Nhìn thấy thanh đồng tiểu đỉnh và làn khói xanh của hương ở chính giữa đại điện, đám đệ tử trong điện tuy không dám tự tiện ồn ào, nhưng những người tự nhận mình có điều kiện phù hợp thì tự nhiên ánh mắt chớp động, ai nấy đều có tâm tư riêng.
"Hàn huynh có muốn tham gia không?" Khi nén hương kia cháy được gần một nửa Ngân Nguyệt thấy khuôn mặt Hàn Lập có vẻ không chút động lòng, rút cuộc không nhịn được phải thầm hỏi.
"Tham gia chứ! Vì sao không tham gia? Các đệ tử ai nấy cũng đều động tâm không ngớt. Ta không tham gia, ngược lại càng khiến người khác chú ý." Hàn Lập dùng thần niệm trả lời.
Nghe đến đó, Ngân Nguyệt im lặng không nói gì.
Qua một khắc, nén hương trong đỉnh đồng đã cháy hết, trung niên nhân vốn dĩ nhắm mắt dưỡng thần, hai mắt đã mở ra.
"Những đệ tử điều kiện không phù hợp và không muốn tham gia thi đấu, có thể rời khỏi Tẩy Tâm điện."
"Tuân mệnh, sư tổ!"
Đại bộ phận đệ tử đều khom người, từ từ lùi khỏi đại điện.
Trong điện ngoại trừ đám đệ tử có tu vi Trúc Cơ kỳ thì chỉ có khoảng ba bốn mươi ngươi tuổi còn trẻ, trong đó bao gồm cả Hàn Lập và Đỗ Đông nọ.
Trung niên tu sĩ đánh giám đám người Hàn Lập một cái, gật gật đầu, hài lòng nói:
"Rất tốt, tất cả các đệ tử có điều kiện phù hợp cơ hồ đều lưu lại, ta rất vui mừng. Lần tuyển chọn trong tông nội này cho dù các ngươi không trúng tuyển, nhưng trước tiên các ngươi sẽ được mở mang tầm mắt, cùng với các đồng môn sư huynh đệ ở các phong khác luận bàn một chút, đối với việc tu luyện sau này của các ngươi cũng có nhiều chỗ tốt. Sau đây sẽ do đại sư huynh của các ngươi giảng giải về những việc cần chú ý khi thi đấu. Ta và Vũ sư tổ của các ngươi có việc cần đi trước."
Nói xong, tu sĩ họ Tân đứng dậy, đi ra sau điện. Lão giả áo xám kia một lời cũng không nói, theo sát ngay đằng sau.
"Khụ! Nếu như Phong chủ đã giao việc này cho Miêu mỗ, vậy tại hạ hy vọng chúng sư điệt lắng nghe một chút. Dù sao lần này cũng là đồng môn giao lưu nên có vài điểm kiêng kỵ cần phải tránh." Thanh niên họ Miêu vẻ mặt đầy vẻ bệnh tật, khẽ ho vài tiếng rồi bước ra, không gấp không vội nói với đám người Hàn Lập.
" Đầu tiên phàm những loại công pháp và binh khí quá độc ác hoặc gây chết người thì không được phép thi triển trong quá trình thi đấu. Nếu không chấp hành, nhẹ thì bị đuổi khỏi sư môn, nặng thì phế hết pháp lực. Còn nữa ..." Đám đệ tử lại bước ra ngoài điện, sau đó ai nấy đều đầy vẻ hưng phấn mà bay đi.
Hàn Lập nhìn thân ảnh của mọi người dần xa, lắc lắc đầu, rồi bản thân cũng ngự khí rời khỏi Thiên Tuyền Phong.
Phi thường thuận lợi trở lại động phủ, Hàn Lập liền bắt đầu chuẩn bị cho việc tông nội tỷ thí vào tháng sau.
Bời vì muốn tiến vào trong hai mươi tư vị trí mà không cần biểu hiện thực lực quá cao của bản thân thì chỉ có thể dựa vào linh phù và mấy kiện pháp khí đã lâu lắm rồi không dùng đến.
Pháp khí đỉnh giai không cần nói, Hàn Lập chỉ cần tìm kiếm từ những thứ của tu sĩ Kết Đan kỳ đã chết trong tay hắn liền có hơn mười kiện rồi.
Chẳng qua vì không muốn người khác quá chú ý, hắn chỉ có thể cẩn thận chọn lựa ra vài kiện mà thôi.
Lần thi đấu trong tông này hắn không chuẩn bị vận dụng hết những pháp khí mình có mà bắt đầu luyện chế một số lượng lớn linh phù sơ, trung cấp, chuẩn bị dựa vào mấy cái phù này nhấc tay là có thể đánh bại những đối thủ cấp thấp.
