Chương 647: Yêu Anh

Phàm Nhân Tu Tiên

Vong Ngữ 22-07-2021 18:03:17

Đúng lúc này, một tràng cười khúc khích đột nhiên truyền đến. "Hì hì! Thật có ý tứ, không ngờ ngủ một chút lại chứng kiến có người ở nơi này đoạt bảo. Điều buồn cười chính là, hai gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lại có chủ ý đánh một gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Chẳng lẽ ta còn chưa tỉnh ngủ!" Thanh âm non nớt trong trẻo, dường như là tiếng cười của một đứa bé gái. Vừa nghe lời này, sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, mà tu sĩ ục ịch cùng gã đại hán đầu bóng lưỡng tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh, mặt tái nhợt không chút huyết sắc. "Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ?" Tu sĩ ục ịch hét lên một tiếng, sau đó gắt gao nhìn Hàn Lập chằm chằm, giống như gặp quỷ. "Điều này sao có thể? Nhất định là hắn cùng đồng bọn cố ý nói bậy làm cho chúng ta sợ". Đại hán đầu bóng lưỡng cũng kinh hoàng thất thố, nhưng sau đó nghĩ đến cái gì, vội vàng hô lớn, bộ dáng rất tức giận, nhưng thân thể không khỏi lui về sau hai bước, sau đó trừng mắt ra bốn phía không ngừng tìm kiếm nữ đồng nọ, cứ như thể phải tìm đến người này, dũng khí liền tăng lên. Nhưng bốn phía lại trống trơn, không có bóng người. Lúc này trong lòng Hàn Lập cực kỳ kinh hãi, nhìn Bành Dịch Song Hung phía xa. Không biết vì sao, trong nháy mắt nghe thanh âm của nữ đồng, hắn liền tự nhiên rùng mình, nguyên anh tại đan điền vẫn ngủ say lại tự động tỉnh dậy, mặt đầy vẻ khẩn trương, phi thường sợ hãi. Càng kinh ngạc chính là, hắn mới dùng thần thức quét qua mỗi tấc trong phương viên mười dặm, tuyệt đối không có người thứ tư tồn tại. Nhưng nữ đồng này bỗng nhiên lên tiếng, rõ ràng là ở xung quanh đây mới đúng. Lấy tu vi Nguyên Anh sơ kỳ cùng Đại Diễn Quyết gia tăng bây giờ của hắn, lại cũng không có cách phát hiện người này, chẳng lẽ công pháp người này thông huyền, hay là có huyền cơ khác. Cổ họng Hàn Lập có chút khô khốc. "Người nào? Là ai giả thần giả quỷ? Ngay cả Bành Dịch Song Hung chúng ta cũng dám trêu chọc?" Mặt tu sĩ ục ịch khôi phục vài phần huyết sắc, dường như cảm giác cự hán nói có lý, cố bình tĩnh lại nói. Cùng lúc nói chuyện, một tầng quang tráo màu vàng trên người phát sáng, sau đó một tiểu thuẫn màu đen xuất ra, che chở trước người. "Hì hì! Nếu mỗ mỗ có thể để cho các ngươi nhìn thấy, ta đơn giản tự chết đi cho xong. Có điều, thần thức người tu sĩ Nguyên Anh này thật mạnh mẽ, nếu có thể cường thịnh hơn một chút, may ra có thể tìm được tung tích của mỗ mỗ" Nữ đồng nọ vẫn tùy tiện nói. Sắc mặt Hàn Lập âm trầm, vừa nghe nữ đồng nói, vừa dùng thần thức liều mạng tìm tòi xung quanh, rất quỷ dị, nơi thần thức đi qua, vẫn không có bóng dáng của tu sĩ nào. "Ừm, cũng hơi đói bụng. Hay là ba người các ngươi cho ta ăn tươi được không, ha ha. Tu sĩ Nguyên Anh, lâu rồi không được thưởng thức qua, thật nhớ cảm giác đó". Nữ đồng ha ha cười nói không ngừng, âm thanh không âm tà, nhưng nội dung lại thật sự dọa người. Nghe lời này, thần sắc Hàn Lập không thay đổi, sau một tiếng kêu, không hề che dầu tu vi của mình nữa. Toàn thân chợt lóe thanh quang, khí thế trên người tuôn ra cực kỳ kinh người, phóng ra hơn mười đạo thanh quang, đúng là đồng thời đem bảy mươi hai Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bảo vệ toàn thân. "Thật... thật sự là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Tiền bối tha mạng. Vãn bối có mắt