Chương 792: Trước lúc đi xa

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 18:03:36

Với những loại phù văn tinh sảo và nhỏ như vậy chắc chắn không thể được luyện chế ra ở tu tiên giới của Thiên nam được. Xem ra cái này cũng có thể là một kiện cổ bảo hiếm thấy. Trong lòng Hàn Lập nghĩ như vậy xong ngân quang trong tay chợt loé lên rồi đem hai cái ngân liên cất đi. Hắn định chờ một thời gian nữa nếu có cơ hội sẽ đem hai khúc dây này nối lại với nhau, để xem uy lực của nó của nó thế nào. Sau khi cất xong ngân liên, Hàn Lập cúi đầu xuống xem xét thật kỹ khuôn mặt hung hãn của Thi Tiêu như thế nào. Vẻ mặt căng ra, rồi mười đạo thanh ti từ các đầu ngón tay bắn ra, phân biệt các nơi trên thân thể của Thi Tiêu mà nhập vào. Hàn Lập bắt đầu cẩn thận kiểm tra. Một hồi lâu sau, Hàn Lập lộ ra vẻ hài lòng. Ngoại trừ cánh tay bị mất đi thì nếu dùng toàn bộ thân thể của Thi Tiêu để luyện chế thì thật là hoàn hảo. Chẳng những thân thể mạnh mẻ dị thường, các loại pháp bảo không thể nào đã thương được. Mà hơn nữa bên trong cơ thể còn có chứa đựng hai loại thi hoả và thi độc, hai loại này lại càng không thể xem thường được. Nếu như người tu tiên mà dính phải thì chắc chắn sẽ mất mạng như chơi. Nhìn thấy Thi Tiêu bị mất đi một cánh tay, một ý định chợt xuất hiện trong đầu Hàn Lập. Hắn liền vỗ vào túi trữ vật bên hông, từ trong đó phóng ra một cổ tam sắc Phệ Kim Trùng. Nó bay lên trên đỉnh đầu rồi xoay vòng ở trên đó. Hàn Lập vươn tay bắn ra một đạo pháp quyết. Lúc này hắn bắt đầu dùng thần niệm sai khiến cho chúng nó bắn tới chỗ cánh tay của Thi Tiêu bị mất đi rồi từ từ ngưng tụ lại thành hình. Một lát sau, một cánh tay tam sắc xuất hiện ở ngay chỗ cánh tay bị mất. Ngoại trừ màu sắc không giống với cái kia và cũng không có lông xanh. Nhưng hình dạng thì giống nhau như đúc. Hàn Lập liền mỉm cười lộ ra vẻ hài lòng. Sau đó, từ trong túi trữ vật hắn xuất ra một cái trận bàn và một cái trận kỳ. Rồi không chút chậm trể hắn liền bố trí ở trong gian thạch thất này một cái trận pháp cực kỳ huyền ảo. Hắn ở trong núi này hơn hai tháng liền. Sau đó Hàn Lập lại xuất hiện ở trong động tại Tử Mẫu Phong sắc mặt trông rất là xanh xao, dường như đã hao tổn rất nhiều nguyên khí. Sau đó lại gọi Ngân Nguyệt ra ngoài, hắn không nói lời nào cả rồi lại đi vào mật thất tiếp tục bế quan, mà không nói gì đến Thi Tiêu cả. Một tháng nữa lại trôi qua cửa của mật thất lại mở Hàn Lập với thần sắc bình thường đi ra. " Chủ nhân, ở trong trùng thất Lục Dực Sương Công đã bắt đầu đẻ trứng." Ngân Nguyệt đứng bên ngoài vừa thấy Hàn Lập đi ra liền cung kính chào nói. " Đẻ trứng, để ta đi nhìn một cái." Hàn Lập hơi ngạc nhiên rồi sau đó liền mừng rỡ nói. Rồi hắn hướng tới trùng thất mà đi ngay còn Ngân Nguyệt thì theo sát sau đó. Ngay khi tới cửa chổ có cấm chế của trùng thất thì Hàn Lập đã nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi việc ở bên trong. Lục Dực Sương Công bây giờ so với lúc mới vừa được Liểu Ngọc giao cho đã khác hẳn. Thông qua việc cắn nuốt nó đã tiến thêm một bậc. Chẳng những hình thể lớn hơn gấp đôi, ngoài ra nó còn biết phun ra hàn khí rất nhiều. Mặc dù