Nhưng chỉ dựa vào chúng tự nhiên vẫn chưa đủ. Hàn Lập còn đặc biệt tham ngộ thêm một chút "Lộng diễm quyết" – thứ mà năm đó đoạt được từ lão đạo ở trong Hinh Vương phủ tại Việt Quốc. Thủ pháp này tuy đối với cao tầng tu sĩ không có tác dụng gì cả nhưng đối phó kỳ tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ thì thừa sức khiến đối phương rối loạn.
Cũng cần phải nói, Lộng Diễm quyết này đến tay Hàn Lập đã nhiều năm rồi. Năm đó cũng tranh thủ xem qua một chút, thu hoạch được không ít.
Nhưng dựa vào tu vi Kết Đan kỳ như ngày nay của hắn, lại xem lại pháp quyết này tự nhiên cũng không có gì đáng nói cả. Cho nên chỉ cần vài ngày công phu liền hoàn toàn nắm giữ thủ pháp biến hóa hoả diễm. Thậm chí ở những chỗ vi diệu còn vượt xa so với những lĩnh ngộ ghi trong Lộng Diễm quyết.
Những ngày sau đó Hàn Lập dành hết tâm ý vào việc chế phù.
Trong thời gian này ngân sắc Phệ Kim trùng của Hàn Lập cuối cùng đã bắt đầu thôn phệ lẫn nhau.
Hàn Lập tranh thủ nhìn qua một lượt xong, tự nhiên trong lòng đại hỉ.
Hắn tin tưởng Phệ kim trùng mà tiến hoá thêm lần nữa, cho dù không hoàn toàn tiến hoá thành thục nhưng khoảng cách đạt tới tầm không gì không thôn phệ được, chắc chắn cũng không còn xa nữa.
Nhưng Đề Hồn thú ở phòng kế bên khiến cho Hàn Lập có chút đau đầu, đến hôm nay vẫn ngủ li bì không tỉnh ở trong Linh thú thất, không hề muốn tỉnh lại tí nào cả.
Cũng may là thông qua Minh Hồn châu ở trong cơ thể, biết được con thú này không có vấn đề gì cả, nếu không hắn thật sự có chút lo lắng.
Dù sao thời gian tiến hóa của con hung thú này hơi dài.
Một tháng sau, không khí nhiệt náo bắt đầu xuất hiện, đông đảo tu sĩ đều bay về phía đỉnh núi này. Trong đó có không ít người tuy không phải đến để thi đấu nhưng đến để xem náo nhiệt thì cũng phải có đến hơn vài ngàn.
Cơ hồ tất cả những tu sĩ không có chức vụ gì cũng đến quan sát lần thi đấu này.
Dù sao cho dù không phải tự mình tham gia, nhưng nhìn tu sĩ khác tranh đấu thi thố pháp thuật cũng là một sự kiện lớn, sẽ thu hoạch được không ít chỗ tốt.
Địa điểm thi đấu của Thí kiếm đại hội trong tông cử hành tại một khu đất trống rộng lớn ngay dưới đỉnh núi.
Nơi đó có đặt ba toà pháp trận rộng hơn trăm trượng, bao quanh bởi một tầng hào quang nửa hình tròn cực lớn, dùng để phòng ngừa những người xem bị ngộ thương.
Nhóm trọng tài chính là ba vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cao cấp để phòng ngừa người tham gia thi đấu đột nhiên không thể dừng tay, hại đến tính mạng người khác.
Lúc này, thi đấu tuyển chọn đã bắt đầu sang ngày thứ ba. Cuộc thi trong hai ngày trước đã khiến không ít đệ tử thua cuộc.
Lại nói tiếp, Thiên Tuyền Phong có ba bốn mươi đệ tử tham gia tuyển chọn vẫn chưa hẳn là nhiều. Nhân số đông nhất là Hoả Vân Tông, dĩ nhiên có tới trăm đệ tử tham gia lần thi đấu này, đem so với số lượng Thiên Tuyền Phong của Hàn Lập có chút khập khiễng.
Cứ tính như vậy thì toàn thể đệ tử tham gia thi đấu có hơn bốn năm trăm người. Cho dù phân thành ba đấu trường đồng thời thi đấu, thì một vòng cũng cần mấy ngày thời gian.
Mà trong mấy đệ tử, số lượng Trúc Cơ kỳ đã ít lại càng ít, chỉ có ba hay bốn người mà thôi. Bọn họ đều không tham gia thi đấu ngay từ đầu, mà chỉ đợi đến vòng cuối cùng mới giao đấu với đệ tử Luyện Khí kỳ đã giành thắng lợi, và người thắng trong trận cuối này chính là người được chọn.
