cháy tường đổ mà nửa sau thì tình cảnh khác biệt lớn, các tòa lầu các vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ gì. Thi thoảng cũng có tu sĩ từ bên trong bay ra hướng đến các nơi trong hải vụ phân tán đi. Lão giả họ Mã cùng trọc mi đại hán đứng trên một tòa lầu cao hơn mười trượng, sóng vai nhìn về hướng pháp sĩ đại quân, nét mặt đều lộ vẻ ngưng trọng.