không thể so sánh với Kiền Lam Băng Diễm của Hàn Lập nhưng nếu đối phó với kết Đan kỳ tu sĩ thì không thành vấn đề. Do Hàn Lập đã dung hợp được hàn khí và tu luyện ra được Tử La Thiên Hoả nên uy lực cũng tăng lên một chút. Những cái trứng của Lục Dực Sương Công này nằm ở giữa trùng thất, màu đen óng ánh lớn bằng nắm tay. Toàn bộ bị đông cứng hoàn toàn cao khoảng một trượng sáng chói và tản ra hàn khí nhè nhẹ. Thì ra đám băng cứng này là do Lục Dực Sương Công sau khi đẻ trứng rồi lại phun ra để bảo vệ nó. Hàn Lập đưa ánh mắt nhìn lướt qua trùng thất một lần. Mấy con cự đại ngô công dường như cảm ứng được việc này liền ngầng đầu lên, hướng về phía cánh cửa kêu lền vài tiếng ra vẻ đe doạ. Thần sắc của Hàn Lập vẫn không đổi. Nhưng ánh mắt hướng tới số trứng này từ từ đếm. " Có hai mươi bốn quả trứng, cũng đủ dùng rồi. Ngân Nguyệt ngươi đi kêu đệ tử ký danh của ta lại đây để cho nàng ta mang linh trùng đi." Sau khi thấy rõ số lượng trứng này Hàn Lập gật gật đầu ra vẻ hài lòng rồi phân phó công việc. " Dạ, ta sẽ dùng truyền âm phù báo tin." Ngân Nguyệt gật đầu đáp ứng, sau đó từ trên người lấy ra một cái phù đưa miệng tới nói vài câu. Cái phù bay tới không trung rồi hoá thành một đạo hồng quang lập tức bay đi. Sau khi xem xong số trứng của Ngô Công, Hàn Lập đi tới phòng bên cạnh xem tình hình của Phệ Kim Trùng như thế nào. Bởi vì khoảng thời gian trước, hắn chủ yếu dùng Lục Dịch để bồi dưỡng cho Lục Dực Sương Công. Rồi đám Phệ Kim Trùng lại đẻ trứng vì vậy có một khoảng thời gian Hàn Lập không có xem xét tới. Đám phi trùng này ở trong trùng thất so với trước kia vẫn không có gì thay đổi, bọn chúng tụ tập lại thành một quả cầu màu vàng to lớn. Thấy vậy Hàn Lập liền cho chúng một viên linh mộc để ăn. Sớm đã biết trước sự việc như vậy nhưng Hàn Lập vẫn phải cau mày nhăn mặt một phen. Những con phi trùng sau khi tiến hoá thì dần dần trưởng thành hơn. Mặc dù đã có Nghê Thường Thảo cho chúng ăn nhưng quá trình tiến hoá này cũng rất là lâu dài chỉ sợ khiến người ta chờ thật lâu. Hàn Lập cũng chưa từng nghĩ đến việc chỉ có hơn mười năm mà đám Phệ Kim Trùng này có thể hoàn thành việc tiến giai thăng cấp đến cuối cùng. "Ngân Nguyệt, Huyền Thiên Tiên Đằng thì như thế nào? Đã qua mấy tháng rồi không biết có cứu sống được nó hay không nữa." ánh mắt của Hàn Lập đang nhìn đám phi trùng thu về rồi liền đột nhiên hỏi tới việc này. " Việc này... cũng thật là khó nói. Có lẽ chủ nhân tự mình đến mà xem đi." Ngân Nguyệt nghe vậy lộ vẻ do dự nói. " Việc này có gì mà khó nói chứ?" Hàn Lập có chút kinh ngạc hỏi tới. Sau khi suy nghĩ tự chút rồi hắn cũng không có hỏi thêm nữa mà đi theo Ngân Nguyệt đến dược viên. Vừa thấy Huyền Tiên đằng căn tu lộ ra khỏi mặt đất một nữa, ánh mắt của Hàn Lập lộ ra vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy nguyên lai vật ấy màu vàng sảm giờ thì đã chuyển sang màu xanh lục, hơn nữa lại trụi lũi không có chút mầm móng nào cả. " Chuyện gì đã xảy ra thế, tiên đằng này có được cứu sống hay không chứ." Hàn Lập cảm ứng được vật ấy không phát ra một tia hơi thở thể hiện sự sống nào cả. Không biết là nó đã chết rồi hay không