không thấy thái sơn, thật không cố ý mạo phạm ngài. Nhị đệ, ngươi đi đâu, đừng chạy. Tại trước mặt Hàn tiền bối, chúng ta đời nào có cơ hội đào tẩu". Tu sĩ cụ ịch vừa thấy Hàn Lập hiển lộ ra tu vi chính thức cùng phóng xuất ra nhiều pháp bảo phi kiếm như vậy, không khỏi sợ đến hồn phi phách tán, không cần suy nghĩ lập tức dập đầu trước mặt Hàn Lập, một bộ khuất tất cầu mệnh. Mà hành động của cự hán nọ lại trái ngược, sắc mặt trắng nhợt, trong nháy mặt móc ra kim phù, vỗ lên trên người một cái, hóa thành một đạo kim hồng xé trời bay đi. "Muốn chạy. Tưởng rằng dùng Kim độn phù là có thể chạy sao". Vẻ châm chọc trên mặt Hàn Lập chợt lóe. Ngón tay theo sau điểm, một phi kiếm phát ra, lập tức hóa thành một đạo thanh hồng biến mất, nhưng sau một khắc liền bay tới đạo kim hồng, tốc độ cực nhanh làm cho người ta trợn mắt cứng lưỡi. Thanh quang chợt hiện, không trung truyền đến tiếng hét thảm của đại hán, đạo kim hồng lập tức hóa thành một điểm kim quang, biến mất không thấy. Đại hán đầu bóng lưỡng cũng theo đó biến mất. "Sách sách, thật sự là lãng phí, một cái nguyên thần của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cũng là một vật. đại bổ. Ta từ lúc tỉnh lại tới giờ chẳng qua cũng chỉ ăn bảy tám cái mà thôi" Thanh âm nữ đồng tựa như có chút hỗn hển, lại lớn tiếng oán giận Hàn Lập. "Các hạ cần gì giả thần giả quỷ, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, khẩu khí lại dám to lớn như thế. Chẳng lẽ phải cần ta làm cho ngươi đi ra". Hàn Lập thấy giải quyết xong đại hán, không để ý tới tu sĩ còn lại đang run rẩy trước mặt không thôi, ngược lại quay đầu, đột nhiên nhìn chằm chằm một cái cây nhỏ, lam quang trong mắt hiện lên nói. Thanh âm nữ đồng chợt ngừng lại, một hồi lâu sau, mới lạnh lùng vang lên. "Ngươi như thế nào lại phát hiện, Huyễn quang hóa vật quyết này của ta không có khả năng bị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ hiểu được". "Mặc kệ Hàn mỗ như thế nào hiểu được, ngươi còn không hiện nguyên hình, chẳng lẽ thật muốn tại hạ cắt ngươi thành bảy tám khúc". Hàn Lập không có ý trả lời đối phương, nhìn như rất thong dong, nhưng trong lòng lại đổ mồ hôi lạnh, thầm kêu may mắn. Lúc hắn quýnh lên, trong lúc vô ý dùng thần thông Minh Thanh Linh Nhãn thử một lần, trong lam quang liền phát hiện một cái cây nhỏ so với cây cối xung quanh có chút sai biệt. Kết quả liền nói đại ra, không ngờ lại lừa gạt được đối phương. "Chính là khẩu khí tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của ngươi hình như cũng không nhỏ. Không biết tư vị cắn nuốt nguyên anh của ngươi ra sao". Giọng nói nữ đồng có chút âm trầm, đồng thời lục quang trên cây nhỏ chợt lóe, biến hình thu nhỏ lại, hóa thân thành một người chỉ cao có nửa thước. Tiểu nhân này diện mục thanh tú, thân thể đầy lục quang, bộ dáng phảng phất trần như nhộng. Thanh âm nữ đồng đúng là từ trong miệng tiểu nhân này truyền ra. "Yêu anh! Ồ, không đúng". Hàn Lập vừa thấy bộ dáng tiểu nhân, không khỏi bật thốt lên gọi ra, nhưng nhìn kỹ lại chần chờ. "Yêu anh! Hì hì, ngươi gọi như vậy cũng không sai. Có điều, sau khi ta tỉnh lại liền nhìn thấy vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, không biết là ngươi xui xẻo hay là ta gặp may mắn" Tiểu nhân nhìn Hàn Lập ung dung nói. Theo sau thân hình tiểu nhân chợt lóe, trong nháy mắt bay đến phía sau tu sĩ ục ịch. Sau đó cười hì hì nói: "Cho ta mượn viên tinh hồn một lát, được chứ?" "Không, tiền bối tha mạng!" Tu sĩ ục ịch biết