Dù sao mấy người này cho dù không được chỉ định trực tiếp trúng cử vào trong vòng bảy người. Nhưng nếu chưa đến ba mươi tuổi đã Trúc cơ thành công, tự nhiên ai nấy đều là người tài giỏi, thiên tư hơn hẳn so với người thường.
Lúc này, Hàn Lập im lặng đứng giữa mấy vị đệ tử tham gia thi đấu của Thiên Tuyền Phong, đang nhìn vào bên trong màn hào quang to lớn ở trước mặt, ở đó có tu sĩ Thiên Tuyền Phong đang tỷ thí với tu sĩ Bạch Phượng Phong.
Bạch Phượng Phong, trong Lục Xảo Phong cũng coi như là một tồn tại đặc thù. Hai vị Phong chủ không những đều là nữ tu sĩ Kết đan kỳ mà môn hạ đệ tử cũng lấy nữ làm chính. Nhưng cũng bởi thế mà số lượng người ở phong này trong Lục Xảo Phong không đông, đệ tử tham gia thi đấu lần này cũng chỉ có mười mấy nữ đệ tử trẻ tuổi mà thôi.
Hiện tại cùng vị nữ tu Bạch Phượng Phong đối chiến là một vị đệ tử họ Viên của Thiên Tuyền Phong, tướng mạo trông rất thành thục, nhưng thực tế chỉ chừng hai bảy hai tám tuổi.
Người này tuy là ngoại sự đệ tử nhưng xuất thân từ một gia tộc tu tiên danh khí không nhỏ ở Khê quốc. Cho nên pháp khí "Bạch kim qua" đang điều khiển cũng có chút uy lực, làm cho vị nữ tu trẻ tuổi có vài phần tư sắc ở đối diện phải liên tiếp thối lui, xem ra sắp thắng tới nơi rồi.
Mấy vị tu sĩ Thiên Tuyền Phong đang đứng cạnh Hàn Lập, hiển nhiên là bạn thân của tu sĩ kia, vẻ mặt đầy vẻ hưng phấn, không ngừng bàn tán thảo luận.
Nhưng ngay lúc tu sĩ họ Viên đem pháp khí Bạch Kim qua kia hoá thành một đạo cầu vồng trắng, hung hăng chém xuống thì nữ tu sĩ đối diện lại cau mày nhảy lùi lại, một đoàn thanh quang rời tay bay ra, ngăn cản thế chém xuống của đạo cầu vồng kia. Sau đó thân hình của nữ tu này nhoáng lên một cái, biến mất ngay tại chỗ.
Tu sĩ họ Viên thấy thế, sắc mặt đại biến, hai tay vội vàng bắt quyết, muốn thi triển pháp thuật dò xét để bức nữ tử kia hiện ra nhưng đằng sau bỗng nhiên bay ra một mảng hồng vụ, nháy mắt đã bao vây hắn vào bên trong.
"Ầm" một tiếng, vị đệ tử của Thiên Tuyền Phong lập tức ngã xuống.
"Bạch Phượng Phong Kim Dung giành thắng lợi." Một vị tu sĩ gầy gò đứng trên không chủ trì tỷ thí lập tức mở miệng tuyên bố.
Vị nữ tu sĩ Kim Dung vừa nghe thấy thế, lập tức cung kính hướng lên phía trên thi lễ, sau đó mới lấy một cái bình nhỏ từ trong túi trữ vật ra, đặt dưới mũi của tu sĩ họ Viên đang hôn mê bất tỉnh nọ.
Lúc này tu sĩ họ Viên mới từ từ tỉnh lại.
Đợi một lúc mới minh bạch đã phát sinh chuyện gì, vị này nhất thời đỏ hết cả mặt, đi ra phía sau sàn đấu. Còn Kim Dung kia thì mặt lại mang vài phần đắc ý, bay ra khỏi trận pháp, lập tức có mấy vị nữ tu đứng gần đó bao quanh cô ta, ríu ra ríu rít một hồi không dứt, hấp dẫn không ít nam tu sĩ đứng gần đấy không ngừng ngắm nhìn bọn họ.
"Trận tiếp theo Thiên Tuyền Phong Hàn Lập, đấu với Hoả Vân Tông Tuân Thông." Tu sĩ gầy gò đang đứng trên không trong màn hào quang, vẻ mặt không chút thay đổi nói, âm thanh tuy không lớn, nhưng khiến cho các tu sĩ ở gần đó đều nghe rất rõ.
Hàn Lập nghe thấy, mỉm cười bước khỏi đám đông, từ từ bước vào trong trận pháp.
Lúc hắn vừa bước vào trong không lâu, từ phía khác, cũng có một thanh niên mặc áo trắng tướng mạo anh tuấn bước vào. Người này vừa vào lập tức thu hút sự chú ý các tu sĩ ở gần đó, một trận tao động nổi lên.