nữa? hắn không khỏi tự hỏi một câu như vậy. " Đây là việc mà tiểu tỳ muốn báo cho chủ nhân biết. Cái rể cây Huyền Thiên Đằng này ngay từ lúc đầu tiểu tỳ đã dùng lục dịch cứu nó, nhưng không có chút tiến triển, biến hoá gì. Vì vậy nếu chỉ dùng lục dịch không thì không được. Sau đó tiểu tỳ lại thử kết hợp dùng chung vạn năm linh dịch và thuần dịch thì lúc này mới có chút hiệu quả. Cái rễ đó màu sắc từ từ chuyển sang màu xanh biếc. Mới đầu tiểu tỳ nghĩ rằng đã cứu sống được nó. Những về sau ngoại trừ việc thay đổi màu sắc thì nó vẫn như trước không có gì thay đổi. Rồi cũng không có cách nàodùng lục dịch thúc đầy nó phát triển nữa. Cho nên bây giờ tiểu tỳ cũng không biết là cái rể cây tiên đằng này là còn sống hay là đã chết nữa." Ngân Nguyệt thở dài chậm rãi nói. " Nếu nó đã có phản ứng thì sẽ có khả năng cứu sống được nó. Chỉ cần chúng ta tìm ra đúng phương pháp là được. Nhưng mà hiện tại chúng ta không có thời gian để tiếp tục kiểm tra nữa. Vậy mọi việc hãy chờ chúng ta đi đến cực tây về rồi tính. Bây giờ thời gian còn lại cũng không còn nhiều nữa, hãy chuẩn bị để xuất phát thôi." Hàn Lập liếc mắt nhìn Huyền Thiên Tiên Đằng một cái rồi nhàn nhạt nói. " Bây giờ phải đi sao chứ?" Ngân Nguyệt hơi sửng sốt hỏi một câu. " Ngày mai sẽ đi, lát nữa ta sẽ đi tìm Trình sư huynh cáo từ. Sau đó sẽ phong bế động phủ lại, rồi mang theo tất cả những đồ vật quan trọng. Ở chổ cực tây, có lẽ là không có các cao giai tu sĩ. Vì vậy hơn phân nữa là không có nguy hiểm. Chỉ có vấn đề là thời gian là hơi lâu một chút cho nên cần phải đi và trở về trong khoảng ba năm. Nếu không thì bỏ qua cơ hội tốt để tiến vào Trụy Ma Cốc." Hàn Lập trả lời chắc chắn. Nghe xong lời này Ngân Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Không lâu sau đó, hai người đi ra khỏi dược viên. Hàn Lập đi tìm ngân phát lão giả còn Ngân Nguyệt ở lại động phủ sắp xếp công việc và chuẩn bị đồ vật để ngày mai có thể lên đường. Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi nghỉ ngơi một đêm Hàn Lập cùng với Ngân Nguyệt vừa mới đi ra cửa động phủ, thì thấy ngay một vị nữ tử dáng người thướt tha, dung nhan xinh đẹp đang lẳng lặng đứng ở ngoài động phủ. Im lặng nhìn Hàn Lập. " Sao ngươi lại ở đây, ta đã đưa cho ngươi một số đan dược đủ dùng cả mấy năm để cho ngươi an tâm tu luyện rồi mà?." Trong mắt Hàn Lập hiện ra một tia khó hiểu hỏi. " Công tử! ta lo lắng quá, hiện tại tu luyện đã tới bình cảnh hay là cùng với công tử lên đường thì thật là tốt. Hơn nữa ta thân là thị thiếp của công tử vì vậy phải đi theo hầu công tử chứ. Không biết công tử có thể đem thị thiếp đi theo được không." Mộ Phái Linh cúi thấp đầu khuôn mặt ửng hồng thấp giọng nói. Người này thực sự là một mỹ nữa xinh đẹp, dáng người đầy đặng, thước tha dể làm rung động lòng người. Nghe cô ta nói xong như vậy, Hàn Lập giật mình ngẩn ra rồi đưa mắt nhìn Mộ Phái Linh kiểm tra một lượt, rồi trầm ngâm suy nghĩ. Còn Ngân Nguyệt đang đứng phía sau Hàn Lập đôi mắt di chuyển, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười khó hiểu. " Nếu như đã muốn đi vậy thì hãy cùng đi đi. Trên đường đi ta cũng có thể chỉ điểm thêm