tên tiểu nhân này tồn tại không dưới tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cả kinh liều mạng cầu khẩn xin tha thứ, đồng thời thân thể nhảy lên, điệu bộ muốn độn ra xa. Nhưng tiểu nhân nọ chợt dữ tợn lóe lên, cả người hóa thành một đoàn lục quang, trực tiếp bắn vào trong cơ thể tu sĩ ục ịch, sau đó trong nháy mặt độn ra, một lần nữa hóa thành hình người. Chỉ là trên trên bàn tay nhỏ bé lại có thêm một đoàn ánh sáng màu xanh, không ngừng lóe lên lúc sáng lúc tối. Mà vị Bành Dịch Song Hung này, hai mắt đã vô thần, trực tiếp nằm xụi lơ trên mặt đất, không nhúc nhích. Tiểu nhân cũng không nói gì, trực tiếp nuốt đoàn quang nọ vào, lục quang trên người nhất thời lại dày lên một chút. "Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ, dám trực tiếp cắn nuốt tinh hồn". Xem đến đây, Hàn Lập cũng không thể trấn định, sau khi nhếch môi, liền lớn tiếng quát. Hắn mới vừa rồi cảm giác được linh khí trên người tiểu nhân cùng mình giống nhau, đều là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng sau khi cắn nuốt một cái tinh hồn như vậy, dĩ nhiên có chút gia tăng, mặc dù rất ít, nhưng đúng là dựa vào cắn nuốt tinh hồn mà gia tăng tu vi, đây là cái công pháp gì, thật không thể tin nổi. "Thức ăn khai vị đã ăn xong, chính là đến bữa tiệc lớn. Ngươi là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, không biết sau khi cắn nuốt Nguyên Anh của ngươi, mỗ mỗ có thể trực tiếp tiến cấp lên Nguyên Anh trung kỳ hay không!" Tiểu nhân không để ý đến câu hỏi của Hàn Lập, ngược lại nhìn chỗ đan điền của Hàn Lập, thì thào nói, phảng phất như có thể thấy trực tiếp nguyên anh, trên mặt tràn đầy vẻ tham lam. "Nuốt nguyên anh của ta, sẽ không sợ ta phá thủng bụng ngươi sao!" Hàn Lập nghe vậy giận dữ cười, hai tay vỗ một cái, một tiếng trầm thấp khởi lên, một đạo kim sắc điện hồ thô to từ bàn tay bay ra. Sau khi tiến vào Nguyên Anh Kỳ, Hàn Lập có thể giấu Ích Tà Thần Lôi trên phi kiếm trong cơ thể, cho nên hôm nay bảy mươi hai thanh phi kiếm mặc dù ở ngoài cơ thể, nhưng sử dụng Ích Tà Thần Lôi vẫn như trước không thay đổi. "Kim sắc lôi điện? Dường như trước kia ở nơi nào ta từng nghe nói qua, như thế nào nghĩ không ra?" Lục sắc tiểu nhân thấy bàn tay Hàn Lập bắn ra Ích Tà Thần Lôi lại nghiêng đầu, thì thào tự nói. "Ngươi nếm thử tư vị này, chẳng phải sẽ biết sao?" Hai hàng lông mày Hàn Lập nhướng lên, thản nhiên nói, đồng thời hai tay một kích, điện hồ trong nháy mắt hóa thành một kim sắc quái mãng, hung hăng đánh về phía tiểu nhân cách đó không xa. Không biết vì sao, tiểu nhân thấy kim sắc quái mãn đánh tới lại cười hì hì không né tránh, một chân lại bị quái mãng nuốt vào, sau đó vô số kim hồ quấn quanh tiểu nhân bùng nổ, lập tức một mảnh kim quang, tiếng sấm thay nhau nổi lên. Hai mắt Hàn Lập nhìn chằm chằm phía đối diện, trên mặt không hề lộ vẻ cao hứng, ngược lại càng thêm âm trầm vài phần. Đối phương dám đón đỡ Ích Tà Thần Lôi như thế, nói rõ là đã sớm tính trước, không có khả năng thật sự vì vậy mà thu thập được đối phương. Quả nhiên không chờ kim quang tán đi, liền truyền đến tiếng nữ đồng cười ha ha. "Ta nghĩ, đây không phải là Ích Tà Thần Lôi sao? Sách sách, đây chính là một thứ rất tốt. Nghĩ không ra chính là một tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ lại cũng có loại thiên địa dị bảo này. Có điều, ngươi cũng không nghĩ mỗ mỗ tu tập ma công quỷ pháp gì sao, không ngờ lại dùng thứ này đối phó ta, thật sự là phí phạm thiên vật".