cho ngươi trong qua trình tu luyện. Nếu có thể sớm tiến vào Kết Đan kỳ thì ta cũng có sự trợ giúp từ ngươi." Hàn Lập không suy nghĩ lâu rồi cũng gật đầu đồng ý. "Đa tạ công tử!" Mộ Phái Linh nghe vậy liền mừng rỡ, vẻ mặt trông vô cùng hưng phấn. Còn Hàn Lập thấy vậy chỉ cười khổ nảo, lập tức vung tay áo lên một đạo bạch quang từ trong đó bay ra hoá thành một cổ xe bốn cánh thì ra đúng là Ngự Phong Xa. Ngân Nguyệt vừa thấy cổ xe này liền cười nhẹ, thân hình lắc lên một cái hoá thành một đạo bạch quang rồi biến ngay vào trong tay áo lớn của Hàn Lập. Mộ Phái Linh thấy vậy liền sợ hãi, lấy tay che miệng lại giấu đi vẻ giật mình. "Chuyện của Ngân Nguyệt trên đường đi ta sẽ nói cho ngươi biết một chút. Giờ thì lên xe đi." Hàn Lập không để ý tới việc này sắc mặt vẫn như thường nói. "Vâng, công tử!" Mộ Phái Linh cũng không phải là một nữ tu bình thường, chỉ giật mình một chút rồi liền trở lại bình thường. Lúc này xoay người một cái rồi phiêu phiêu bay vào trong xe. Ngay khi nàng vừa đặt chân vào trong xe thì thấy một thanh ảnh thoáng lên rồi liền thấy Hàn Lập cũng đã ở trong xe rồi. Hai tay bắt quyết, một tầng bạch quang hiện ra bao lấy cỗ xe vào bên trong. Sau đó một tiếng động phát ra Ngự Phong Xa, rồi nó nhanh chóng biến mất, cả xe hoá thành một đạo bạch hồng chợt loé lên phá không mà bay đi mất. Sau đó không ở Lạc Vân Tông lại đồn ra một tin tức là Hàn trưởng lão của bổn môn bởi do quyết đấu cùng với ma tu cho nên nguyên khí bị tổn thương cho nên cần phải bế quan tu luyện để khôi phục lại tu vi của chính mình. Vì vậy trong lúc này sẽ không tiếp khách nữa. Còn hai tông phái khác ở Vân Mộng Sơn nghe thấy vậy liền phái người tới ân cần hỏi thăm thương thế của vị Hàn trưởng lão này. Nhưng tất cả đều được bạch phát lão giả lựa lời mà nói cho qua chuyện. Còn những tu sĩ khác của Lạc Vân Tông có giao hảo thì cũng được lão ta đồng đạng trả lời như vậy cho xong việc. Vì thế với cái tin là Hàn Lập một trong những vị trưởng lão hàng dầu của Lạc Vân Tông bị thương đã truyền đi khắp Khê Quốc, ngay cả với những tông phái khác của Khê Quốc cũng chú ý đến việc này nữa. Mà những tu sĩ của các môn phái khác nghe vậy cũng không hoài nghi gì cả. Bởi vì ma tu mà Hàn Lập giết chính là một trong những trưởng lão của Tấn Quốc Âm La Tông. Nghe nói hắn cũng là Nguyên Anh Trung Kỳ đỉnh cấp cho nên giết được đối phương thì phải hao tổn nguyên khí cũng là chuyện bình thường. Nhưng cho dù có như thế thì tu sĩ của các môn phái khác cũng cho rằng Hàn Lập có thể sánh vai cùng với Thiên Hận Lão Quái một vị tu sĩ có thần thông rất là cao thâm. Danh tiếng của Lạc Vân Tông cũng vì vậy mà tăng lên cao. Ngày càng có nhiều các Tông phái khác tìm đến để giao hảo. Ngoài ra còn những vị tán tu có tu vi cao thâm cũng tìm đến Vân Mộng Sơn xin gia nhập vào Lạc Vân Tông. Chỉ trong khoảng một thời gian ngắn dường như Lạc Vân Tông đã trở thành môn phái đệ nhất ở Khê Quốc. Việc này làm cho không ít đệ tử của Lạc Vân Tông cảm thấy hưng phấn dị thường. Hàn Lập một vị trưởng lão thần bí không bao giờ xuất hiện trước các đệ tử đã làm cho bọn họ ngày càng kính trọng và cố gắng học hỏi theo.